Sáng hôm sau khi ánh nắng đã bao phủ vạn vật. Liễu Dạ vẫn nằm ngủ ngon lành trước cửa, nước dãi của hắn thậm chí còn nhỏ thành giọt xuống dưới đất thì bỗng nhiên.
-Chát !
Âm thanh chói tai vang lên giữa rừng cây yên tĩnh.
-A. Tên nào dám tát gia gia. Có tin gia gia đánh chết ngươi không.
Liễu Dạ gào lên bực tức vì có người dám phá giấc mộng đẹp của mình. Hắn ngồi dậy nhăn nhó mặt mày, đôi mắt vẫn còn híp lại, dãi dớt chảy xuống còn chưa kịp lau đi.
-Ngươi vừa muốn đánh ai cơ ?
Liễu Dạ sau khi nghe được âm thanh trong trẻo ấy thì lập tức tỉnh ngủ. Cô nàng này cũng thật là, có bao nhiêu cách đánh thức người khác dậy tại sao lại phải dùng cách bạo lực này chứ.
-Ngươi nhìn xem, mặt trời đã lên quá đỉnh đầu rồi còn không mau đi lấy trúc về cho ta.
Liễu Dạ hắn đành phải nghe theo, cô ả này quá dữ dằn, hắn không thể đắc tội được. Vì vậy hắn lại đành vác dao vào rừng tiếp tục công việc. Vừa đi hắn vừa ngáp, nước mắt chảy dài sang hai bên khóe mắt.
-Hơ ... Chẳng lẽ số phận của ta sinh ra là để làm thuê hay sao …
Thời gian trôi qua nháy mắt đã bốn ngày. Hai ngày này hắn vẫn quanh đi quẩn lại với nhiệm vụ của mình : Chặt trúc, tu luyện, lấy nước suối, bắt thú hoang về ăn. Thuần Mặc Thanh vẫn ở trong căn nhà làm gì thì hắn cũng không biết. Cho đến ngày thứ năm…
- Ha ha. Cuối cùng thì ta cũng có thể cảm nhận được linh khí trong cơ thể. Úm ba la xì bùa dung khí…
Liễu Dạ hắn ngửa mặt lên trời cười to, sau bao nhiêu lâu ngồi thổ nạp thì cuối cùng hắn cũng cảm nhận được một tia linh khí trong người. Nhưng hắn lại nhíu mày cười khổ.
- Mẹ kiếp, không biết tên nào nghĩ ra cái khẩu quyết kì lạ như vậy, muốn trêu chọc tiểu bối hay sao.
Liễu Dạ vui vẻ cảm nhận trong cơ thể mình có một tia ánh sáng vàng lưu động, tia sáng này di chuyển một vòng quanh người hắn một chu kì rồi trở về đan điền tỏa ánh sáng ra xung quanh. Một luồng sức mạnh như điện dật chạy dọc từ đan điền khuếch tán ra cơ thể tứ chi làm hắn cảm thấy cực kì thoải mái như vừa lột xác vậy. Liễu Dạ cảm thấy toàn thân ngập tràn sức mạnh.
Bên ngoài da thịt hắn toát ra những thứ sền sệt màu đen hôi thối. Theo bên trong ngọc giản thì đó chính là tạp chất tiết ra trong khi đột phá cảnh giới. Hắn liền ra suối tắm xong thì thấy da thịt trắng trẻo hơn hẳn, lúc trước hắn đen nhẻm như một cục than thì bây giờ trông đã đỡ hơn nhiều.
Hắn nhìn xung quanh thì thấy một cục đánh to bằng hai người ôm. Cảm nhận sức mạnh lưu chuyển trong cơ thể hắn liền thử vận sức vào lòng bàn tay chưởng một phát vào cục đá. Tức thì hắn gào lên:
- A... Sao cứng quá vậy trời.
Lúc này hắn ôm chặt bàn tay kêu rên đau đớn. Tuy hơi đau nhưng hắn cũng vui sướng vì trên khối đá đã in hình một bàn tay sâu khoảng một phân.
- Coi như đã có tiến bộ.
Liễu Dạ thích chí lẩm bẩm.
Về tới căn nhà gỗ thì Thuần Mặc Thanh ngạc nhiên nhìn hắn.
-Ngươi đã đột phá tới Khai Nguyên tầng một ? Sao lại có thể nhanh vậy ?
-Nhanh á ! Ta lại cảm thấy chính mình vẫn còn chậm.
Liễu Dạ cũng bài ra bộ dáng ngạc nhiên nhìn Thuần Mặc Thanh.
-Ngươi như vậy là nhanh rồi. So với các thiên kiêu chi tử trước đây mà ta từng gặp thì có lẽ ngươi tu luyện nhanh hơn bọn họ không ít.
-Ô vậy à ! Ta cứ tưởng mình đã chậm lắm rồi không ngờ lại có người còn chậm hơn cả ta há há.
Liễu Dạ nghe Thuần Mặc Thanh nói vậy liền đắc chí cười, bản tính vô sỉ của hắn lúc này lộ rõ trên khuôn mặt. Liễu Mặc Thanh thấy vậy cũng bĩu môi khinh bỉ nhìn hắn.
