Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão (Dịch)

Chương 24 - Có Lộc Ăn

Lý Niệm Phàm nhìn vào bóng dáng của Niếp Niếp, suy nghĩ có chút nhẹ nhàng.

Hy vọng Niếp Niếp có thể khôi phục nhanh chóng, đi ra khỏi bóng ma yêu quái.

Tuy nhiên, hương vị thịt báo trước đó xem như không tệ, hậu viện chính mình ngoại trừ có một cái hồ nước nuôi không ra cá, cũng không có nuôi gia cầm gì, muốn ăn món mặn thật không dễ dàng.

Hơn nữa, so với thịt rừng bình thường thì chất thịt của yêu quái rõ ràng tốt hơn nhiều.

Lý Niệm Phàm thấp giọng nỉ non: "Thực sự muốn ăn thịt thú rừng."

Giọng nói của hắn không cao, nhưng mấy người Bạch Vô Trần là người nào, đều nghe được rất rõ ràng.

Ám chỉ của cao nhân tới rồi!

Lúc khảo nghiệm ngộ tính đã tới!

Đôi mắt của bọn họ đều sáng lên, kích động tới mặt đỏ rần lên.

"Lý công tử, Bạch mỗ bất tài, nguyện ý vì công tử bắt tới chút thịt thú rừng." Bạch Vô Trần tranh miệng mở lời trước.

"Lý công tử, ta cũng có thể."

Lâm Thanh Vân và Triệu Sơn Hà chậm mất một bước, vội vàng hai miệng nói một lời.

Lý Niệm Phàm bị sự nhiệt tình của bọn họ mà làm giật nảy cả mình, "Ngạch ... Thật ra thì không cần phải khách khí như vậy."

"Lý công tử, chúng ta nghe công tử kể chuyện miễn phí, bắt chút thịt thú rừng cho công tử vẫn là chuyện nên làm." Lâm Thanh Vân mở miệng nói.

Bạch Vô Trần đã không kịp chờ đợi ngự kiếm mà lên, "Lý công tử, không bằng đi về trước đợi đi, chúng ta đây sẽ đi kiếm thịt thú rừng cho ngài."

Lý Niệm Phàm thấy mấy người bọn họ hăng hái như vậy thì cũng không tiện từ chối tránh làm phật lòng ý tốt của bọn họ, cho nên gật đầu nói: "Vậy thì làm phiền rồi."

Vừa dứt lời, đám người Bạch Vô Trần đã biến thành một dải cầu vồng, cùng nhau bay ra ngoài.

Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, bên trong đôi mắt thế mà cọ sát ra tia lửa, hiển nhiên là chuẩn bị cạnh tranh với nhau, biểu hiện mình ở trước mặt Lý Niệm Phàm.

Đúng lúc này, Bạch Lạc Sương lại khẽ mở miệng nói: "Cái này ... ta cảm thấy Lý công tử sẽ không đơn giản như vậy."

Hả?

Tất cả mọi người cùng nhau nhìn về phía Bạch Lạc Sương.

Lâm Thanh Vân thế nhưng lại lộ ra thần sắc đăm chiêu.

"Sương nhi, ngươi có lời gì muốn nói?" Bạch Vô Trần hỏi.

Bạch Lạc Sương nói: "Cha, Lý công tử chắc chắn không phải muốn ăn thịt thú rừng đơn giản như vậy, lần trước sau khi Lý công tử diệt báo tinh, mời chúng ta ăn một bữa thịt báo nướng, ta cảm thấy Lý công tử gọi thịt thú rừng hẳn là ám chỉ thịt yêu quái."

"Tại sao ta lại không nghĩ tới a? Vừa rồi đã để ý tới trong ánh mắt cao nhân khi nhìn vào Niếp Niếp thì đầy vẻ trìu mến, Niếp Niếp bị yêu quái hại thành như vậy cho nên cao nhân chắc chắn sẽ căm thù yêu quái!" Chung Tú nói mà liên tục gật đầu.

