Móng vuốt của mèo có dạng gì thì mọi người đều biết rồi, chẳng những ngón tay không dài như con người, mà quan trọng là chỉ có thể cùng co cùng duỗi, không thể tách từng ngón ra dùng, cho nên Tiêm Vũ dùng một bàn tay như vậy để đánh chữ thật sự rất đòi mạng. Lần trước viết thư cho cha mẹ Mộ Tiêm Vũ, vì cứ lơ đãng là lại đụng vào phần khác, cho nên cô cứ hết viết rồi xóa, xóa rồi lại viết, chỉ vài câu ngắn ngủi mà cô phải viết gần một giờ, bởi vậy có thể hiểu tâm tình của cô lúc ấy thế nào, mà cái dấu vết trên bàn phím kia cũng có quan hệ với tâm tình cô lúc ấy.
Lần này lại dùng bàn phím để đánh chữ, kỳ thật cô rất không tình nguyện, chẳng những tốn thời gian mà móng vuốt cũng rất chua xót!
"Sao vậy?" Thấy mèo nhỏ chỉ đứng đó ngẩn người, Bạch Cẩn Lê hỏi.
"Meo!" Cô lắc đầu với Bạch Cẩn Lê, kiên quyết không muốn đánh chữ nữa. Sợ anh hiểu lầm mình không muốn hợp tác, cô lại quơ quơ móng vuốt của mình.
"Ồ." Nhìn móng vuốt nhỏ của cô, lại liên tưởng đến những dấu vết kia, Bạch Cẩn Lê nâng cằm: "Quả thật, để mày dùng móng vuốt đánh chữ như vậy cũng là làm khó cho mày."
"Meo meo!" Đúng vậy, chúng ta đổi cách khác đi?
"Nếu vậy, chỉ có một biện pháp." Bạch Cẩn Lê đứng dậy đi vào phòng làm việc, chỉ chốc lát, cầm ra một xấp giấy A4 và một lọ mực, anh đổ mực vào trong một cái chén nhỏ, chỉ vào sấp giấy kia nói: "Mày biết đánh chữ thì khẳng định cũng biết viết chữ, nếu mày không muốn đánh chữ, vậy thì viết xuống đi."
Tuy rằng viết chữ cũng rất mệt, thế nhưng so với đánh chữ thì còn thoải mái hơn nhiều, cho nên Tiêm Vũ gật đầu đồng ý, sau đó đưa phải chân vói vào trong chén mực, chấm dính vào mực sau đó đưa móng vuốt lên giấy, cố sức viết.
Cho dù chữ của Tiêm Vũ rất đẹp nhưng cũng không thể trông cậy vào việc cô nhập vào thân xác một con mèo mà vẫn còn viết tốt như cũ, bởi vậy chữ trên giấy xiêu xiêu vẹo vẹo, còn thỉnh thoảng ấn xuống một bàn chân làm phức tạp thêm, nếu không cố gắng xem thật sự sẽ không biết cô đang viết gì.
Trăm cay nghìn đắng, tận lực dùng những từ đơn giản nhất kể lại thân phận mình xong, Tiêm Vũ dời móng vuốt, nhẹ nhàng thở ra. Sau đó nhìn về phía Bạch Cẩn Lê: "Meo!" Tôi viết xong rồi.
Bạch Cẩn Lê cố sức xem những chữ kia, nhíu mày hướng về phía cô xác nhận lại: "Cô nói cô tên là Mộ Tiêm Vũ, là con gái Mộ gia?"
"Meo!" Không sai!
"Vậy sao cô lại biến thành thế này?"
Tiêm Vũ lại nhận mệnh viết tiếp: "Tai nạn, xuyên qua." Bốn chữ như thế, làm một con mèo, viết rõ những chuyện đã xảy ra cái gì, quá làm khó cô rồi, cho nên cô có thể tiết kiệm thì sẽ tiết kiệm như thế.
