Từng tiếng xì xào khiếm nhã vang lên bên tai làm Thuần Mặc Thanh nhíu mày. Nhưng sau một lúc nàng lại cười nhẹ tiến lại đứng sát gần Liễu Dạ. Một tay nắm lấy tay hắn cười nói :
-Ngươi xem, bộ y phục này có được không, nếu thấy ưng ý thì ta sẽ mua cho ngươi.
Tức thì ngay sau đó mọi người xung quanh lại xì xào.
-Ôi ! Nàng cười thật là đẹp. Có lẽ ta đã thích nàng mất rồi.
Liễu Dạ nghe vậy liền nhếch mép lên. Trong lòng hắn thầm khinh bỉ tên này.
-Định lực quá kém. Mới vậy mà đã không kiềm chế được. Ta thậm chí còn ở cạnh nàng mà vẫn không sao.
Nhưng Liễu Dạ nào có biết rằng hắn đã trúng kế từ lúc này không hay. Tức thì ngay sau đó có một tiếng chửi mắng:
-Đúng là hoa nhài cắm bãi phân trâu mà. Tên quê mùa này chắc cũng chỉ là kẻ hầu người hạ thôi.
Liễu Dạ hắn lúc này đã đen mặt lại, hắn nhìn xung quanh thì toàn thấy những ánh mắt nhìn hắn như kẻ tử thù. Bây giờ thì hắn đã hiểu dụng ý của Thuần Mặc Thanh là gì. Tại sao vô duyên vô cớ nắm tay hắn được, chắc chắn là nàng đang trả thù những lúc hắn xưng hô bất kính.
-Sau này không nên trêu chọc những nữ nhân như vậy. Thật quá mạo hiểm mà.
Liễu Dạ hắn thầm nhủ.
Hắn quay sang chau mày tức giận nhìn Liễu Mặc Thanh. Nàng ta thì vẫn thản nhiên cười nhưng trong ánh mắt thì vẫn hiện ra một tia trào phúng. Sau đó nàng kéo tay hắn bước vào cửa hàng để tránh ánh mắt săm soi của mọi người. Vừa bước vào tới cửa liền ngay lập tức bỏ tay hắn ra coi như chưa từng có việc gì xảy ra.
Liễu Dạ hắn thì vẫn còn ngẩn ngơ suy nghĩ. Đây là lần đầu tiên hắn được nắm tay một người con gái, cho dù ở thế giới trước hắn cũng chẳng có cơ hội như vậy. Cảm xúc hiện tại trong đầu hắn chỉ có thể là trắng, mềm và mát lạnh. Đang tận hưởng cảm giác đê mê sảng khoái thì bỗng dưng hụt hẫng làm hắn theo bản năng thò tay ra muốn giữ lại nhưng lại chộp hụt vào không khí.
Thuần Mặc Thanh thấy vậy liền ngạc nhiên che miệng cười khúc khích.
-Sao vậy ? Ngươi lưu luyến à, vậy đợi khi nào tâm tình ta tốt lên thì có thể cho ngươi tiện lợi một chút vậy.
Vẻ mặt đầy câu dẫn của nàng làm Liễu Dạ thầm hô yêu nữ, hắn kiên quyết sẽ không bao giờ lỗ mãng như vậy nữa
-Ngươi mau chọn cho mình một bộ y phục rồi chờ ta ở cổng thành. Bây giờ ta phải đi mua chút đan dược, đừng có mà chạy lung tung đó.
Nói rồi Thuần Mặc Thanh liền rời đi, trước khi đi còn không quên ném cho Liễu Dạ mấy khối hình lục giác gọi là linh thạch.
Liễu Dạ cầm linh thạch rồi chọn đại một bộ y phục màu trắng rồi mặc vào người. Lúc trước hắn chỉ quen mặc trang phục của thế giới cũ nhưng giờ mặc bộ trang phục này vào hắn cảm thấy mình nho nhã vô cùng.
Sau khi thay y phục xong hắn liền bước ra ngoài bày ra bộ dáng ngọc thụ lâm phong đi lại quanh khu mua bán này, một lúc sau hắn thấy một cửa hiệu mang tên Đại Đan rất uy vũ. Hắn liền hiếu kì đi vào trong, vừa vào đã bị vẻ chói sáng lộng lấy nguy nga của cửa hiệu làm thất thần. Bên trong hiệu bày rất nhiều thứ lạ mà hắn không biết. Quan sát xung quanh một chút thì một tên tiểu nhị khúm núp chạy lại gần hắn chào hàng.
-Quan gia à, ngài tới đây cần thứ gì vậy. Có thể nói cho tại hạ một câu được không.
-Ta…
Chưa kịp nói hết câu thì tên tiểu nhị đã chặn họng hắn.
-Quan gia à, trông ngài như vậy là ta đã biết ngài tài phú ngất trời, tướng mạo tựa Phan An rồi, để ta giới thiệu cho ngài một chút nhé.
.
-Đây là Rễ của cây Tam Hoa, đặc biệt tốt cho tu sĩ Khai Nguyên cảnh tầng 8. Nó có giá 600 linh thạch.
