Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão (Dịch)

Chương 16 - Phát Hiện Vĩ Đại Nhất Cuộc Đời Này

"Ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì? Đó chính là chúng ta nghĩ ra được."

Vẻ mặt của Lạc Thi Vũ rất bình tĩnh rồi tỏ vẻ không hiểu mà nói.

Trong lòng nàng có chút hối hận, hôm nay đi ăn cơm thật không nên gọi Lâm Thanh Vân đi cùng, nữ tử này có lòng dạ trong sáng, quan sát tinh tế, nổi danh không dễ lừa gạt.

Cái chính là không nghĩ tới có thể gặp được Lý Niệm Phàm, quan trọng nhất là bị Lâm Thanh Vân để ý tới.

Tuy nhiên chuyện liên quan tới cao nhân, nàng ta đã hạ quyết tâm sẽ không tiết lộ ra bên ngoài

"Thi Vũ, chúng ta thế nhưng là tỷ muội, ngươi cũng không nên giấu diễm ta a."

Ánh mắt Lâm Thanh Vân lóe lên, cười nói: "Nếu thực sự là đối sách mà ngươi nghĩ ra thì sẽ không nhờ Lăng Vân tiên các chúng ta giúp đỡ, hơn nữa sau khi ta nhận được lời mời giúp đỡ của ngươi thế nhưng là không nói hai lời lập tức chạy tới, hiện tại có biện pháp giải quyết chẳng lẽ nhân tâm ném ta sang một bên sao?"

Nàng ta liếc mắt là nhìn ra được Lạc Thi Vũ đang có tính toán gì, chỉ sợ không bao lâu sau, Quốc Sư và Thừa Tướng giữa hai bên sẽ tự giết lẫn nhau tới lưỡng bại câu thương!

Loại kế sách này, ngay cả nàng cũng phải sợ hãi thán phục, người nghĩ ra kế sách này tuyệt đối là vô cùng tài giỏi!

"Điều kiện để ngươi giúp chúng ta thế nhưng là muốn Long Hỏa châu của Càn Long tiên triều chúng ta." Lạc Thi Vũ mặt không đổi sắc, nhàn nhạt nói.

Lâm Thanh Vân nói ra: "Long Hỏa châu là bảo vật trấn quốc của các ngươi, ta làm sao lại muốn, chỉ là muốn mượn dùng một đoạn thời gian mà thôi, Lăng Vân tiên các chúng ta có mấy tên đệ tử đang chờ nó để đột phá Kim Đan."

Từ Trúc Cơ kỳ tới Kim Đan, cần ngưng luyện ra Kim Đan chi hỏa, Long Hỏa châu của Càn Long tiên triều có thể tạo ra ngọn lửa Chân Long, có trợ giúp rất lớn đối với việc đột phá Kim Đan.

Loại bảo bối này có thể chế tạo ra lượng lớn tu sĩ Kim Đan, là nền tảng của Càn Long tiên triều.

"Không có ý tứ, hiện tại chúng ta đã nghĩ ra biện pháp giải quyết, không cần Lăng Vân tiên các các ngươi tới giúp đỡ." Lạc Thi Vũ lắc đầu nói.

Nếu như không có Lý Niệm Phàm chỉ điểm, Lạc Thi Vũ chỉ sợ thực sẽ cắn răng mang Long Hỏa châu đi cho mượn, nhưng đồ vật cho mượn đi, khi nào trả lại vậy phải xem sắc mặt của Lăng Vân tiên các.

Hiện tại nàng ta đương nhiên sẽ không làm ra chuyện ngốc nghếch như vậy.

"Không mượn xem như xong, ngươi chỉ cần nói cho ta biết vị cao nhân bày mưu tính kế cho ngươi có phải chính là vị công tử mới vừa rồi kia hay không? Ta chịu không nổi ta tới đây một chuyến uổng công." Lâm Thanh Vân vô cùng đáng thương mà nói, ánh mắt lại một mực để ý tới sắc mặt của Lạc Thi Vũ.

"Không phải!" Lạc Thi Vũ lắc đầu, thẳng thắn nhìn vào Lâm Thanh Vân.

"Được a, ta đã hiểu."

Lâm Thanh Vân khẽ gật đầu, cáo biệt Lạc Thi Vũ.

Khóe miệng của nàng hơi nhếch lên, ánh mắt nhìn phía một ngọn núi ở bên ngoài thành, chỗ đó là phương hướng mà Lý Niệm Phàm rời đi.

