Nguyên Không Giới

Chương 9 - Cây Dù Tốt A~

Quay trở lại với ba người Nha Thiên, Vũ Bạch cùng Đào Lệ lúc này còn đang cãi vã thì Liễu Dạ chợt phát giá:

-Bốn vạn linh thạch.

Nghe vậy ba người Nha, Vũ, Đào cùng quay ra. Nha Thiên sắc mặc vô cùng khó coi. Hắn đã đủ mệt khi đối phó với hai người kia, giờ lại thêm một tên lạ mặt từ đâu chui ra làm hắn rất bực tức. Về phía hai người Vũ Bạch cùng Đào Lệ thì hai người sững sờ, nhìn một lúc thì thấy bên cạnh Liễu Dạ là Thuần Mặc Thanh thì cả hai người đều hiểu ra vấn đề.

Đã biết ý định của Liễu Dạ, hai người Vũ Bạch cùng Đào Lệ cười thầm trong lòng. Bọn chúng cũng biết Nha Thiên cùng người lạ mặt này có tranh chấp nên chỉ đứng ở ngoài xem kịch vui sau mà không có ý định xen vào.

Tên Nha Thiên hiện tại đang mặt xanh mày xỉa, hắn liền ra giá:

-Bốn vạn năm trăm linh thạch.

-Năm vạn.

Ngay lập tức Liễu Dạ liền ngắt lời hắn. Thực ra đây chỉ là một mưu kế để trừng trị tên mặt trắng này nên hắn cũng tăng giá mà gương mặt không một chút biểu cảm.

Cứ như vậy cho tới khi giá của chiếc Thụ Kim Thuẫn này lên tới tám vạn linh thạch thì Liễu Dạ hắn mới dừng lại ra vẻ trầm ngâm lưỡng lự. Bên phía Nha Thiên lúc này trong tâm hắn cũng đau xót không thôi, tám vạn linh thạch để mua một thứ đồ tương đương pháp bảo Huyền phẩm là đã vượt qua giá bên ngoài, nếu không phải nó có thể bảo vệ cho hắn một mạng thì hắn đã không phải ra sức thu vào tay.

-Hmm … Vậy thì xin chúc mừng Nha công tử đã thu được bảo vật.

Lúc này Liễu Dạ mới nhăn nhở cười. Nghe vậy Nha Thiên lập tức giận dữ, hắn không ngờ được mình lại bị Liễu Dạ dắt mũi, nhưng lời nói ra thì

không thể rút lại hắn chỉ đành gằn từng chữ đe dọa:

-Ngươi --- muốn --- chết !

Liễu Dạ nghe hắn nói vậy thì sắc mặt không thay đổi vẫn tỉnh bơ như không có truyện gì xảy ra. Mẹ nó chứ, có Thuần Mặc Thanh ở đây thì lão tử sợ quái gì, ngươi tức mặc kệ ngươi. Nha Thiên lúc này vô cùng âm trầm, người áo đen bên cạnh hắn thấy vậy liền thì thầm “ Thiếu chủ ngài có cần …”. Chưa kịp nói hết câu thì Nha Thiên đã phất một tay lên ngăn cản, giọng hắn lạnh lẽo:

-Không cần, đích thân ta sẽ động thủ với hắn, ngươi chỉ cần đứng một bên quan sát là được. Còn nữ tử kia, ta cũng sẽ đích thân làm cho nàng khuất phục ta.

Buổi đấu giá kết thúc, mọi ngươi đều đi ra khu vực bàn giao để lấy đồ mình mua. Liễu Dạ cùng Thuần Mặc Thanh sau khi tiền trao cháo múc xong xuôi thì lập tức rời đi. Đến một góc nhỏ không có người thì Thuần Mặc Thanh mới lôi cây dù ra ngắm nghía. Cả thân dù làm bằng thủy tinh, tán dù là một mảnh da màu xanh da trời, trên tán dù có phù văn lưu chuyển nhẹ nhàng.

-Đây thực chất không phải là một pháp bảo Tinh cấp đỉnh phong mà là một pháp bảo bản mệnh.

Thuần Mặc Thanh cao hứng nói.

-Pháp bảo bản mệnh ? Liễu Dạ khó hiểu nhìn nàng.

-Đúng, là pháp bảo bản mệnh. Các pháp bảo Tinh cấp bình thường thì không có gì đáng nói nhưng bản thân pháp bảo này lại có thể tăng tiến sức mạnh theo quá trình trưởng thành của chủ nhân, nó có thể tăng lên Huyền phẩm, Hoàng phẩm hay thậm chí là cao hơn. Bên ngoài thì pháp bảo bản mệnh là vô cùng hiếm hoi, có bán cũng không bán bằng linh thạch, lão giả trong Vạn Hoa lâu không nhận ra cũng là lẽ thường nhiên, chẳng qua là ta đã có cơ hội nhìn qua pháp bảo bản mệnh một lần nên mới có thể phân biệt.

-Còn có thể tăng phẩm lên ư ? Dù tốt dù tốt. Vậy thì chẳng phải chuyến này chúng ta lời to rồi sao haha.