-Còn đây là Chúc Khai đan, có tác dụng đột phá một phá một tầng cảnh giới với tu sĩ Khai nguyên tầng 7 trở xuống. Cả đời chỉ có thể sử dụng 2 lần. Có giá là 450 linh thạch .
-Chậc chậc, đây là lông của Trạch Tịch Kê a, cả đời tiểu nhân may ra mới chỉ thấy có một lần. Quý hiếm vô cùng. Giá của nó theo ngài thấy đó, 900 linh thạch là quá hợp lí đúng không.
Sau một hồi thao thao bất tuyệt thì tên tiểu nhị này cũng làm Liễu Dạ toát hết cả mồ hôi. Hắn mặc dù có ấn tương rất tốt với những đồ vật này đặc biệt là Chúc Khai đan nhưng đào đâu ra tiền mua bây giờ. Tất cả số linh thạch Thuần Mặc Thanh cho hắn chỉ vẹn vẹn có mười viên mà hắn vừa mua y phục mất hai viên rồi. Mấy lằn hắn đã định lên tiếng nhưng toàn bị tên tiểu nhị chặn họng. Đến cuối cùng sau khi tên tiểu nhị nói xong chốt một câu “ Ngài lấy thứ gì ạ ’’thì hắn mới ra vẻ cao thâm mạt trắc nói:
-Có thứ nào phù hợp với số tiền tám linh thạch của ta không ?
Nghe vậy tên tiểu nhị lập tức té ngửa. Hắn nói nãy giờ mà nhận được một câu trả lời như vậy liền cay cú:
-Thì ra là một kẻ chỉ được cái đẹp mã. Tại sao không nói sớm.
-Ngươi …
Liễu Dạ hắn tức giận muốn thổ huyết. Rõ rang tên này không cho hắn cơ hội để nói mà giờ lại mắng hắn như vậy.
-Hừ với cái số linh thạch ít ỏi của ngươi thì cùng lắm chỉ mua được một thanh kiếm gỗ mà thôi.
-Mau bán cho ta.
Liễu Dạ đã hết chịu nổi tên tiểu nhị này rồi, hắn hậm hực nhanh chóng muốn lấy đồ rồi rời đi.
-Kiếm của ngươi đây, chỉ cần nhỏ máu nhận chủ rồi truyền linh lực vào là có thể sử dụng để gia tăng độ sắc cho kiếm.
Trả tiền xong xuôi Liễu Dạ liền cầm thanh kiếm đi về phía cổng thành. Lúc này từ phía xa hắn đã nhìn thấy bóng dáng của Thuần Mặc Thanh.
-Làm gì mà lâu vậy, chỉ là một thanh kiếm gỗ thôi mà cũng tốn thời gian, nếu ngươi thích thì sau này bổn tiểu thư có thể cho ngươi vài cái.
-Ngươi nói thật chứ ?
Liễu Dạ hắn tươi cười hỏi. Đối với một kẻ nghèo khổ như hắn thì mấy thanh kiếm này đem bán đi cũng được kha khá tiền.
-Bổn tiểu thư lại có thể lừa ngươi sao. Thôi, mau đi về.
Nói rồi Thuần Mặc Thanh cùng Liễu Dạ lại bước trở về căn nhà gỗ trong Huyền Nga lâm. Về tới nơi thì Thuần Mặc Thanh cũng móc ra một viên đan dược mà Thuần Mặc Thanh đưa cho gọi là Thực Ngôn đan, có tác dụng giúp đột phá cảnh giới đối với Khai nguyên tầng 4 trở xuống.
Cầm đan dược và mộc kiếm trở lại rừng trúc, Liễu Dạ ngồi xuống một tảng đá lấy đồ ra xem.
-Đây là Thực Ngôn đan sao ?
Liễu Dạ cầm trên tay một viên đan dược màu xám, linh lực tỏa ra dịu nhẹ làm hắn thích thú. Nhưng hắn vẫn chưa phục dụng ngay mà lúc này tiếp tục đem thanh mộc kiếm ra quan sát.
-Theo như lời tên tiểu nhỉ đó nói thì chỉ cần nhỏ máu nhận chủ rồi đưa linh lực vào là được.
Liễu Dạ liền làm theo như lời tên tiểu nhị nói, hắn cắn đầu lưỡi nhổ một búng máu lên thanh mộc kiếm, tức thì thanh kiếm lóe lên tia sáng rồi lại trở về bình thường. Lúc này hắn thử vận linh lực truyền vào mộc kiếm rồi chạm nhẹ vào thì cảm thấy nó sắc bén hơn hẳn. Hơn nữa, hắn còn cảm nhận thấy một tia khí tức quen thuộc trong đó.
-Là quang điểm từ chiếc kính đồng lúc trước.
Liễu Dạ hắn thốt lên.
Từ lúc không hiểu công dụng của nó cho đến bây giờ thì hắn như bỏ quên chiếc kính đồng này nhưng vẫn mang theo bên người. Lúc này lấy ra xem thì vẫn không phát hiện ra điểm gì đặc biệt, chiếc kính vẫn tỏa ra những phù văn dịu nhẹ trôi nổi.
-Chẳng lẽ cũng phải nhỏ máu nhận chủ ?
Liễu Dạ trầm mặc.