Nữ tử vừa nói xong thì tiếng xì xào vang lên.
-Là pháp bảo Tinh cấp đó, lâu rồi ta mới có thể thấy pháp bảo tinh cấp xuất hiện ở đây.
-Ta phải mua bằng được nó.
-Có nó thì chắc chắn ta không phải sợ tên nào hết.
Lúc này Thuần Mặc Thanh ngồi tĩnh lặng cạnh Liễu Dạ nãy giờ bỗng mở mắt ra, nàng thì thào:
-Pháp bảo này, ta muốn.
Lại nói về vấn đề pháp bảo. Từ miệng Thuần Mặc Thanh hắn được biết pháp bảo ở thế giới này chia ra làm ba cấp độ Tinh, Huyền, Hoàng sau đó như thế nào thì nàng không biết.
Quay trở lại vấn đề chính, nữ tử ở dưới sau khi thao thao bất tuyệt giới thiệu về cây dù một hồi thì cuối cùng cũng đưa ra giá bán. Là hai ngàn linh thạch, mỗi lần tăng giá không được dưới một trăm linh thạch.
Nàng vừa nói xong thì mọi người hít lạnh. Hai ngàn linh thạch liệu có đáng với một kiện pháp bảo tinh cấp đỉnh phong không rõ lai lịch ? Bây giờ ra ngoài pháp bảo tinh cấp cùng lắm chỉ có giá vài trăm linh thạch, cái đắt nhất cũng chỉ hơn ngàn linh thạch. Cây dù này nếu có công hiệu lạ thì hai ngàn linh thạch là hoàn toàn xứng đáng nhưng lỡ đâu lại là pháp bảo bình thường thì chắc chắn người mua sẽ lỗ to.
Cả phòng đấu giá rời vào yên lặng, nữ tử ở phía dưới cũng thở dài. Trưởng lão thẩm định cũng không biết được chiếc dù này có tác dụng gì, đem ra bán với giá đắt như vậy thì cũng chỉ mong có người mua với mức giá ban đầu là cũng tốt lắm rồi. Nhưng đồ thừa thì vẫn có người mua, một lúc sau có một nam tử lên tiếng:
-Hai ngàn một trăm linh thạch.
-
Đây là một nam tử trung niên, hắn mặc dù rất đau xót tiền nhưng vẫn phải ra giá. Hiện tại hắn đã là tu sĩ Đan Nguyên nhưng lại không có pháp bảo trong người. Pháp bảo Tinh cấp tầm thường thì lại quá yếu với hắn, pháp bảo Huyền cấp thì lại quá đắt và hiếm. Mỗi pháp bảo Huyền cấp có giá lên tới cả chục ngàn linh thạch. Thành ra chỉ có pháp bảo Tinh cấp đỉnh phong là miễn cưỡng phù hợp. Nam tử sau khi lên tiếng thì Thuần Mặc Thanh ở bên cạnh Liễu Dạ cũng xen vào.
-Hai ngàn hai trăm linh thạch.
-Hai ngàn ba trăm linh thạch.
Âm thanh vang lên từ dãy ghế trên cùng. Thuần Mặc Thanh nghe thấy vậy thì gương mặt biểu lộ ra cảm xúc chán ghét tới cực điểm, là tên mặt trắng vô sỉ lúc trước tán tỉnh nàng. Hắn nhìn xuống chỗ Liễu Dạ cùng Thuần Mặc Thanh cười nham nhở.
-Hai ngàn bốn trăm linh thạch.
Thuần Mặc Thanh lại lên tiếng. Lúc sau thì tên mặt trắng ấy lại cười cợt.
-Hai ngàn năm trăm linh thạch.
Nam tử trung niên lúc đầu ra giá bây giờ đã đen mặt lại, với lượng tài phú như vậy thì hắn không thể nào mà đọ lại với hai người kia. Một bên là thiếu gia Nha Thiên của Nha gia, một bên là nữ nhân xinh đẹp mà thần bí. Hắn chỉ đành yên lặng thở dài quan sát.
Về phần Thuần Mặc Thanh lúc này sắc mặt vô cùng khó coi, nàng đã nổi cáu thật sự, tên mặt trắng này quả thật không biết vô sỉ là như thế nào.
Nàng cắn răng gằn từng chữ:
-Hai ngàn sáu trăm linh thạch. Đây là mức giá cuối cùng của ta, nếu như ngươi còn chèn ép nữa thì đừng trách ta không khách sáo.
Tên mặt trắng thấy nàng như vậy thì mặt vẫn tỉnh bơ, cứ như việc này chỉ là thú vui của hắn vậy.
- Như ý nàng muốn.
Hắn lúc này vẫn giữ bộ dáng cười nói. Lúc này xung quanh phòng đấu giá xì xào:
-Hài… Thật thương xót cho người này, lại thêm một người bị Nha thiếu gia lừa vào tròng.
