Nguyên Phối Nghịch Tập

Chương 49

"Cái gì, không tìm thấy người?" Lâm Văn Văn không tự giác cao giọng, sắc mặt dữ tợn, nhìn thấy ánh mắt hiếu kỳ của người xung quanh, cô hít sâu một hơi, khôi phục dáng vẻ ban đầu, hạ giọng nói: "Được rồi, nếu vậy, hủy bỏ giao dịch lần này."

Buông điện thoại, trong lòng cô thấp thỏm, kiếp trước, trước khi Mộ Tiêm Vũ thức tỉnh vẫn đều ở trong bệnh viện, vì sao lần này không giống kiếp trước? Chẳng lẽ vì cô trọng sinh nên đã cải biến quỹ tích? Nếu như vậy, cô cũng sẽ mất đi Cẩn Lê ca ca như kiếp trước, cuối cùng cũng sẽ bị đuổi ra nước ngoài?

Không, không thể hoảng loạn, đây chỉ là một chút thay đổi nhỏ, cô cần quan sát thêm một chút.

"Văn Văn, sao con lại chạy ra đây, bác sĩ nói thân thể con vẫn còn chưa khôi phục, tốt nhất là ít ra ngoài." Mẹ Lâm oán giận đi qua.

"Mẹ, chỉ là con quá nhàm chán!" Lâm Văn Văn thu hồi suy nghĩ hỗn loạn của mình, ôm cánh tay mẹ Lâm làm nũng: "Hôm nay mang tới đồ ăn ngon gì cho con vậy?"

Bởi vì Lâm Văn Văn trọng sinh nên Tiêm Vũ cũng rất khẩn trương lên, cô khẩn cấp muốn trở lại thân thể, vì vậy mấy ngày kế tiếp, cô bắt đầu các loại tìm đường chết.

Cô thử qua thừa dịp Bạch Cẩn Lê không chú ý mà bò lên chỗ cao nhảy xuống, kết quả trừ thân thể bị chấn động đến mức có chút run lên thì chuyện gì cũng đều không có, quả nhiên là không đủ cao. Cô còn nếm thử đi đụng tường, trên đầu xuất hiện thêm vài cái lỗ nói cho cô biết những tình tiết đập đầu vào tường chết trong TV kia quả nhiên là gạt người. Cuối cùng, rơi vào đường cùng, cô chỉ có lựa chọn kiểu chết mà mình cảm thấy thống khổ nhất cũng không muốn nhất, đó chính là chết đuối.

Bạch Cẩn Lê phát hiện mèo nhỏ nhà anh gần đây rất không ổn, cứ luôn làm một ít chuyện không bình thường, nếu không phải bò lên chỗ cao nhảy xuống dưới, thì chính là vô duyên vô cớ đi đụng tường, nhất là hiện tại, nó nhảy vào chậu nước giống như nổi điên vậy, phải biết rằng, trong đó là nước lạnh a, không phải nó ghét nước lạnh nhất sao?

Hung hiểm tiếp được nó, anh khó hiểu nói: "Mày đang làm cái quỷ gì vậy? Bình thường không phải ghét nhất nước lạnh à?" Chẳng lẽ là thời kì phản nghịch đến? Nhưng mà không có nghe nói thời kì phản nghịch của mèo sẽ tự mình hại mình a.

Bị người ngăn lại, Tiêm Vũ ỉu xìu kêu một tiếng, vì sao tự sát cũng khó như vậy?

"Hệ thống, cậu không thể giúp tôi một chút hả?" Tiêm Vũ hướng hệ thống cầu cứu.

"Tôi không thể tổn thương túc chủ, nếu không sẽ bị tiêu hủy, không thì cô thử lại một chút nữa đi?" Hệ thống nghiêm trang nói, xem ra chuyện nhập vào người một con mèo đã ảnh hưởng rất lớn đến IQ của túc chủ. Nếu bình thường, Mộ Tiêm Vũ hẳn sẽ nghĩ ra được biện pháp tốt hơn? Bất quá hiện tại túc chủ quá đáng yêu! Đôi mắt như những ngôi sao!

Đương nhiên, những thứ này nó sẽ không nói ra, sau khi Tiêm Vũ khôi phục bình thường, nhất định sẽ xem khoảng thời gian này xem như lịch sử đen tối, nếu biết nó nghĩ cái gì, lấy tính cách của cô, tuyệt đối sẽ giận chó đánh mèo. Chỉ có thể nói, xuyên qua rất nhiều thế giới với Tiêm Vũ, lại thường xuyên du đãng trong internet, hệ thống đã bị biến đen.

