Vẫn bộ quần áo tàn tạ rách rưới Liễu Dạ bước ra khỏi cửa rồi đi vào rừng trúc sau nhà. Liễu Dạ quay lại nhìn mới thấy đây là một căn nhà gỗ nhỏ, xung quanh đây chỉ toàn cây cối, tóm lại cũng không có gì đặc sắc
Hắn vừa đi vừa vác cây dao mà Thuần Mặc Thanh đưa cho ngân nga hát. Trước mắt hắn là một rừng trúc lớn bạt ngàn. Ngay lập tức bắt tay vào làm nhưng khi vừa vung dao lên thì…
-Cạch ! Tiếng một đồ vật rơi xuống.
Hắn cúi xuống nhìn thì mới nhận ra đây là chiếc kính kì lạ lúc trước. Cầm chiếc kính lên hắn lật qua lật lại quan sát thì chẳng phát hiện được gì, chỉ thấy những phù văn phức tạp vẽ chi chít trên mặt kính, những phù văn ấy không khắc vào mà lại trôi nổi, phiêu phù trên mặt kính kết hợp với khung đồng của kính đã xước rất nhiều lại càng làm cho Liễu Dạ cảm thấy hứng thú với chiếc kính cũ nát này.
-Mặc dù ta không biết được nó có tác dụng gì nhưng chắc chắn đây là một thứ bảo vật không thể để lộ ra.
Liễu Dạ hắn trầm mặc lẩm bẩm.
Nói rồi hắn lại tiếp tục công việc của mình, do trước đây hắn phải làm rất nhiều việc nên mấy cây trúc này có là gì, chỉ tầm một lúc sau là hắn đã chặt được khoảng 20 cây. Nhìn đống trúc trước mắt hắn thở dài:
-Có lẽ như vậy là đủ rồi, vấn đề thức ăn thì tí bắt hai con gà rừng là được, giờ ta phải tìm hiểu xem Khai Nguyên quyển là như thế nào.
Nói rồi Liễu Dạ móc chiếc ngọc giản trong người mà Thuần Mặc Thanh đưa cho, hắn khẽ cắn lưỡi cho máu chảy ra rồi nhỏ vào ngọc giản. Tức thì một luồn thông tin màu vàng dung nhập vào mi tâm hắn.
Khai Nguyên quyết, có 9 tầng, mỗi tầng đều tương ứng với một quang điểm, khi đạt đủ 9 quang điểm tức là đã đến viên mãn có thể đột phá hình thành Đan Nguyên.
Trong ngọc giản này là 3 tầng đầu, phương pháp thì có ghi rất rõ, đầu tiên là điều chỉnh hơi thở cho đúng cách sau đó là từ từ cảm nhận linh khí trong người. Khi đã cảm nhận được rồi thì đọc khẩu quyết là có thể hình thành quang điểm linh khí.
-Thì ra là như vậy, thật là huyền diệu hết chỗ nói mà.
Liễu Dạ cảm thán.
Sau đó hắn liền nhìn ngó xung quanh rồi ngồi xuống một tảng đá gần đó bắt đầu làm theo hướng dẫn trong ngọc giản, điều chỉnh hơi thở từ từ cảm nhận linh khí lưu chuyển trong người. Thời gian dần qua đi cho đến khi chiều tà. Nếu có người đứng ở đây thì chắc chắn sẽ phải thốt lên không thể tin được, tên này lại có thể điều chỉnh hơi thở lần đầu tiên mà lâu đến vậy. Phải biết rằng đối với kẻ lần đầu điều chỉnh hơi thở cũng chỉ có thể kiên trì tầm 40 hơi thở nhưng tên này lại quái vật đến mức có thể làm như vậy từ sáng tới tối.
Sau khi thổ nạp chán chê thì Liễu Dạ cũng mở mắt ra. Hắn thở dài:
-Tại sao lại không cảm nhận thấy linh khí nhỉ ? Tốc độ này cũng quá chậm đi. Không được, ta phải tích cực tu luyện thêm mới được
Nhìn lên trời cũng đã chập trời tối. Bụng hắn thì cũng kêu réo phản chủ, hắn đành phải đi kiếm đồ ăn vậy.
Một lúc sau, Liễu Dạ trở về với 2 con gà rừng cùng một nắm lá thơm trên tay, ở đây không có gia vị nên hắn đành phải dùng những cái lá cây này vậy. Nói thật ra thì Liễu Dạ hắn cũng là một con người sành ăn. Hắn chỉ ăn những thứ mà chính tay mình làm nên việc ăn uống đối với hắn là một điều gì đó khá là rắc rối.
Vừa về đến cửa thì đã có bóng dáng nữ tử từ trong nhà phi ra, nàng ta không ngần ngại mà giật mất một con gà trên tay Liễu Dạ hí hửng nói:
-Tuyệt, hôm nay có gà ăn, cũng lâu ta không ăn gà rồi. Ngươi mau đốt lửa lên đi.
Nghe vậy Liễu Dạ cũng đành tuân mệnh làm theo, nhưng hắn chợt nhận ra cười khổ.
-Trúc? Trúc đâu rồi? Chết, ta đã để quên ở trong rừng rồi.
Nghe vậy, Thuần Mặc Thanh trừng mắt lên nhìn hắn.