Liễu Dạ cười lớn, tâm trạng hắn đang vô cùng thoải mái, vừa là chơi khăm tên Nha Thiên giờ lại lời to thêm một kiện pháp bảo bản mệnh nữa.

Hôm nay hai người Liễu Dạ và Thuần Mặc Thanh đã vô cùng vui sướng, lẽ ra hai người chỉ tới xem náo nhiệt nhưng lại gặp được món hời lớn như vậy. Để tránh đêm dài lắm mộng hai người liền lập tức trở về, trong thành này cũng không có ít người nhăm nhe bảo vật từ tay họ, chuyện cướp bóc sau mỗi chuyến đấu giá là rất bình thường, nếu nói còn ở bên trong Vạn Hoa lâu thì còn được bảo vệ bởi bảo vật vẫn còn thuộc quyền sở hữu của Vạn Hoa lâu nhưng khi ra bên ngoài thì bảo vật không còn thuộc quyền sở hữu của họ nữa nên bọn họ sẽ không quản việc cướp bóc hay không, mua thì dễ nhưng liệu có mang về được hay không mới là chuyện khó.

Lúc này Liễu Dạ cùng Thuần Mặc Thanh đã về tới bìa rừng, nhưng khi vừa bước lên con đường quen thuộc thì Thuần Mặc Thanh bỗng dưng quay lại nhíu mày hừ lạnh :

-Hừ, tên chuột nhắt kia còn không mau hiện nguyên hình.

Nàng vừa nói xong thì bên phía khu vực cỏ lau gần đó có tiếng sột soạc rồi có vài bóng người đứng dậy.

-Không ngờ sớm như vậy đã bị tiểu thư phát hiện.

Tiếng một người trong đó cất lên. Chính là tên mặt trắng đáng ghét, Thuần Mặc Thanh thấy vậy liền cười khinh bỉ nói móc.

-Đường đường là Nha thiếu gia của Nha gia cao cao tại thượng sao lại phải trốn chui trốn lủi theo dõi dân nữ như vậy.

Nha Thiên thấy vậy liền lắc đầu:

-Hài… Ta là nam tử không chấp nhất với nàng làm gì. Ta đến đây cũng một phần là vì muốn mang nàng về làm thiếp, một phần khác là muốn dạy dỗ tên hỗn láo kia.

Nói rồi hắn chỉ tay về phía Liễu Dạ.

-Ngươi lúc trước có hành vi bất kính với ta, nể tình nàng giờ hãy tự phế tu vi, chặt đứt hai chi trên rồi biến đi cho khuất mắt ta.

Nha Thiên nhìn Liễu Dạ cười lạnh, tu vi của Liễu Dạ chỉ là Khai Nguyên tầng ba vẫn kém hơn hắn hai tầng. Lại nói Nha Thiên, tuy là thiếu chủ của Nha gia năm nay cũng đã hơn hai mươi, được Nha lão chi trả mọi chi phí tu luyện nhưng hắn lại không thích việc tu tiên nhàm chán này, hắn thích hưởng thụ hơn là tự gia tăng cảnh giới tu luyện vậy nên tu vi của hắn thậm chí còn kém hơn cả những người đồng lứa như Đào Lệ và Vũ Bạch. Câu nói của Huấn Hoa Tử rất đúng với tên này “Cần cù bù siêng năng, phải có làm thì mới có ăn, không làm mà đòi có ăn thì chỉ có ăn…”(Ăn gì chắc các bác cũng tự biết :>)

Nghe Nha Thiên nói vậy thì lòng Liễu Dạ trầm xuống, tên này chỉ là lớn tuổi hơn hắn, tu luyện cũng được phục dụng toàn các kì trân dị bảo, hơn hắn có một cảnh giới mà lại hống hách như vậy, hắn mặc dù thời điểm này còn yếu nhưng cũng đâu dễ bắt nạt. Lập tức Liễu Dạ liền khạc nhổ một bãi nước bọt xuống nền đất.

-Phi ! Ta khinh ! Nếu ta không làm theo ý ngươi thì sao.

Nha Thiên thấy vậy liền sững sờ. Lần đầu tiên hắn thấy có người không sợ hắn ngoài hai người Đào, Vũ, đã thế kẻ này lai còn yếu hơn hắn. Lập tức hắn nổi cáu lên tay thành hình chưởng lao về phía Liễu Dạ.

Nhưng Thuần Mặc Thanh ở đây làm sao lại có thể để chuyện đó xảy ra. Nàng lập tức chắn ngang trước người Liễu Dạ hất tay lên, bên chỗ Nha Thiên đang lao tới, hắn cười lạnh. Hắn hoàn toàn không cảm nhận được bất cứ sức mạnh nào từ người nữ tử này, chỉ có hai trường hợp đó là nàng là phàm nhân hoặc tu vi của nàng đã đạt tới cảnh giới như cha hắn. Đương nhiên là hắn sẽ chọn trường hợp thứ nhất rồi, bởi vì trong thành này ngoài ba lão tộc trưởng của ba tộc ra thì làm gì có ai đạt tới tu vi cao như vậy.

Bình Luận (0)
Comment