Đám người Bạch Vô Trần tự nhiên là không dám đi loạn, chỉ là di chuyển thận trọng ở trong sân.
Trong lòng giấu một loại thành kính cộng thêm tâm lý kính sợ để thưởng thức nơi ở của tiên nhân.
Mà không cần biết là bố cục của nơi này hay còn là phong cách trang trí, đều khiến hai mắt bọn họ phải tỏa sáng, kinh thán không thôi.
Có rất nhiều thứ thậm chí bọn họ đều chưa từng nhìn thấy, ví dụ như gạch men sứ, ví dụ như tấm gương vân vân...
Bảo bối, những thứ này chắc chắn đều là bảo bối!
Hóa ra Tiên cung của tiên nhân là như vậy.
Bạch Lạc Sương thì nói lời giới thiệu: "Cha, ngươi xem, cái này chính là máy lọc không khí, còn cái kia chính là máy lọc nước."
"Tê —— "
Triệu Sơn Hà hít vào một ngụm khí lạnh, đôi mắt hắn trợn tròn xoe lên, tuy rằng sớm đã nghe nói tới nhưng khi nhìn thấy vật thật thì vẫn vô cùng rung động.
Đây là động thiên phúc địa tự chế a!
"Chỉ chút này mà ngươi cũng giật mình sao? Ngươi nhìn xem bên kia là cái gì?" Bạch Vô Trần chỉ vào một góc tường ở cách đó không xa.
"Truy Ma kiếm?" Triệu Sơn Hà vội vàng nhìn tới, sau khi liên tục xác nhận thì vô cùng chắc chắn đây chính là Trụy Ma kiếm!
"Thật đúng là vị tiên nhân này giải quyết Kiếm Ma giúp ngươi sao?" Triệu Sơn Hà hỏi.
"Cái này còn có thể nói láo nữa sao?"
Bạch Vô Trần mỉm cười thấp giọng nói: "Ta nghi ngờ vị cao nhân này có giao tình cũ với tổ tiên của Vạn Kiếm tiên tông ta!"
Triệu Sơn Hà nhìn vào Bạch Vô Trần với ánh mắt rất khinh bỉ, nói không lưu tình một chút nào: "Ta nhổ vào! Ngươi còn biết xấu hổ hay không?"
Lâm Thanh Vân cũng dùng ánh mắt quái dị mà nhìn vào Bạch Vô Trần, không nghĩ ra vị tiền bối này thế mà tự gián thiếp vàng vào trên mặt của mình.
"Ta thế nhưng là có căn cứ lý do để mà nói!" Bạch Vô Trần vội vàng phân tích nói: "Nữ nhi của ta vừa đi ra để tránh nạn, gặp yêu quái thiếu chút nữa thì bị yêu quái giết chết, đúng lúc đó thì vị cao nhân này xuất hiện, chẳng những cứu nữ nhi của ta còn mời bọn hắn uống linh thủy đồng thời mang về một bức họa!"
Bức họa này đầu tiên là để cho ta đột phá, sau đó thì dẫn đạo Kiếm Ma tìm tới nơi này, sau đó thì tiêu diệt Kiếm Ma một cách dễ dàng, giải đại nạn cho Vạn Kiếm tiên tông ta! Vòng vòng đan xen như vậy, tất cả đều nằm trong sự khống chế của vị cao nhân này, hắn đây chính là ơpr ngoài sáng hỗ trợ cho Vạn Kiếm tiên tông ta a!
Ánh mắt Triệu Sơn Hà nhìn về phía Bạch Vô Trần đã thay đổi, sợ hãi than nói: "Bạch Vô Trần, trước kia làm sao ta không phát hiện ra, ngươi thế mà có thể không cần thể diện như vậy! Theo như ngươi nói, ta cảm thấy cao nhân sở dĩ giúp ngươi là muốn thông qua ngươi biết ta, tiến tới giúp ta, xem ra tổ thượng của ta mới là người bạn cũ của cao nhân."
Hai lão bất tử này quá không cần thể diện!