Liễu Dạ từ nãy đến giờ vẫn ngồi bên cạnh Thuần Mặc Thanh âm thầm quan sát tên Nha Thiên lại nghe tiếng bàn tán như vậy thì mới vỡ lẽ.
-Thì ra tên này nâng giá là để dụ Thuần Mặc Thanh vào bẫy.
Bên dưới thềm đấu giá nữ tử nọ sau khi thấy một hồi tranh đấu của hai người thì vui sướng. Nàng không ngờ được cây dù này lại có thể được bán với mức giá cao như vậy.
-Ba…hai…một. Keng ! Không còn ai đưa ra giá cao hơn vậy thì xin chúc mừng, cây dù này đã thuộc về cô nương. Sau khi kết thúc buổi đấu giá hãy tới chỗ chưởng quỹ nhận vật phẩm.
Cuộc đấu giá tiếp tục diễn ra. Khi đã tầm chiều tối thì lúc này có một vị nam tử bước tới. Hắn ta thì thào vào tai nữ nhân xinh đẹp kia giao ra một vật rồi rời đi.
-Xin chào các vị quan khách, chỗ chúng tôi vừa mới nhận được một vật phẩm rất đặc biệt. Bây giờ muốn ngay lập tức đem ra đấu giá, vật này chắc chắn sẽ làm cho quý vị hài lòng.
Lúc này thì người nữ nhân nọ liền lấy vật đó ra giơ lên cao. Là một cái thuẫn nhỏ màu vàng, bên ngoài còn có phù văn chuyển động. Nàng ta lại tiếp tục giới thiệu.
-Đây là Thụ Kim Thuẫn. Là một bảo vật được dung nhập từ Thánh tộc. Cấp bậc không rõ nhưng nhất định sẽ chiu được dưới mười chiêu của cường giả Hợp Đan cảnh.
Lập tức bên trong phòng đấu giá rộ lên náo loạn, tên mặt trắng đứng bật dậy. Thuần Mặc Thanh cũng ngạc nhiên, Liễu Dạ bên cạnh mặc dù không hiểu chuyện gì nhưng hắn vẫn lờ mờ đoán được đây là một bảo vật, có thể chịu được dưới mười chiêu của cường giả Hợp Đan cảnh thì chắc chắn đây là một bảo vật giữ tính mạng tốt.
Trong khi cả phòng đấu giá đang náo loạn thì một tiếng hừ lạnh vang lên từ trong khoảng không, lập tức cả phòng đấu giá lại trở về tĩnh lặng, ai cũng biết đó là lâu chủ của Vạn Hoa lâu này. Một cường giả Phân Đan cảnh mà lên tiếng thì ai dám ho he gì.
Nữ tử ở phía dưới thấy khung cảnh yên tĩnh trở lại thì mới tuyên bố:
-Giá khởi điểm của vật này sẽ là mười lăm vạn linh thạch, mỗi lần tăng giá sẽ không dưới một ngàn linh thạch.
Cái giá này cũng không phải quá đắt đỏ đối với một kiện pháp bảo hộ mệnh tương đương cấp độ huyền cấp, với lại nó cũng chỉ có thể sử dụng một lần duy nhất nên cái giá này có vẻ hợp lý. Tuy vậy thì nó cũng là quá đắt so với những người tầm thường, cuộc tranh đoạt bây giờ đã thuộc về giới quý tộc. Tên mặt trắng lúc này lên tiếng:
-Ba vạn linh thạch. Ai muốn tranh đoạt với ta.
Ngay lập tức mọi người ồ lên, vừa ra giá đã lập tức tăng lên gấp đôi đúng là Nha thiếu gia có khác. Nhưng ngay sau đó lại có tiếng người khác vang lên.
-Ba vạn một ngàn linh thạch, người khác có thể sợ ngươi nhưng ta thì không.
Tiếng một nam tử áo bào đen vang lên. Đây là thiếu chủ nhà Vũ gia tên là Vũ Bạch.
-Đúng vậy. Nha thiếu gia cũng không lên sơ suất vậy chứ, chẳng lẽ ngài quên mất Đào Lệ ta sao.
Nữ tử này chính là Đào Lệ, cũng là con gái diệu của Đào gia tộc trưởng. Cha nàng mặc dù rất to béo nhưng nàng lại không như vậy, nàng có vóc dáng nhỏ nhắn, gương mặt dụ hoặc làm bao nam nhân say mê.
Lúc này tiếng xì xào lại vang lên, hôm nay lại có thể nhìn thấy ba chủ nhân tương lai của thành Vụ Am cùng xuất hiện thì quả là một điều may mắn với những người làm con dân như họ. Liễu Dạ ngồi cạnh Thuần Mặc Thanh lúc này liền sáng mắt lên, hắn chợt nghĩ ra một kế để trừng trị tên Nha Thiên đáng ghét lúc trước đã chơi khăm bọn hắn, Liễu Dạ quay sang thì thầm vào tai Thuần Mặc Thanh xin ý kiến của nàng thì nàng đồng ý luôn không một chút do dự, thậm chí còn quay sang cười gian cùng hắn.