"Ai nha, còn may có các ngươi nhắc nhở, cao nhân là nhân vật cỡ nào, làm sao có thể ăn thịt thú rừng cấp thấp? Chắc chắn không thể nghi ngờ đây đang là chỉ yêu quái! Thiếu chút nữa thì hiểu sai ý tứ, nếu như chúng ta chỉ lấy thịt thú rừng bình thường trở về, cơ duyên kia chỉ sợ cũng biến mất." Bạch Vô Trần nghĩ thôi cũng sợ.

Hắn không thể không nghĩ tới khảo nghiệm ngộ tính trong truyện mà cao nhân kể, lần này thâm ảo vãi nồi, thiếu chút nữa thì không thể thông qua, cũng may nhờ vào sự lĩnh ngộ kịp thời của nữ nhi.

Triệu Sơn Hà đã không kịp chờ đợi, "Vậy còn chờ gì, tranh thủ thời gian giết yêu quái đi, ít ra cũng phải giết một con Yêu Vương mang về!"

Lâm Thanh Vân mở miệng nói: "Ta biết một nơi ở đó có một con Hổ Yêu Vương, tu vi Nguyên Anh kỳ, làm nhiều việc ác, giết nó thì cao nhân chắc chắn sẽ hài lòng."

"Tranh thủ thời gian dẫn chúng ta tới đi."

Mọi người đều gấp rút thời gian, một đường lao nhanh như chớp giật tiến về phía mục tiêu.

Bên trong một khu rừng rậm ở xa ngoài ngàn dặm, yếu khí ngút trời, tất cả thương đội và người đi đường khi đi qua nơi này đều sẽ hiện lên vẻ mặt sợ hãi, đều lựa chọn đi vòng.

Lúc này, trong khu rừng này đang tụ tập một đám tiểu yêu, đang cử hành một bữa tiệc, Hổ Yêu Vương là một lão hổ rất lớn, ngồi ở chủ vị, đang xem nhiều tiểu yêu quái biểu diễn, vừa ngoạm miếng thịt lớn rồi uống cạn một chén rượu lớn.

Những tia sáng từ xa đến gần, và trong nháy mắt rơi vào khu rừng.

Sau đó một đạo kiếm khí màu trắng phóng lên tận trời.

"Rống ô!"

Trong rừng rậm đột nhiên truyền ra một tiếng gầm rú của lão hổ.

Một đám tiểu yêu còn chưa ý thức được là đang có chuyện gì xảy ra thì thấy đại vương nhà mình đã hiện ra nguyên hình, sau đó đột nhiên có một đám người xuất hiện khiêng đại vương nhà mình lên vai.

"Chạy a!"

Đông đảo tiểu yêu bị dọa sợ tới vỡ mật, lập tức chạy tán loạn lên.

"Chỉ có con hổ yêu này thì quá ít, giết thêm vài con nữa đi!" Đám người Bạch Vô Trần nhắm chuẩn mục tiêu lại giết mấy con đại yêu nữa.

...

Lý Niệm Phàm vừa mới về nhà không được bao lâu thì đám người Bạch Vô Trần đã tới.

"Lạch cạch."

Nhiều loài thú kỳ lạ khác nhau được đặt trước mặt Lý Niệm Phàm.

Trong đó có rất nhiều loại kỳ trân dị thú mà Lý Niệm Phàm chưa được thấy bao giờ, không chỉ có sói hai đầu, còn có sư tử ba đuôi, đồng thời thể trạng đều rất lớn, để lý Niệm Phầm tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Người tu tiên chính là lợi hại, những này tám chín phần mười đều là yêu quái.

"Chúng ta không biết khẩu vị của Lý công tử, cho nên bắt nhiều thêm một chút." Bạch Vô Trần mở miệng nói.

"Ừm, cám ơn đã vất vả rồi." Lý Niệm Phàm khẽ gật đầu, hài lòng mà cười nói.

Hôm nay dính ánh sáng của người tu tiên, có lộc ăn.

Không chỉ có đều là kỳ trân dị thú, hơn nữa còn là yêu quái, mỹ vị bực này ở kiếp trước có thể nghĩ cũng không dám muốn.