Con gái Mộ gia quả thật đã xảy ra tai nạn xe cộ, hơn nữa đến giờ còn chưa tỉnh lại, nếu Tiểu Bạch nói là thật, vậy cũng có thể giải thích vì sao rõ ràng thân thể không có vấn đề nhưng cô vẫn luôn hôn mê bất tỉnh.
"Cô muốn trở về?" Vẻ mặt Bạch Cẩn Lê phức tạp, không ngờ anh tùy tiện nhặt một con mèo nhưng cư nhiên lại là thiên kim Mộ gia.
"Meo!" Tiêm Vũ hung hăng gật đầu, sau đó lại viết hai chữ "Giúp tôi".
"Cô muốn tôi giúp cô thông báo cho cha mẹ cô?"
Tiêm Vũ lắc đầu, cô không muốn ba mẹ Mộ biết chuyện này, chung quy linh hồn xuyên qua cái gì, quá khiêu chiến thế giới quan của người thường, nam chủ có thể dễ dàng tiếp nhận đối đãi bình thường nhưng người khác thì không nhất định cũng như vậy. Vạn nhất cha mẹ Mộ Tiêm Vũ biết bí mật này xong thì quá mức khiếp sợ, không chú ý để lộ tin tức, lúc đó cô còn không bị đưa đến viện nghiên cứu cắt thành mảnh nhỏ để nghiên cứu mới làm lạ?
"Vậy cô muốn thế nào?"
Tiêm Vũ viết "Giết tôi, hoặc là tìm Đại Sư làm phép."
"Cho nên, đây chính là nguyên nhân cô muốn tự sát?" Bạch Cẩn Lê nhướn mày.
Tiêm Vũ gật đầu, hiện tại cô chỉ là một con mèo bình thường, căn bản không có biện pháp liên hệ người tài ba trong phương diện này, chuyện duy nhất có thể làm chỉ có tự sát. Cô ngóng trông nhìn anh, ý tứ phi thường rõ ràng, hiện tại muốn làm thế nào đều trông cậy vào anh, nếu không muốn giết tôi thì giúp tôi mời Đại Sư làm phép đi.
Bạch Cẩn Lê khẩn trương ghê gớm, sao anh có thể xuống tay giết cô được, cho nên anh lựa chọn cách thứ hai: "Tôi sẽ nhanh chóng liên hệ chuyên gia của phương diện này."
"Meo meo!" Cám ơn anh!
Tiêm Vũ nhảy vào lòng anh, thân mật cọ cọ cánh tay anh.
Thân thể Bạch Cẩn Lê cứng lại, sau đó nhấc cô ra: "Được rồi, bây giờ tôi sẽ đi liên hệ, cô tự mình chơi đi." Nói xong, liền đi vào phòng làm việc.
Lúc không biết thân phận cô, anh có thể không hề cố kỵ gì mà thân thiết với cô. Nhưng sau khi biết cô là một cô gái, hơn nữa còn là người trong giới, anh không có cách nào dùng thái độ lúc trước để đối xử với cô, vừa nghĩ đến anh và một cô bé sinh hoạt cùng nhau, hơn nữa mỗi ngày còn tắm rửa cho cô, cho dù cô lấy thân xác của một con mèo, anh cũng phi thường không được tự nhiên, nhanh chút nghĩ biện pháp để cô khôi phục thì hơn.
Tiêm Vũ không biết anh rối rắm cái gì, sau khi bị ném ra liền tự mình nằm trên sô pha chơi.
"Meo!" Hỏng rồi!
Nhìn vài cái dấu ấn trên sô pha màu trắng, Tiêm Vũ cứng lại, lúc cô viết chữ xong Bạch Cẩn Lê không có rửa chân cho cô. Nhớ lại vừa rồi mình còn nhảy vào lòng anh, vậy trên cái quần trắn kia của anh chẳng phải cũng là......
Cô bịt hai mắt mình lại, nhất định anh sẽ tức giận! Trong lúc ảo não cô dùng bàn chân bẩn kia che mắt mình, vì vậy, một cái quầng thâm mắt xuất hiện.