-Quên thì mai vào lấy cho ta, may mà ta vẫn còn thừa cài cây dự phòng chứ không thì chỉ có thể nhịn ăn.
Nói xong nàng ta ra đằng sau nhà lấy về vài cây trúc nhỏ nhóm lửa lên rồi ném thẳng con gà còn sống vào làm Liễu Dạ hắn há hốc mồm.
-Chủ tử lại nướng gà theo cách đó sao ?
-Thì làm sao hả ? Trước đây ta vẫn làm như thế này. Ngươi cũng học theo đi.
Thuần Mặc Thanh bày ra bộ dáng ngạc nhiên nhìn hắn.
Nghe nàng ta nói vậy thì Liễu Dạ liền cứng họng. Hắn cảm thấy thương tâm thay cho con gà.
-Thôi vậy ngài cứ làm như vậy đi. Ta sẽ tự làm theo cách của ta.
Nói rồi hắn lấy dao mổ hết nội tạng gà ra ngoài sau đó vặt lông rồi nhét một đống lá vào bụng nó. Xong rồi mới đem xiên vào que rồi nướng lên.
Một lúc sau cả hai con gà đều chín. Trông con gà của Thuần Mặc Thanh thảm hại vô cùng, lông gà cháy xém hết chỉ còn lại phần thịt không biết là cháy hay chưa. Ngược lại thì con gà của Liễu Dạ hắn thì vàng rói, mỡ gà chảy xuống lửa vang lên tiếng xèo xèo, mùi thơm tràn ngậm.
Thấy vậy thì Thuần Mặc Thanh liền hậm hực.
-Cũng chỉ được cái đẹp mã. Gà ta nướng mới là ngon nhất.
Nói rồi nàng ta phủi tro trên con gà đi rồi cắn một miếng. Gương mặt bày ra bộ dáng hưởng thụ nhằm trêu tức Liễu Dạ nhưng hắn thì mặc kệ. Hắn gỡ gà của mình xuống rồi cắn một miếng, lớp mỡ chảy xuống miệng vàng óng kết hợp cùng thịt gà trắng phau làm cho nó trông càng có vẻ ngon lành. Về phần Thuần Mặc Thanh thì nàng ta cũng chăm chăm nhìn con gà trên tay hắn, gà của nàng đã bị ném đi từ lúc nào. Rồi nàng ta tiến lại gần Liễu Dạ, miệng lí nhí.
-Ngươi có thể cho ta một miếng được không ?
-Hắc hắc, sao ngươi vừa bảo là gà của ngươi là ngon nhất a.
Liễu Dạ hắn được thế liền cười chèn ép trêu tức nàng.
-Ta… ta… Khốn kiếp ta là chủ tử của ngươi, ngươi lại không nghe lệnh ta, ngươi có tin ta giết ngươi không ?
Thuần Mặc Thanh thấy mình đuối lí liền lập tức cáu giận hét lên với hắn.
-Hừ, cho thì cho làm gì mà phải gắt gỏng lên vậy.
Liễu Dạ hắn bực tức.
-Nữ nhân gì đâu mà cứ mở mồm ra là chém chém giết giết, cẩn thận sau này ngươi không có đạo lữ thì đừng có kêu trời.
-Có hay không cũng không đến lượt ngươi quản, cẩn thận cái miệng của ngươi đấy.
Liễu Dạ nghe vậy thì cũng không dám phản bác lại nữa, biết bình đã chọc giận nàng rồi nên cũng không thái quá. Hắn liền xé một bên đùi đưa cho nàng ta.
Thuần Mặc Thanh sau khi nhận được thì nàng sáng mắt lên hít một hơi cảm nhận mùi thơm rồi cũng không để ý tới nhan sắc xinh đẹp của mình nữa liền cho vào miệng ăn ngấu nghiến đến mức mà 2 bên khóe miệng cũng đầy mỡ.
Vừa ăn nàng ta vừa nói:
-Đúng là ngon thật, lại còn thơm nữa chứ, lần đầu ta được ăn món ngon như vậy đó, ngươi là nam nhân mà cũng biết nấu ăn phết. Bắt đầu từ bây giờ ngươi có thêm một nhiệm vụ mới đó chính là làm đồ ăn cho ta.
Nghe nàng nói vậy thì hắn cũng chỉ cười khổ.
Nhưng vẫn chưa kết thúc. Thuần Mặc Thanh sau khi ăn hết cái đùi mà hắn đưa cho vẫn còn liếm mép mà quay sang nhìn phần gà còn lại trên tay hắn nhếch mép lên cười gian.
Thấy vậy Liễu Dạ liền lui lại đằng sau.
-Ngươi, ngươi định làm gì, đây là gà của ta đó, ngươi không được…. A..a…a…
Chưa kịp nói hết câu thì Thuần Mặc Thanh đã lao tới mà mà giật mất con gà trên tay hắn. Vì nàng là tiên nhân mà hắn chỉ là người phàm nên không thể chống cự. Chớp mắt gà trên nay hắn đã biến mất 8 phần, còn lại đúng 2 phần trên tay hắn liền đỏ mắt rống lên :
-A…a…a.. gà của ta…
Vậy là tối hôm đó hắn chỉ có thể chịu đói chịu rét nằm ở cửa nhà mà khóc lóc than trời kêu đất.