Nhìn thấy phản ứng của Lý Niệm Phàm, đám người Bạch Vô Trần lập tức thở phào nhẹ nhõm, lộ ra nụ cười hiểu ý.

Ý tứ của cao nhân quả nhiên chính là bảo chúng ta đi bắt yêu quái, cũng may ở thời khác mấu chốt chúng ta đã lĩnh ngộ được thâm ý trong đó.

Người ta giúp mình một chút, Lý Niệm Phàm chắc chắn phải có ý tứ một chút, mở miệng nói: "Nhiều đồ ăn ngon như vậy, một mình ta cũng ăn không hết được, không bằng các ngươi ở lại ăn với ta a?"

"Lý công tử, ngài khách khí, không cần..."

Triệu Sơn Hà theo bản năng chuẩn bị khách sáo một phen, lại bị Bạch Vô Trần kéo lại bịt lấy mồm, trong mắt hiện ra loại thần sắc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Ngươi có phải là ngốc hay không?

Ta đã nói với ngươi rồi, nước cao nhân uống đều là linh thủy, một bát cháo gạo trắng cũng ẩn chứa đạo vận, hơn nữa ăn vô cùng ngon, cơ hội tốt như vậy mà ngươi lại muốn từ chối?

Không có đầu óc a!

Coi như vứt bỏ da mặt thì cũng phải cọ một bữa!

Triệu Sơn hà cũng lấy lại tinh thần, ho nhẹ một tiếng vội vàng sửa lời nói: "Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh."

Lý Niệm Phàm khẽ gật đầu, nói với Tiểu Bạch: "Tiểu Bạch, ngươi ra hậu sơn xử lý những loại thịt này một chút, cắt thành từng miếng, lại chọn một số rau quả, hôm nay ăn lẩu."

"Tuân mệnh thưa chủ nhân thân yêu dấu của ta." Tiểu Bạch lập tức lĩnh mệnh đi làm.

Tuy rằng cảnh tường này không phải lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng trong nội tâm đám người Bạch Vô Trần vẫn bùi ngùi mãi không thôi.

Nhà khác nếu như có thể có được một cái khí linh thì đây tuyệt đối là chuyện vô cùng vui mừng, nâng ở trong lòng bàn tay cũng sợ hỏng, cung phụng như là cung phụng tổ tiên vậy, nơi nào sẽ giống như Lý Niệm Phàm, thế mà để khí linh đi làm việc vặt.

Niềm vui của cao nhân thì ngươi không tưởng tượng được ra a.

Lý Niệm Phàm khẽ mỉm cười nói: "Các ngươi có lộc ăn, hôm nay ăn lẩu."

Ăn lẩu?

Đây là món gì?

Chẳng lẽ là cách ăn của tiên nhân?

Đám người Bạch Vô Trần nghi hoặc trong lòng, nhưng điều đó không ngăn được họ phấn khích.

Thi nhau ném ánh mắt tán thưởng nhìn về phía Bạch Lạc Sương.

May mắn mà có sự nhắc nhở của nàng, này mới khiến chúng ta lĩnh ngộ ý tứ của cao nhân mà thông qua được khảo nghiệm, đây đại khái là cao nhân ban thưởng cho chúng ta đi.

Đến lúc ăn cơm còn có một đoạn thời gian, Lý Niệm Phàm để bọn họ đi quan sát khắp nơi, chính mình thì nhìn lên bầu trời, suy tư xem mình có cần phải thêm bóng đèn ở trong Tứ Hợp viện của mình hay không.

Gần đây khách nhân tới bái phỏng mình cũng không ít, hơn nữa đều là người tu tiên.

Bản thân mình tuy rằng không thể tu tiên, nhưng phong cách là không thể thiếu, bọn họ nếu là người làm công tác văn hóa bên trong người tu tiên, vậy thì mình không thể rơi vào thế tầm thường.

Tốt nhất có thể để cho đám người này nhìn thoáng qua một cái mà hai mắt phải sáng lên.

P/S: Ta thích nào ... chương 2.

Bình Luận (0)
Comment