Nguyên Không Giới

Chương 6 - Cuồng Thú Quyền

Nghĩ là làm, ngay lập tức hắn lấy mộc kiếm cắt một vết trên ngón tay mình rồi nhỏ lên bề mặt kính đồng.

Tức thì mảnh kính đồng lóe sáng, lơ lửng trên không trung, phù văn huyền diệu lan tỏa bao phủ xung quanh Liễu Dạ. Những mảnh văn tự trôi nổi chuyển động xung quanh hắn kết hợp với kim quang chiếu rọi tạo nên một khung cảnh mĩ lệ vô cùng.

Ầm, một luồng khí tức cổ xưa lan tràn quanh khu vực trăm trượng. Phong bạo càn quét khắp nơi trong khu vực rừng trúc nơi Liễu Dạ đứng.

Trong thành Vụ Am, nơi ba đại gia tộc ngự trị.

Đào tộc…

Trong một căn phòng xa hoa diễm lệ có một lão nhân phải nói là cực kì béo, lão ta ngồi đó như một cục thịt biết chuyển động. Hai tay lão mỗi bên là một nữ tử ăn mặc táo bạo mặc cho lão sờ mó. Nhưng khi lão ta đang nhắm nghiền mắt hưởng thụ thì bỗng dưng mở mắt ra chau mày.

-Có chí bảo xuất thế !

Lão ta lẩm bẩm.

-Hi hi lão nhân gia ngài sao vậy. Chẳng lẽ ngài không còn yêu thích thiếp nữa sao ?

Tiếng nữ tử bên tay trái lão vang lên.

-Cút.

Lão gắt gỏng.

-Việc này nhất định Vũ lão quỷ cùng Nha lão quỷ cũng biết. Hai kẻ này đúng là phiền phức.

Cũng trong thành Vụ Am nhưng lại ở hai nơi khác cũng có hai lão giả cùng nhìn về phía Huyền Nga lâm trầm mặc.

-Mau phái người đi điều tra xem là có chí bảo gì xuất hiện.

Cả hai lão giả đều ra lệnh cho nhân gia trong tộc đi tìm.

Lúc này ở chỗ Liễu Dạ, mảnh kính đồng tỏa ra ánh sáng rất kinh người, ngay sau đó rung lên một hồi rồi lao thẳng tới mi tâm hắn như muốn phá hủy não hải hắn.

Liễu Dạ lúc này hoảng hốt nhưng lại không thể làm gì khác ngoài việc trơ mắt ra quan sát mảnh kính đồng tiến vào người. Hắn cũng có vận dụng linh lực để chống cự nhưng vô ích, căn bản là luồng khí tức này quá mạnh.

Lúc này kính đồng đã ở trong não hải hắn và chiếm cứ một vùng không gian trong đó. Bên ngoài phong bạo cùng kim quang cũng đã lặng tắt. Trăm trượng quanh khu vực rừng trúc đổ nát hết, khung cảnh thê thảm vô cùng.

Nói thì dài dòng nhưng thật ra tất cả những điều đó chỉ diễn ra trong vòng có hai mươi hơi thở.

Liễu Dạ thật sự hoảng hồn, hắn cứ tưởng là trong cái khoảnh khắc kính đồng lao tới mi tâm là kết thúc cái mạng nhỏ của hắn nhưng nó tiến vào rồi lại không có động tĩnh gì. Hắn liền thở phào.

-Hazz ! Đúng là dọa chết ta mà.

-Có thể triệu hồi ra được không nhỉ ?

Nghĩ là làm, Liễu Dạ liền thử vận dụng ý nghĩ của mình để gọi kính đồng ra ngoài. Lập tức ngay sau đó một chiếc kính đồng xuất hiện trên tay hắn.

- Quả thật là có thể triệu hồi ra.

Nhưng hắn lại không cảm nhận được khí tức nào toát ra, đưa linh lực vào thì cũng chỉ nâng được kính lên trước ngực chứ không còn điều gì khác.

-Chẳng lẽ lại không có tác dụng gì ?

Liễu Dạ nhíu mày.

Hắn bèn cầm mảnh kính bắt đầu đi thử nghiệm, đầu tiên là với mấy cây trúc gãy xung quanh rồi đến mấy cục đá, nắm đất..v..v.. Tóm lại là cứ thấy cái gì là hắn đều đem mảnh kính dí sát vào nhưng rồi lại thở dài vì không có tác dụng.

-Tạm cất đi vậy, đành phải chờ sau này ta mạnh lên thì chắc là có thể sử dụng.

Hắn lẩm bẩm.

-Liễu Dạ, lúc nãy ngươi có nhìn thấy cái gì xuất hiện ở đây không.

Khi hắn vừa thu hồi kính đồng vào trong não hải thì tiếng Thuần Mặc Thanh từ xa truyền tới.

-Không, vừa nãy ta đang tu luyện thì bỗng dưng bị ngất, tỉnh lại thì ngươi tới.

Liễu Dạ trả lời. Hắn không muốn cho ai biết về sự xuất hiện của mảnh kính kể cả Thuần Mặc Thanh – người đầu tiên hắn gặp khi đến thế giới này và cũng là ân nhân cứu mạng của mình. Đây sẽ là bí mật của riêng hắn.