Tiêm Vũ: "......"

Bạch Cẩn Lê không biết Tiêm Vũ đang trao đổi với hệ thống, anh ôm mèo nhỏ trở lại phòng khách, xem ra nên để Thẩm Hằng tới một chuyến.

"Tới nhà tôi!" Lần này điện thoại càng đơn giản, chỉ nói ba chữ liền cúp, mặc kệ Thẩm Hằng bên kia đầu điện thoại nghiến răng nghiến lợi thế nào.

Chưa tới mười phút, chuông cửa vang lên, Bạch Cẩn Lê mở cửa, ngoài ý muốn nói: "Sao cô lại tới đây?"

"Cẩn Lê ca ca, không mời em vào ngồi một chút sao?" Lâm Văn Văn cười nói.

Bạch Cẩn Lê do dự một chút, nhưng vẫn tránh đường: "Mời vào."

Lâm Văn Văn tự giác thay dép lê, sau đó ngoan ngoãn đi đến sô pha ngồi xuống, Bạch Cẩn Lê thấy cô thức thời thì âm thầm gật đầu, vẻ mặt cũng nhu hòa một ít.

Nhận thấy được biến hóa này của anh, khóe miệng Lâm Văn Văn không dấu vết giơ lên, cô có thể tới gần Bạch Cẩn Lê không hẳn chỉ mượn ánh sáng của cha mẹ mà còn vì cô biết Bạch Cẩn Lê chán ghét cái gì, sẽ thông minh tránh đi những điều đó.

"Cẩn Lê ca ca, đây là lần đầu tiên em tới nhà mới của anh." Lâm Văn Văn giả bộ hiếu kỳ đánh giá bốn phía một chút, sau đó chuyển ánh mắt lên người Tiêm Vũ: "Đây là thú cưng anh nuôi hả? Thật đáng yêu, nó tên là gì vậy?"

Bị cô ta nhìn chăm chú, Tiêm Vũ cảm giác cả bộ lông của mình đều phải dựng lên, nếu ánh mắt có thể hóa thành vật chất, vậy thì cô đã bị thiên đao vạn quả (chém ngàn vạn nhát đao). Lúc vừa nghe thấy giọng Lâm Văn Văn thì cô đã biết chuyện lớn không xong rồi, không phải cô ta bị tai nạn xe cộ à? Sao có thể hồi phục nhanh như vậy?

Bạch Cẩn Lê không biết trong lòng Tiêm Vũ đang chuyển động, nghe thấy có người khen vật cưng của mình đáng yêu, tâm trạng anh càng thêm tốt, cười với Lâm Văn Văn một cái: "Nó tên là Tiểu Bạch."

Nụ cười này của anh lại khiến ánh mắt Lâm Văn Văn nhìn Tiêm Vũ càng thêm hung ác, nhưng dù vậy giọng cô vẫn ôn nhu như trước, trong đó còn chứa chút yêu thích: "Em có thể ôm nó một cái không?"

"Meo!" Nhìn đôi tay đang hướng về phía mình, Tiêm Vũ rốt cuộc nhịn không được, cô kêu thảm thiết một tiếng sau đó bổ nhào vào lòng Bạch Cẩn Lê.

"Tiểu Bạch, mày sao vậy?" Bạch Cẩn Lê sờ sờ lưng cô trấn an.

"Xem ra Tiểu Bạch không thích em." Lâm Văn Văn thất vọng nói, vì nhận thấy ác ý của cô sao? Quả là một con súc sinh mẫn cảm!

Mấy ngày nay cô đã lên mạng tìm hiểu một ít tin tức quan trọng, phát hiện không có gì khác kiếp trước, còn có, ngày Bạch Cẩn Lê thu nuôi con mèo này cũng không thay đổi, cô yên lòng, xem ra Mộ gia đưa thân thể của Mộ Tiêm Vũ về nhà chỉ là trùng hợp. Chuyện cô trọng sinh cũng không làm thay đổi cái gì, cho nên cô lại khôi phục tự tin, kiếp trước lúc cô làm quỷ hồn đã bám theo Mộ Tiêm Vũ lâu như thế nên sớm đã ghi tạc nụ cười của cô ta trong lòng, nếu Cẩn Lê ca ca thích một cô gái như vậy thì cô sẽ khiến mình biến thành người như thế. Về phần con mèo này, cô đương nhiên phải nuôi dưỡng thật tốt, bởi vì chỉ cần nó không chết, linh hồn Mộ Tiêm Vũ cũng sẽ không trở về được, để cô ta vĩnh viễn làm người thực vật cũng tốt lắm.