Vừa lúc Bạch Cẩn Lê có một người bạn có hứng thú với phương diện này nên cũng có biết một ít, anh nói dối rằng mình bỗng nhiên có hứng thú với phương diện này, hỏi anh ta có biết vị Đại Sư lợi hại nào hay không, anh muốn trao đổi một chút với đối phương. Người bạn kia sau khi nghe xong đầu tiên là trêu chọc anh một chút, sau đó nói mình quả thật biết một Đại Sư lợi hại, nhưng nếu không có chuyện quan trọng, đối phương sẽ không dễ dàng gặp khách, bất quá mình và người đó còn có chút giao tình, có thể liên hệ một chút cho anh.
Nói cảm ơn xong, Bạch Cẩn Lê cúp điện thoại, ngồi trên ghế bắt đầu ngẩn người.
Kỳ thật lúc nhặt được Tiểu Bạch, anh cũng đã xem cô trở thành tất cả của mình, sau này biết cô không phải là một con mèo bình thường, anh còn nghĩ qua đối phương có thể là sinh vật ngoài hành tinh, thậm chí là yêu quái, nhưng có sao đâu? Nếu bị anh nhặt về, vậy đã là vật của anh. Nhưng vạn vạn không ngờ tới, cô sẽ là một con người. Bởi vì xem cô trở thành tất cả của mình, cho nên mấy ngày này anh đã đầu nhập tình cảm thật của mình vào, nên nghĩ đến rất nhanh cô sẽ rời khỏi đây, anh vừa nhẹ nhàng thở ra lại có chút không muốn.
"Thật là phiền!" Một tay chống đầu, giọng anh không tốt nói: "Sớm biết sẽ như vậy lúc trước nên làm như không thấy."
Bỗng nhiên anh nhìn thấy dấu vết trên quần mình, mặt đen lại: "Tiểu Bạch!"
Xông tới phòng khách, liền thấy một chuỗi dấu vết trên sô pha: "Sofa của tôi!" Anh đau lòng kêu lên.
"Meo!" Tôi không cố ý.
Tiêm Vũ lúc này ngồi dưới sàn bên cạnh sofa, xin lỗi nhìn anh.
"Cô!" Bạch Cẩn Lê cau mày đang muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy trên mắt phải của cô có một vòng đen thì bỗng nhiên có chút muốn cười, lửa giận trong lòng cũng tan. Đúng vậy, đối phương hiện tại chỉ là một con vật, căn bản không biện pháp dọn dẹp vết mực trên móng vuốt. Hơn nữa anh phát hiện chỉ có sô pha và chỗ cô đang ngồi là có dấu vết, nghĩ hẳn là sau khi cô phát hiện liền nhanh chóng nhảy xuống sofa, vì không để bẩn thêm nhiều chỗ khác nên vẫn ngoan ngoãn ngồi ở chỗ kia.
"Thôi vậy." Anh thở dài: "Dù sao chuyện này tôi cũng có trách nhiệm." Là anh muốn đối phương dùng móng vuốt viết chữ, sau đó lại bởi vì tâm loạn mà quên dọn dẹp cho cô mới có thể biến thành như vậy.
"Tôi đã gọi bạn liên hệ Đại Sư giúp cô rồi, hẳn không lâu nữa sẽ có hồi âm." Anh nói chính sự.
Mắt Tiêm Vũ sáng lên: "Meo!" Thật sao? Cám ơn anh!
Thấy dáng vẻ cao hứng của cô, Bạch Cẩn Lê có chút hụt hẫng, cô muốn rời khỏi nơi này như vậy sao? Tuy rằng anh cũng muốn cô gái này nhanh đi một chút, thế nhưng nhìn thấy cô vội như vậy thì trong lòng anh lại rất không thoải mái. Dùng một tay nhấc cổ Tiêm Vũ lên, anh cứng rắn nói: "Những thứ này đều là chuyện về sau, bây giờ làm sạch cho cô quan trọng hơn."