Thuần Mặc Thanh nhíu mày khó hiểu nhìn hắn nhưng rồi cũng hòa hoãn bỏ qua. Nàng quan sát xung quanh, cảnh vật nơi đây đều bị đổ nát chứng tỏ vừa có một thứ gì đó khủng bố vừa xuất hiện. Thuần Mặc Thanh chắc là cũng biết Liễu Dạ hắn đang nói khoác nhưng vẫn mặc kệ giả bộ khong biết, đây là cơ duyên của hắn nên nàng cũng không tiện xen vào, biết đâu sau này hắn mạnh mẽ lên thì nàng cũng có cho mình một người bằng hữu làm chỗ dựa.

-Không thấy thì thôi vậy. À mà tiện đây ta cũng cho ngươi một bộ công pháp tên là Cuồng Thú quyền. Khi nào đạt tới Khai nguyên tầng hai thì hãy sử dụng. Giờ thì mau theo ta trở về.

Thấy nàng dễ dàng bỏ qua như vậy thì hắn liền thở phào nhẹ nhõm.

Một lúc sau tại chỗ hai người vừa rời đi xuất hiện một lão giả béo ục ịch. Lão ta híp mắt lại hít một hơi thật sâu rồi nhìn xung quanh.

-Chắn chắn nơi đây vừa xuất hiện bảo vật nhưng tiếc là đã có người nhanh tay hơn ta. Không biết là vị cao nhân phương nào.

Lão giả trầm mặc lẩm bẩm rồi rời đi.

Sáng hôm sau Liễu Dạ lại quay trở lại rừng trúc, hôm nay hắn sẽ quyết định phục dụng Thực Ngôn đan để đột phá cảnh giới và tu luyện Cuồng Thú quyền.

Ngồi xuống một tảng đá Liễu Dạ liền lấy đan dược ra bỏ vào miệng. Ngay sau đó đan dược tan ra hóa thành một luồng khí nóng từ yết hầu hắn truyền xuống. Các kinh mạch lúc này đang căng lên vì linh khí tràn đầy, đến mức mà gần như chúng muốn nứt ra thì lúc này Liễu Dạ vận sức di chuyển luồng linh khí to lớn này đi khắp cơ thể theo chu kì và quay trở lại đan điền. Mỗi lần làm như vậy thì sợi chỉ trong đan điền của hắn ngày càng thực thể hơn và chói sáng hơn.

Ngày hôm sau... Do có đan dược nên Liễu Dạ không phải tốn công sức hấp thu linh khí thiên địa nên tốc độ tu luyện đã được rút ngắn đi phân nửa thời gian.

Ầm ! Một tiếng trầm đục từ cơ thể Liễu Dạ vang lên. Bên trong cơ thể hắn quang điểm linh khí từ một cái đã tách ra thành ba, mà dựa theo Khai Nguyên quyết thì khi nào phải đủ chín quang điểm mới có thể đột phá tới Đan nguyên cảnh.

-Cuối cùng đã đột phá Khai Nguyên tầng ba. Lúc này cũng nên tu luyện Cuồng Thú quyền.

Liễu Dạ móc ngọc giản màu trắng trong người ra. Hắn cắn đầu lưỡi phun một ngụm máu lên trên.

Tức thì một luồng thông tin truyền vào não hải hắn.

Cuồng Thú quyền – công pháp Nhân cấp sơ kì đỉnh phong. Chia ra làm quyền trái và quyền phải. Quyền trái ảo diệu khó phân biệt, quyền phải tựa hồng hoang mãnh thú. Thích hợp cho Khai Nguyên tầng bốn trở xuống. Tu luyện đến đại thành liền có thể một quyền phải đánh chết đối thủ.

-Thật là đẳng cấp quá đi. Không biết Thuần Mặc Thanh nàng cướp được ở đâu.

Liễu Dạ thán phục.

-Bắt tay vào tu luyện thôi nào. Theo chỉ dẫn thì đầu tiên là phải rèn luyện sức mạnh cho hai cánh tay bằng cách tung quyền vào đá. Rồi sau khi cảm thấy đủ lực thì vận chuyển linh khí theo lộ tuyến…

Cứ như vậy liên tục bốn ngày sau. Ngày nào hắn cũng ra rừng trúc củng cố tu vi và tập luyện Cuồng Thú quyền. Hắn tu luyện đến mức Thuần Mặc Thanh cũng phải thốt lên:

-Tên này đúng là một tên điên tu luyện mà.

Cho tới ngày thứ năm…

Rắc ! Một âm thanh nứt vỡ vang lên nơi khối đá mà Liễu Dạ dùng để tu luyện. Lúc này hắn đã phát huy ra một phần sức mạnh của Cuồng Thú quyền. Khối đá bây giờ đã in đầy những tác phẩm đặc sắc hình bàn tay, nếu nhìn kĩ thì có thể thấy một dấu tay xuất hiện vết nức do lực cuồng bạo của quyền phải Liễu Dạ gây lên.

-Cuối cùng cũng coi như qua cảnh nhập môn rồi. Thật là khó khăn a.

Liễu Dạ bày ra bộ dáng nhân sinh tĩnh mịch lẩm bẩm.

Nếu lúc này mà có người ở đây thì chắc chắn sẽ không tiếc giá nào để lao đến đạp vào mồm Liễu Dạ một phát. Gì chứ ? Trong khoảng thời gia bốn ngày mà tu luyện công pháp đến mức này cũng là quá nhanh đi, tên này lại còn than vãn chậm ? Đúng là có phúc không biết hưởng.

Bình Luận (0)
Comment