Biết Tiểu Bạch không thích Lâm Văn Văn, Bạch Cẩn Lê cũng không nhẫn nại nữa, Tiểu Bạch đã đủ không bình thường rồi, nếu còn bị cô dọa thêm không biết sẽ làm ra chuyện đáng sợ gì. Bởi vậy nói chuyện rất không khách khí: "Hôm nay cô tới có chuyện gì không?" Ý là, có chuyện thì nói, không có thì cút đi.

"......" Nụ cười Lâm Văn Văn cứng đờ, hiện tại cô còn không bằng con mèo đáng chết này sao, không vội, còn nhiều thời gian, ở trong lòng không ngừng an ủi bản thân mấy lần, cô mới khống chế được giọng mình: "Em chỉ muốn tới nói cho anh biết, chuyện ngày hôm đó em nói trong bệnh viện là thật, sau này em sẽ xem anh như anh trai, hi vọng về sau Cẩn Lê ca ca chiếu cố nhiều hơn."

"Ừm." Bạch Cẩn Lê đáp nhẹ một tiếng nhưng ý tiễn khách lại vô cùng rõ rệt.

Lúc này, chuông cửa lại vang lên, Bạch Cẩn Lê ôm Tiêm Vũ đi mở cửa.

"Tiểu Bạch nhà cậu lại xảy ra chuyện gì?" Thẩm Hằng còn chưa vào cửa đã bất mãn oán giận: "Tôi đã nói rồi, tôi thật sự không phải thú y."

Nói là như thế nhưng tốc độ đổi giày lại tuyệt không chậm, vào cửa mới phát hiện còn có một người thứ ba tồn tại: "Ồ, Văn Văn cũng ở đây à. Nghe nói mấy ngày trước em bị tai nạn xe cộ hả? Anh còn định rút chút thời gian đi thăm em đây không ngờ em lại xuất viện nhanh như thế." Vừa nói vừa tiếc nuối lắc đầu. Anh không có chút hảo cảm nào với cô gái thích giả vờ giả vịt này.

"Thẩm đại ca." Lâm Văn Văn gọi một tiếng, tay đặt ở sau lưng lại nắm chặt thành quyền, anh ta có ý gì, ngại cô khỏe quá nhanh?

"Được rồi, mau đến xem Tiểu Bạch, gần đây nó rất không bình thường." Bạch Cẩn Lê mặc kệ đao quang kiếm ảnh giữa hai người, không kiên nhẫn nói.

"Sao vậy?" Thẩm Hằng cũng nghĩ đến chính sự.

"Meo!" Tiêm Vũ vươn móng vuốt cào Bạch Cẩn Lê một chút, ngu ngốc, Lâm Văn Văn còn ở đây! Nếu bị cô ta biết cô đang muốn tự sát, khẳng định sẽ đoán được cô cũng trọng sinh, nếu vậy không biết cô ta sẽ làm ra hành vi điên cuồng gì nữa.

Tiêm Vũ cào một cái đã nhắc nhở được Bạch Cẩn Lê, có người ngoài đang ở đây, Tiểu Bạch kiêu ngạo như thế, khẳng định không hi vọng người ngoài biết mình có bệnh kì quái. Anh nhìn về phía Lâm Văn Văn, sao cô còn chưa đi?

Lâm Văn Văn đang muốn tìm hiểu chút tin tức hữu dụng, thấy vậy chỉ phải ngượng ngùng cười, rời đi.

"Sách, thật là vô tình, người ta thích cậu lâu như thế mà một chút cậu cũng không cảm động à?" Thẩm Hằng trêu ghẹo: "Dù sao hiện tại cậu cũng không có người mình thích, nếu không ủy khuất một chút chọn cô ta đi."

Bạch Cẩn Lê quét mắt nhìn anh một cái: "Bạch Toa toa cũng rât tốt, sao cậu không chọn nó?"

"Tôi sai." Thẩm Hằng quyết đoán nhận thua: "Tiểu Bạch thế nào?"

Bạch Cẩn Lê cau mày bắt đầu nói những chuyện ngu xuẩn mà Tiêm Vũ làm gần đây.

Thẩm Hằng nghe anh nói xong, khóe miệng thoáng co rút: "Theo như cậu nói thì Tiểu Bạch căn bản không có bị cái gì, nó chỉ đang nghĩ cách, ừm, tự sát."

Tự sát? Ánh mắt Bạch Cẩn Lê lạnh lùng, anh gắt gao nhìn chằm chằm Tiêm Vũ.