"Lạc Thi Vũ, ngươi tự nhận là giữ bí mật rất tốt, nhưng ngươi càng biểu hiện ra bình tĩnh như vậy thì lại lộ ra càng có vấn đề! Phàm nhân kia rất có ý tứ, ta nhất định phải đi nhìn xem!"

Hôm sau.

Sáng sớm, Lâm Thanh Viên thu thập xong mọi thứ, đi về phía ngọn núi mà Lý Niệm Phàm rời khỏi thành đi tới.

Tuy rằng Lý Niệm Phàm trông chỉ là một kẻ phàm nhân, nhưng Lâm Thanh Vân thấy Lạc Thi Vũ thận trọng như vậy thì trong lòng cũng không dám thất lễ cho nên ăn mặc thật xinh đẹp.

Có thể lấy thân thể phàm nhân khởi tử hồi sinh cho người khác, thuận miệng một cái kế sách là có thể để Càn Long tiên triều khởi tử hồi sinh, hắn đến cùng là một cao nhân như thế nào? Thật chỉ là phàm nhân thôi sao?

Lâm Thanh Vân không ngốc, ngược lại là vô cùng thông minh.

Nàng ta có một loại dự cảm, lần phát hiện này sợ rằng sẽ là phát hiện vĩ đại nhất cuộc đời này của mình!

Đi tới dưới chân núi, nhìn vào mây mù lượn lờ trên núi, kỳ lạ, Lâm Thanh Vân thế mà đột nhiên cảm thấy một loại cảm giác khẩn trương, giống như là lần này cần bái phỏng không phải là phàm nhân, mà là một vị đại lão ẩn cư.

Ở lúc nàng ta chuẩn bị lên núi, có ba đạo thân ảnh ngự kiếm mà tới, xẹt qua giữa trời, vững vàng hạ xuống chân núi.

Ba người này chính là Bạch Lạc Sương và cha mẹ của nàng, để tỏ lòng tôn trọng đối với cao nhân, bọn họ dừng lại ở chân núi, chuẩn bị đi bộ lên núi.

Lâm Thanh Vân nhìn thấy Bạch Lạc Sương, hơi sững sờ, "Lạc Sương sư muội?"

"Lâm sư tỷ? Sao ngươi lại tới đây?" Bạch Lạc Sương cũng ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn vào Lâm Thanh Vân.

Lâm Thanh Vân nhìn vào Bạch Lạc Sương, trong lòng hơi động một chút, nói: "Ta là tới bái phỏng một vị bằng hữu, hình như các ngươi cũng vậy?"

"Ừm, ta theo cha mẹ ta tới bái phỏng một vị cao nhân." Bạch Lạc Sương gật đầu nói.

"Cha mẹ ngươi tự mình đến?"

Lâm Thanh Vân kinh hãi, nhìn về phía nam nữ trung niên ở bên cạnh, cung kính nói: "Vãn bối Lâm Thanh Vân, bái kiến Bạch Tông chủ và Tô tiền bối."

Nội tâm của nàng rất không bình tĩnh, Vạn Kiếm tiên tông tuy rằng không bằng Lăng Vân tiên các bọn họ, nhưng đây dù sao cũng là Tông chủ của Vạn Kiếm tiên tông a, lão quái cảnh giới Nguyên Anh, thế mà tự mình tới.

Trên núi đến cùng là có cái gì, đáng giá để bọn họ phải thận trọng như vậy?

Đồng thời, nàng ta còn có chút nghi hoặc, nghe nói Vạn Kiếm tiên tông bị Kiếm Ma khiêu chiến, sư phụ của nàng đã khẳng định, Bạch Vô Trần tuyệt đối không phải là đối thủ của Kiếm Ma, làm sao bây giờ vẫn còn đứng ở đây?

Quá nhiều nghi hoặc, nàng ta lại không biết nên mở miệng hỏi thăm như thế nào.

Bạch Vô Trần khoát tay áo cười nói: "Ngươi là đệ tử của Vân lão quái kia đi a? Tuổi còn nhỏ mà đã có thể tới Trúc Cơ hậu kỳ, tiền đồ không thể đo lường a."

"Bạch Tông chủ, ngài, ngài..." Sắc mặt Lâm Thanh Vân thay đổi lớn, đôi mắt đẹp trừng lớn lên, khó có thể tin mà nhìn vào Bạch Vô Trần.

Trước kia, xưng hô của Bạch Vô Trần đối với sư phụ của nàng, chỉ có thể gọi là Vân tiền bối, nhưng bây giờ thế àm gọi thẳng là Vân lão quái, ý vị này chính là bọn họ ở vào cùng một cảnh giới!