Lâm Thanh Vân trợn tròn mắt, đôi mắt đẹp rơi vào trên thân Trụy Ma kiếm.
Đây chính là Trụy Ma kiếm quấy cho toàn bộ thế giới tu tiên không được an bình sao?
Chỉ là một thanh kiếm lại làm cho các đại tông phái đều phải sợ hãi, tuy nhiên, hiện tại thanh kiếm này lại bị người thuận tay đặt ở trong cái góc kia dùng để đốn củi!
"A?"
Bạch Vô Trần hơi sững sờ, "Ma khí ở trên thân Trụy Ma kiếm thế mà không thấy đâu!"
"Đúng là như vậy!" Triệu Sơn Hà cũng chấn kinh, Trụy Ma kiếm đại biểu thế nhưng là đại ma đầu kiếm đạo, hiện tại cảm thấy cũng chỉ là một thanh kiếm đen bình thường mà thôi.
Tuy nhiên, bọn họ vừa nghĩ tới thủ đoạn của Lý Niệm Phàm thì lập tức cũng bình thường trở lại.
"Xem ra cao nhân là thấy cái Trụy Ma kiếm này đầy sát khí, cho nên phong ấn ma tính trong thân kiếm lại, dùng nó tới đốn củi là để cho Trụy Ma kiếm chuộc tội!" Triệu Sơn Hà đã kết thục phân tích của mình, sợ hãi than: "Thật không hổ là cao nhân a."
Lúc này, Lý Niệm Phàm đã nghĩ tới biện pháp, bắt đầu chuẩn bị bút mực giấy nghiên.
Tới đây không thể không hướng về phía tài văn chương của chính mình, người làm công tác văn hóa tự nhiên nên làm chuyện của người làm công tác văn hóa, vậy là nẩy ra ý định làm một bộ câu đối treo ở trước cửa.
Lý Niệm Phàm cầm bút lông vào trong tay, thân thể đứng thẳng lên, đôi mắt nhắm lại, cảm xúc dâng trào.
Một cỗ đạo vận từ trong thân thể của Lý Niệm Phàm phát ra, trong nháy mắt hiện đầy cả viện.
Đám người Bạch Vô Trần đều là toàn thân run lên, tóc gáy da gà toàn thân dựng với nổi lên, lập tức sinh ra một loại cảm giác hãi hùng khiếp vía.
"Lý công tử, hắn, hắn, hắn..."
Đôi mắt đẹp của Lâm Thanh Vân trợn lớn lên, môi đỏ cũng có chút run rẩy, kích động tới nói không nên lời.
Đây là Lý công tử lần đầu tiên biểu hiện ra đạo vận của chính mình đi, tuy rằng chỉ vẻn vẹn có một chút như vậy, nhưng ở thế giới tu tiên này chỉ sợ cũng đã không ai bằng.
Bọn họ cố nén nội tâm sợ hãi, bước tới từng bước một, cẩn thận tiến về nói cách Lý Niệm Phàm không xa.
Cao nhân đây là muốn viết chữ sao?
Mọi người ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Lý Niệm Phàm đã nung nấu cảm xúc, đôi mắt đột nhiên mở ra, con ngươi thâm thúy như dải ngân hà.
Đặt bút!
Ầm ầm!
Mặc dù trời quang mây tạnh, nhưng trên bầu trời thế mà lại vang lên một tiếng sấm sét!
Bút đi như rồng rắn, tao nhã mà đẹp mắt!
Đám người Bạch Vô Trần ngay cả hít thở cũng quên luôn, đôi mắt trợn lớn lên ngay lập tức trở nên đỏ ngầu, chỉ cảm thấy tinh khí thần của chính mình đều bị giam cầm lại, giống như bị cách ly tới một cái thế giới khác.
Lý Niệm Phàm cầm bút lông mua nhanh trên giấy, theo như bọn họ nghĩ thì đây không phải đang viết chữ, mà là đang viết ra quỹ tích của thiên đạo!
Mỗi một nét bút mỗi một nét vẽ đều tuần hoàn theo quỹ tích thiên đạo, đạo vận như là dời núi lấp biển đè xuống bọn họ vậy.