Lúc Thẩm Hằng nói Tiêm Vũ tự sát cô liền ngã ra giả chết, bây giờ cảm nhận được nộ khí của Bạch Cẩn Lê, cô lại càng không dám động đậy.

"Cái đó, Cẩn Lê, kỳ thật tôi cũng chỉ là giả thiết, cậu đừng quá tức giận." Thẩm Hằng thấy không khí không thích hợp, cười gượng nói.

"Cậu có thể đi rồi." Tầm mắt Bạch Cẩn Lê vẫn đặt trên người Tiểu Bạch, đến một cái liếc mắt cũng chưa cho cậu ta.

"Được rồi, tôi đi." Đây là tiết tấu muốn bạo lực gia đình a, nhưng đáng chết là anh không có can đảm lưu lại, Thẩm Hằng sờ sờ mũi, đi tới cửa rồi nhưng bỗng nhiên xoay người: "Thật ra, Cẩn Lê, thân thể Tiểu Bạch suy yếu hơn so với những con mèo bình thường, cậu phải thủ hạ lưu tình a." Nói xong lập tức đóng cửa lại.

"Tự sát? Hửm?" Bạch Cẩn Lê nhấc cổ Tiêm Vũ lên để cô đối diện với anh, "Tao đối xử với mày không tốt hả? Sao mày lại muốn tự sát?"

Anh nhặt nó về, mua đồ dùng sinh hoạt tốt nhất cho nó, cho nó ăn thức ăn cho mèo tốt nhất, thậm chí có thể dễ dàng tha thứ nó ngẫu nhiên đùa dai làm bẩn căn phòng của mình, nhưng nó lại hồi báo anh như vậy?

"Mày không thích ở bên cạnh tao vậy sao?" Anh đã xem nó trở thành một thành viên gia đình, mà nó vì trốn thoát cư nhiên muốn tự sát, chuyện này đả kích có chút lớn với anh.

Tiêm Vũ nhanh chóng lắc đầu, "Meo meo meo!" Không phải như anh nghĩ đâu! Tôi cũng là bất đắc dĩ a!

"Mày nói không phải như vậy?" Mắt Bạch Cẩn Lê chợt lóe, "Mà là có nổi khổ riêng, không thể nói cho tao biết sao?" Kỳ thật ngay từ đầu anh rất tức giận, nhưng sau khi tỉnh táo lại đã nhận ra chuyện này không bình thường, tính tình Tiểu Bạch kiêu ngạo như thế, nếu không thích anh cũng sẽ không về nhà với anh, hơn nữa khoảng thời gian này bọn họ ở chung với nhau rất vui vẻ. Anh nói như thế cũng chỉ vì muốn để Tiểu Bạch nói ra bí mật của mình, một con mèo có thể nghe hiểu tiếng người, có thể trao đổi với người bình thường, cho dù thần kinh có thô bao nhiêu thì cũng sẽ ý thức được chuyện này không được bình thường, huống chi là thế gia công tử như Bạch Cẩn Lê. Anh không vạch trần, một phương diện là vì cảm thấy thú vị, một phương diện khác là đã nhận định nó. Nhưng xem ra, trò chơi này chơi không được nữa rồi.

"Meo?" Tôi nói anh sẽ tin sao? Tiêm Vũ nghiêm túc hỏi. Cô bỗng nhiên nghĩ đến, cô có thể trực tiếp xin Bạch Cẩn Lê giúp đỡ mà, nếu anh có thể chấp nhận cô không phải là một con mèo bình thường, vậy thì cũng có thể chấp nhận trong thân thể này chứa một linh hồn của con người chứ?

"Đương nhiên, mày có thể đánh chữ để trao đổi với tao." Anh đưa Notebook tới trước mặt Tiêm Vũ, có thâm ý nói như thế.

"Meo!" Nhìn thấy dấu vết nhợt nhạt trên bàn phím, Tiêm Vũ ngầm bực mình sơ ý, cái này khẳng định là lần trước cô gửi thư cho cha mẹ nguyên chủ lưu lại, cô chỉ lo dọn dẹp dấu vết lên mạng mà lại quên mình dùng móng vuốt, sẽ có lưu lại dấu vết.

"......" Hệ thống cũng trợn tròn mắt, nó chỉ lo nhìn Tiêm Vũ ngu ngốc, cư nhiên cũng không phát hiện dấu vết rõ rệt như vậy.

"Được rồi, nói đi, mày đến cùng là cái gì, yêu quái? Người ngoài hành tinh?"

Não động lớn như vậy, nam chủ, anh cũng là cường nhân a.
Bình Luận (0)
Comment