Lý Niệm Phàm bây giờ đang cảm thấy rất may mắn, tuy rằng hệ thống chuồn đi rồi nhưng không gian của hệ thống vẫn còn, bên trong còn để vào các loại đạo cụ dùng để giải phẫu.
Ở phía trên lầu các cách nơi đó không xa, hai nam hai nữ đang cùng nhau dùng cơm.
bọn họ không phải là ai khác, chính là Lạc Thi Vũ, nhi tử Quốc Sư và nhi tử của Thừa Tướng, còn có một nữ tử khác thì là quý khách của Lạc Thi Vũ, tên là Lâm Thanh Vân là Thánh nữ của Lăng Vân tiên các.
Nhi tử của Thừa Tướng và nhi tử của Quốc Sư đang xum xoe nịnh nọt Lạc Thi Vũ, thi thoảng còn khiêu khích lẫn nhau, đang thỏa sức liếm chó biểu hiện hình ảnh tranh thủ tình cảm.
Thánh Hoàng khâm điểm gả Lạc Thi Vũ cho nhi tử của Quốc Sư, tuy nhiên, Lạc Thi Vũ lại rất thân cận với nhi tử của Thừa Tướng, mối quan hệ tay ba kỳ lạ này đã khiến mối quan hệ giữa Thừa Tướng và Quốc Sư trở nên rất căng thẳng.
Tuy rằng nhi tử của Quốc Sư ân cần đủ kiểu, nhưng thái độ của Lạc Thi Vũ rõ ràng là đang hướng về phía nhi tử của Thừa Tướng, để sĩ khí của bên Thừa Tướng lớn mạnh lên.
Nghe nói, Thừa Tướng đã dâng tấu chương tấu rằng, công chúa và nhi tử của mình mới là tình đầu ý hợp, hy vọng Thánh Hoàng hủy bỏ ban hôn giữa công chúa và nhi tử của Quốc Sư, ngược lại gả công chúa cho con của mình, hoàn thành một đoạn giai thoại.
Hành động này không thể nghi ngờ để mâu thuẫn giữa Thừa Tướng và Quốc Sư tăng lên nhanh chóng, mâu thuẫn giữa hai bên trở nên gay gắt không ngừng.
Mắt Lạc Thi Vũ thấy kế hoạch của Lý Niệm Phàm áp dụng rất thuận lợi, trong lòng vô cùng vui mừng, càng cảm kích hơn đối với Lý Niệm Phàm.
Ngay vào lúc ăn cơm, ánh mắt nàng ta tự nhiên nhìn hướng về phía dưới lầu, cái nhìn này để thân thể mềm mại của nàng ta rung động mạnh một cái, ánh mắt như ngừng lại ở trên một thân ảnh!
Cao nhân chính là cao nhân, thế mà hoàn toàn lấy thân thể phàm nhân hành tẩu ở thế gian, nhìn không ra một chút sơ hở nào, giống như thật sự coi mình làm phàm nhân, phần tâm cảnh này căn bản không phải tu sĩ chúng ta có thể so sánh.
Lâm Thanh Vân ngồi ở bên cạnh nàng nhạy cảm để ý tới biến hóa của Lạc Thi Vũ, thuận theo ánh mắt nhìn, chẳng mấy chốc đã phát hiện Lý Niệm Phàm trong đám người.
A?
Nội tâm của nàng cảm thấy rất hoài nghi.
Người này chẳng qua chỉ là một phàm nhân, làm sao mà Lạc Thi Vũ lại để ý tới?
Tuy nhiên, hành động của Lý Niệm Phàm lại làm khơi gợi lên lòng hiếu kỳ của nàng.
Phàm nhân khó sinh, nếu như có sự tương trợ của người tu tiên, muốn giải quyết cũng không khó khăn, nhưng Lý Niệm Phàm một kẻ phàm nhân chẳng lẽ muốn cải biến sinh tử?
Lúc này, vật liệu đã chuẩn bị đầy đủ.