Quá nhiều rồi, quá nồng nặc!
Chút đạo của họ giống như con thuyền phẳng lặng giữa đại dương trước cỗ đạo vận này, quá nhỏ bé.
Loại đạo vận này đủ để cho tất cả mọi người trong thế giới tu tiên phải điên cuồng!
Nếu như không phải những đạo vận này của Lý Niệm Phàm là vô cùng ôn hòa, tinh thần của bọn họ sẽ sẽ bị những đạo vận này giết chết trong nháy mắt dẫn tới tẩo hỏa nhập ma, tu vi trăm năm bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Chẳng mấy chốc, Lý Niệm Phàm thu bút!
Đám người Bạch Vô Tràn lúc này mới như trút được gánh nặng, miệng há hốc thở hổn hà hổn hển, mồ hôi chảy đầm đìa.
Trên giấy viết ra mười chữ lớn, xuất trần như mây mù mờ mịt.
"Ta tới từ phàm trần, tới đây kiếm trường sinh!"
Thật là một nhân vật thần tiên, ý cảnh cởi mở rõ ràng!
Chỉ mười chữ ngắn ngủi mà lại nói hết chân lý tu tiên.
Cũng chỉ có Lý công tử loại cao nhân này mới có khí phách viết ra câu đối này đi.
Triệu Sơn Hà nhìn chằm chằm vào câu nói này, lẩm bẩm lặp đi lặp lại, chỉ cảm thấy tê cả da đầu, đầu óc như bị đóng đinh thép vào lập tức trở nên trống rỗng.
Một chút!
Chỉ thiếu một chút nữa!
Là ta có thể đột phá tới Xuất Khiếu kỳ!
Triệu Sơn hà hít thở dồn dập, chỉ có thể thở dài trong nội tâm.
Tuy nhiên hắn tràn đầy hy vọng, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với cao nhân này, đột phá Xuất Khiếu thì coi là cái gì?
Mọi người không có một ai dám nói chuyện, đều bị ý cảnh trong câu đối này chế trụ, sợ vừa nói cái thì làm cho đạo vận khắp nơi ở đây trở nên hỗn loạn.
"Xong rồi!"
Lý Niệm Phàm cầm lấy tấm câu đối này kiểm tra lại một phen, "Cũng tạm được, đoạn thời gian này hơi lười biếng, thực lực có chút thụt lùi."
Cũng tạm được?
Thực lực có chút thụt lùi?
Van cầu ngươi suy tính cảm nhận của những người yếu đuối như chúng ta một chút a.
Lâm Thanh Vân run lẩy bẩy, không dám nói lời này ra.
"Các ngươi nói xem chữ này như thế nào?" Lý Niệm Phàm không ngừng hiện lên tâm tư khoe khoang.
Bạch Vô Trần sửng sốt một lúc, lúc này mới nhắm mắt mà nói: "Chữ tốt, chữ này ... quá tốt rồi!"
Hắn thực sự nghĩ không ra từ ngữ nào để mà hình dung, loại chữ này chỉ tồn tại ở trên chín tầng trời đi.
Lý Niệm Phàm đã nhìn ra, hắn đây đã cạn lời.
"Treo chữ này ở cổng đi!" Lý Niệm Phàm cầm câu đối đi tới cổng, treo câu đối cố định vào hai bên khung cửa, càng nhìn càng hài lòng.
Số chữ không nhiều, nhưng nặng ở ý cảnh, xem như tiên nhân nhìn thấy cũng sẽ không cảm thấy tầm thường.
Tứ Hợp viện của chính mình, phong cách trang bức lại cao.
"Chủ nhân, đồ ăn chuẩn bị xong."
Tiểu Bạch bưng khay, bày đầy rau quả và thịt cuộn, bày ra ở trên một cái bàn đá lớn ở nội viện.
Đồng thời, đặt vỉ nướng lên, bắc một nồi lớn ở trên đống lửa, đổ đầy mỡ bò vào trong nồi bắt đầu nấu.
P/S: Ta thích nào ... chương 1.