Cứ như vậy Liễu Dạ lại tiếp tục, hắn tận dụng mọi thời gian để tu luyện, sáng thì không nói làm gì nhưng bây giờ thậm chí cả thời gian để ngủ hắn cũng rút đi một nửa. Người xưa đã nói: "Cần cù bù siêng năng" cuối cùng thì công sức bỏ ra của hắn cũng được đền đáp. Chỉ sau bảy ngày đã lại đột phá lên Khai Nguyên tầng hai.
Thuần Mặc Thanh lại thấy hắn trong thời gian ngắn đột phá như vậy thì dù không muốn cũng phải thừa nhận rằng tên này rất có thiên phú tu luyện. Đến sáng ngày thứ tám khi Liễu Dạ lại chuẩn bị ra ngoài thì Thuần Mặc Thanh từ bên trong nhà nói vọng ra:
-Đã đến Khai nguyên tầng hai thì hôm nay theo ta xuống núi. Ta là chủ tử cũng không thể để người hầu ăn mặc bộ quần áo rách rưới như vậy được, với lại ta cũng cần mua vài vật dụng nên ngươi mau chuẩn bị đi.
Nghe vậy Liễu Dạ hắn thích chí chuẩn bị đi luôn. Từ lúc tới mảnh thế giới này hắn vẫn mặc có một bộ y phục rách rưới tanh mùi huyết tinh lại cộng thêm tạp chất hắn hai lần đột phá ra nữa thì giờ y phục đã hôi vô cùng, đến mức mà Thuần Mặc Thanh khi nói chuyện cũng phải đứng cách xa hắn một trượng.
Nơi Liễu Dạ cùng Thuần Mặc Thanh ở là Huyền Nga lâm – một mảnh núi rừng trùng điệp có hình dáng uốn lượn như thân rồng, những cánh rừng âm u rộng lớn kết hợp với sương mù trắng lan tỏa trên những đỉnh núi càng làm cho nơi đây thêm vẻ thần bí. Chỗ Thuần Mặc Thanh muốn dẫn Liễu Dạ tới chính là Thành Vụ Am.
Từ miệng của Thuần Mặc Thanh hắn mới biết được thành Vụ Am này là một tòa thành lớn nằm ở rìa Huyền Nga lâm, thành này mới được thành lập cách đây trăm năm. Dùng làm nơi buôn bán đan dược, vật dụng tu luyện, pháp bảo …v.v.. giữa các tu sĩ. Thành Vụ Am được cai quản bởi ba gia tộc có tiếng nói trong thành là Vũ gia, Nha gia và Đào gia.
Liễu Dạ cùng Thuần Mặc Thanh lúc này đang đứng trước cửa thành rộng lớn, mắt hắn sáng lên, lần đầu hắn được nhìn thấy một tòa thành ở thế giới tu chân là như thế nào.
Cánh cổng rộng lớn to hơn cả cái đình làng ở thế giới của hắn, bên trên cổng thành ghi ba chữ rồng bay phượng múa uốn lượn: Thành Vụ Am. Bến trong thành lầu các mọc lên như nấm, tiếng nói cười vang tỏa khắp bốn phương, tu sĩ, người dân trong thành đi lại nườm nượp. Như vậy cũng đủ nói lên vẻ phồn hoa trong thành Vụ Am là như thế nào.
-Đúng là thành trì dùng để giao thương buôn bán có khác a.
Liễu Dạ hắn cảm thán.
Bên cạnh Liễu Dạ, Thuần Mặc Thanh lặng lẽ thở dài, khuôn mặt nàng hiện lên vẻ mệt mỏi. Trên đường tới đây Liễu Dạ hắn không biết đã hỏi nàng bao nhiêu vấn đề nhưng đại khái là xoay quanh vấn đề tu luyện. Còn chưa hết, đi trên đường gặp một vài con yêu thú nhất giai tương đương với tu sĩ Khai Nguyên cấp 2,3 có hình dáng kì lạ lượn lờ hắn cũng hỏi làm nàng muốn phát điên lên muốn một chưởng đánh bay hắn vào miệng yêu thú.
Bây giờ đến cổng thành xem như nàng đã được giải thoát.
- Chủ tử người xem...
Liễu Dạ đang cầm trên tay một cái lá cây có hình dáng kì lạ nhưng chưa kịp nói hết câu thì hắn đã nhận được một ánh mắt lạnh băng nhìn hắn làm hắn sởn hết cả da gà lên không dám mở miệng tiếp tục.
Bước vào trong thành càng làm cho Liễu Dạ thêm hứng khởi. Đường xá rộng lớn đông người qua lại, đồ vật được bày bán đầy hai bên đường, lầu các xung quanh cái nào cũng xa hoa diễm lệ.
-Này vị huynh đệ, ngươi thấy thanh kiếm này như thế nào ?
-Tiên sinh à, ngọc bội ày là do ta sử dụng chục năm linh thạch chế tác thành đó.
Từng tiếng mời chào rộn rã vang bên tai Liễu Dạ làm hắn hiếu kì không thôi. Nhưng có một điểm chung là từ khi bước vào thành thì mọi ánh mắt đều đổ xô vào nơi hắn. Nhìn kĩ theo phương hướng ấy thì đúng ra không phải họ nhìn hắn mà là nhìn Thuần Mặc Thanh.
-Ây da ! ngươi xem, nữ tử kia quả thật xinh đẹp.
-Không biết là khuê nữ nhà ai. Liệu nàng đã có phu quân chưa nhỉ.
-Hắc hắc, chưa có cũng không đến lượt ngươi hưởng.
P/s: Một trượng khoảng 1,70 mét.