Lý Niệm Phàm làm ra vẻ nắm tay đặt vào trong túi, từ bên trong không gian hệ thống lấy dao giải phẫu ra.
Đặt dao mổ vào trên ngọn đèn, để khử trùng đơn giản, sau đó bắt đầu tiến hành thao tác giải phẫu.
Tay của hắn rất vững vàng thận trọng, nhẹ nhàng vạch một cái, mổ phần bụng của phu nhân này mở ra.
"A!"
Người ở xung quanh đều thốt lên.
Lông mày Lâm Thanh Vân cũng hơi nhíu lại.
Mổ bụng, cách làm này đối với người tu tiên mà nói thì là một thương thế rất nặng, còn đối phàm nhân mà nói quả thực chính là phải chết!
Đây chính là may mắn mà nhờ vào danh tiếng bình thường của Lý Niệm Phàm, cho nên lúc này mới không có ai đi ra ngăn cản, tuy nhiên mọi người đều kinh hồn bạt vía.
"Bà đỡ, chuẩn bị cắt cuống rốn!"
Sắc mặt Lý Niệm Phàm rất nghiêm túc, trên trán đã có một chút mồ hôi, lớn tiếng nói.
Bà đỡ ở một bên sớm đã bị dọa đến mặt không còn chút máu, nghe vậy thì chấn động toàn thân, thấy Lý Niệm Phàm lại có thể mổ bụng phu nhân ra rồi móc một đứa bé ra.
Chỉ có điều, bởi vì thời gian dài thiếu dưỡng, sắc mặt tiểu hài đã biến thành màu đỏ tía.
Lý Niệm Phàm sớm đã dự liệu được loại tình huống này, hắn bảo đám người sơ tán chính là vì gia tăng không khí lưu thông.
Một cây ngân châm xuất hiện ở trong tay của hắn, đột nhiên đâm vào huyệt vị của tiểu hài, sau đó dơ tay vỗ vào cái mông của tiểu hài.
Ba!
Oa oa oa ——
Tiểu hài há to miệng lên lập tức phát ra tiếng khóc vang dội.
"Sống, tiểu hài thế mà còn sống!"
"Như vậy cũng có thể sống? Lý công tử thật sự là thần."
Mọi người ở xung quanh vô cùng chấn động.
"Tạ ơn Lý công tử, tạ ơn Lý công tử." Trần viên ngoại tạ ơn với Lý Niệm phàm, vị đại nam nhân này thế mà chảy ra nước mắt.
Từ mừng rỡ tới cực đau khổ, rồi lại từ cực đau khổ đến mất mà được lại, một ngày ngắn ngủi trải qua để hắn cả đời khó quên.
Có người lại bắt đầu khép quan tài lại.
Lý Niệm Phàm sững sờ, "Các ngươi làm cái gì? Nữ nhân này còn chưa chết."
"Lý công tử, thê tử ta cũng có thể cứu?" Trần viên ngoại mừng rỡ.
Người ở xung quanh cũng như vậy sợ tới ngây người, đều đã mở ngực mổ bụng, cái này còn có thể cứu về sao?
"Có thể."
Lý Niệm Phàm khẽ gật đầu, trong lòng than nhẹ.
Kỹ thuật chữa bệnh ở nơi này thật là lạc hậu, cùng loại hiện tượng này thì chỗ nào cũng có, không biết đã có bao nhiêu người phải uổng mạng.
Lý Niệm Phàm lấy kim khâu ra, khâu lại từng chút một trên vết thương của phu nhân này, cũng may phu nhân này đang mê man, không cảm nhận được sự đau đớn.
Xử lý xong tất cả, trên trán Lý Niệm Phàm đã hiện đầy mồ hôi, "Được rồi, sau này nhất định phải đối đãi vợ ngươi cho tốt, chú ý để nàng ta được điều dưỡng cho thật tốt."
"Ừm được, ta biết, tạ ơn Lý công tử." Trần viên ngoại thế mà phù phù một tiếng quỳ trước mặt Lý Niệm Phàm.