Như vậy chỉ có một đáp án để giải thích.

"Không sai, ta cũng đột phá tới Xuất Khiếu." Bạch Vô Trần mỉm cười.

Cái này. . .

Đạt được xác nhận, Lâm Thanh Vân càng chấn kinh hơn.

Nguyên Anh và Xuất Khiếu, hoàn toàn chính là hai cái khái niệm khác nhau, theo Bạch Vô Trần đột phá, địa vị của Vạn Kiếm tiên tông cũng sẽ theo nước lên mà thuyền lên, không còn là tiểu môn tiểu phái nữa!

Đến cùng là chuyện gì xảy ra, Nguyên Anh đột phá tới Xuất Khiếu bao giờ trở nên dễ dàng như vậy?

"Ngươi không cần phải nghĩ nhiều, Bạch mỗ chính là đạt được sự tương trợ của cao nhân, may mắn thôi." Bạch Vô Trần mở miệng nói, trong mắt của hắn còn mang theo một chút tiếc nuối và hoài niệm.

Đáng tiếc, bức họa kia nếu như không phải bị Kiếm Ma làm tổn hại, hắn có lòng tin có thể tiến thêm một bước nữa!

Nghĩ tới đây, trái tim của hắn co rút lại đau lòng một lúc.

"Cao nhân tương trợ, chẳng lẽ ..." Lâm Thanh Vân nghĩ tới một loại khả năng, nhưng căn bản không dám nghĩ tới phương diện kia.

Vừa rồi Bạch Lạc Sương nói tới đây bái phỏng một vị cao nhân, kết hợp với thái độ của Bạch Vô Trần, nàng ta cảm nhận được đầu của mình có chút đau như muốn nứt.

Có thể để cho tu sĩ Nguyên Anh đột phá tới Xuất Khiếu, cái này ít nhất cũng phải có thủ đoạn của tiên nhân a?

Bạch Vô Trần mở miệng cười hỏi: "Nơi này cũng không có người nào ở, Lâm cô nương tới đây bái phỏng bằng hữu nào, chẳng nhẽ là cùng một người giống chúng ta?"

Hắn hỏi tới rất cẩn thận, nếu như Lâm Thanh Vân thật là bằng hữu của vị cao nhân kia, xem như hắn là Xuất Khiếu kỳ thì cũng không dám sĩ diện chút nào trước mặt Lâm Thanh Vân.

"Thật ra thì ta chỉ là tò mò mới tới xem một chút..."

Lâm Thanh Vân tự cho rằng mình bình tĩnh thông minh, nhưng vào lúc này lại có chút chột dạ, không dám giấu diếm, kể lại chuyện ngày hôm qua mà nàng nhìn thấy lại một lần cho mấy người nghe.

"Có thể lấy thủ đoạn phàm nhân để cứu chữa người thoát khỏi cái chết, không hổ là cao nhân a!" Bạch Vô Trần kinh thán không thôi, "Cao nhân đây là muốn chứng minh, xem như là thân thể phàm nhân thì vẫn như cũ có thể biến không thể thành có thể! Cảnh giới của hắn đã không phải là chúng ta có thể phán đoán."

Bạch Lạc Sương thì một mặt đều là vẻ sùng bái, sự chú ý của nàng cùng Bạch Vô Trần có chút khác biệt, "cao nhân chẳng những có cảnh giới cao, đối với nữ tử vậy mà cũng có sự tôn trọng như vậy, tâm cảnh thật là quá cao." (Nhớ lại câu nói của Lý Niệm Phàm nói với tên viên ngoại kia là nên đối tốt với thê tử của hắn...)

Lâm Thanh Vân thì đã có thể chắc chắn rằng, vị cao nhân trong miệng Bạch Vô Trần nói chính là vị công tử phàm nhân mà hôm qua mình nhìn thấy, xác định xong thì nàng ta cảm thấy huyết dịch toàn thân mình đều muốn đông lại, da đầu tê dại một lúc.

Nghĩ không ra chính mình chỉ là nhất thời tò mò thế mà lại phát hiện ra một chuyện kinh khủng như vậy, Lạc Thi Vũ thế mà còn muốn giấu diếm chính mình, không có cửa a!

Đây tuyệt đối là cơ duyên lớn nhất trong cuộc đời của chính mình!

Nhất định phải cẩn thận phải cẩn thận, tranh thủ để lại ấn tượng tốt cho vị cao nhân kia!

P/S: Ta thích nào ... chương 1.

Bình Luận (0)
Comment