"Dưới đầu gối nam nhi là vàng, người mà ngươi cần phải cảm tạ không phải ta mà là thê tử của ngươi!" Lý Niệm Phàm tranh thủ đỡ hắn dậy.
Lý Niệm Phàm tham dự vào để việc tang lễ một lần nữa biến thành việc vui, đám người ở Lạc Tiên thành lại phát hiện chỗ bất phàm mới của Lý công tử, mỹ danh lại truyền ra lần nữa.
Lạc Thi Vũ một mực chú ý tới việc này, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ rung động và sùng bái, nội tâm nhấc lên sóng to gió lớn.
Nàng ta là người tu tiên, có thể cảm nhận được rõ ràng sinh cơ trong cơ thể phu nhân kia đang nhanh chóng khôi phục, cái này đặt ở trước kia căn bản là chuyện không thể nào!
Hơn nữa, nàng ta quan sát từ đầu tới đuôi, vô cùng khẳng định Lý Niệm Phàm không sử dụng một chút linh lực nào, thuần túy chỉ là dùng thân thể phàm nhân làm thành một chuyện mà không thể nào tưởng tượng nổi.
Cao nhân, đây mới là cao nhân a!
Dựa vào thủ đoạn của Lý Niệm Phàm có thể cứu được hai mẹ con nhà này, nàng ta nghĩ lại cũng không thấy có gì lạ, nhưng mấu chốt là rõ ràng hắn có thủ đoạn của tiên nhân vô thượng, thuận tay là có thể giải quyết được chuyện này, thế mà cam nguyện hoàn toàn không cần một chút linh lực nào, thuần túy chỉ dựa vào thủ đoạn phàm nhân hao phí tinh thần đi cứu chữa.
Phần cảnh giới và thủ đoạn này, người nào có thể so sánh được?
Có lẽ đây chính là phản phác quy chân trong truyền thuyết đi.
Ở vô số người đánh vỡ đầu nhau để đi tầm tiên vấn đạo, cao nhân đã lấy tư tưởng vô thượng trở về làm phàm nhân, dung nhập hoàn mỹ vào bên trong dòng chảy hồng trần.
Nàng ta cảm thấy da đầu run lên, tuy nhiên nhãn thần hơi ảm đạm, sâu trong nội tâm một chút vọng tưởng chỉ có thể theo đó mà dập tắt.
Loại cao nhân này so với tiên nhân hạ phàm còn muốn mờ mịt hơn, làm thế nào người bình thường có thể xứng cho được.
Nếu như không phải bị nhi tử của Quốc Sư và nhi tử của Thừa Tướng bám theo, nàng ta thật hận không thể lập tức đi tìm Lý Niệm Phàm.
Lâm Thanh Vân thu ánh mắt biến hóa của Lạc Thi Vũ hết vào mắt mình, trong lòng không thể không nhanh chóng nhấc cao địa vị của Lý Niệm Phàm lên, đồng thời phát ra một chút tò mò.
Thật vát vả nhìn đến ăn cơm kết thúc, Lạc Thi Vũ tìm một cái cớ lập tức cáo từ.
Tuy nhiên rời đi không bao lâu thì bị Lâm Thanh Vân tìm tới cửa.
"Thi Vũ, không định hướng ta giới thiệu người công tử ở phía dưới ngày hôm nay sao?" Lâm Thanh Vân nói ngay vào điểm chính.
Con ngươi Lạc Thi Vũ hơi co rụt lại, bình tĩnh cười nói: "Ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì, vị công tử kia thế mà có thể cứu hai mẹ con kia làm ta cũng cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng ta căn bản không biết."
"Thật sao?"
Trong mắt Lâm Thanh Vân lóe ra vẻ suy nghĩ sau xa, cười cười rồi đột nhiên hỏi: "Vậy có thể nói cho ta biết người dạy ngươi thi triển mỹ nhân kế là ai không? Kế sách này vậy mà để Thừa Tướng và Quốc Sư hai con hổ tranh chấp nhau, là ai giúp ngươi a?"
P/S: Ta thích nào ... chương 2.