Những ngày kế tiếp, thái độ của Bạch Cẩn Lê với Tiêm Vũ rất kỳ quái, có đôi khi rất bình thường, có đôi khi lại rất hung dữ với cô, Tiêm Vũ nhìn hành vi động kinh của anh, vụng trộm hỏi hệ thống: "Mỗi tháng đàn ông cũng có vài ngày tâm tình không được tốt hả?"
Hệ thống: "......" Túc chủ, IQ của cô thoái hóa tới trình độ nào vậy? Anh ta rõ ràng là vì biết thân phận thật cô nên mới rối rắm như thế! Hi vọng lúc túc chủ trở lại thân thể, IQ có thể khôi phục bình thường, nếu không thì những nhiệm vụ sau làm sao thực hiện được!
Vài ngày sau, Bạch Cẩn Lê nghiêm túc nhìn Tiêm Vũ: "Đại Sư đã liên hệ xong, bây giờ tôi sẽ đưa cô qua." Kỳ thật sau ngày hôm đó anh nhờ bạn giúp thì Đại Sư đã có hồi âm, anh giới thiệu tình huống của Tiêm Vũ cho Đại Sư, Đại Sư tính toán một chút đã muốn anh mang Tiêm Vũ qua từ giữa trưa ngày hôm trước rồi.
"Meo." Tiêm Vũ khẩn cấp gật đầu.
Bạch Cẩn Lê đưa cô tới trước một nhà nhà dân, người làm đã sớm chờ ở cửa nhanh chóng đưa hai người vào, Tiêm Vũ ngẩng đầu đánh giá bốn phía, nhà này có một cái sân rất lớn, trong viện có rất nhiều loại hoa cỏ cây cối, bố cục cao thấp chằng chịt, dưới bóng cây để một bàn đá, chung quanh bàn đá bày bốn hòn đá hình tròn, chỉ đặt mình trong đó liền có thể khiến tâm tình thư sướng. Trước mặt bọn họ, là một hồ nước rất lớn, bên trong có đủ loại hoa sen, ngẫu nhiên còn có thể thấy được mấy con cá chép bơi qua bơi lại, một cây cầu đá nối tiếp hai bên hồ nước, bên trái hồ nước là một hòn núi giả, dưới hòn núi giả thì xây một cái đình nghỉ. Lại hướng về phía trước, một tòa kiến trúc cổ đang đứng ở nơi đó. Cái sân này quá có không khí cổ đại, nếu không có cây cối che dấu đèn đường thì sẽ khiến người ta cho rằng mình xuyên về thời cổ đại.
Người làm đưa bọn họ vào trong phòng, bên ngoài là kiến trúc cổ, bên trong phòng cũng trang hoàng cổ kính, làm cho người ta có cảm giác xuyên qua thời không. Một ông lão tiên phong đạo cốt đang ngồi trên ghế cười với bọn họ: "Hai người đến rồi?"
"Đại Sư." Bạch Cẩn Lê mang theo Tiêm Vũ đi qua.
"Đây chính là con mèo nhỏ mà cậu nói?" Đại Sư đánh giá Tiêm Vũ, sau đó nói: "Quả nhiên hồn thể không hợp."
"Meo?" Ngài có thể giúp tôi sao? Tiêm Vũ nhìn ông, cô có thể cảm nhận được, Đại Sư này có chút thực lực.
"Mặc dù có chút khó, nhưng không phải không thể." Đại Sư cười nói.
Bạch Cẩn Lê nhẹ nhàng thở ra, nói: "Nếu vậy, cần tôi làm cái gì không?"
"Những thứ này tôi đã an bài xong, giúp những sinh mệnh đáng thương này là sứ mệnh của tôi." Đại Sư nói dị thường vĩ đại, sau đó lại bỏ thêm một câu: "Hai người chỉ cần chuẩn bị tiền đầy đủ là được rồi."
Bạch Cẩn Lê: "......"
Tiêm Vũ: "......"
"Ha ha." Bị vẻ mặt của hai người chọc cười, Đại Sư nói: "Cứu người là sứ mệnh, nhưng kiếm tiền là trách nhiệm a, không thì một đám người chỗ tôi phải sinh hoạt thế nào?"
Bạch Cẩn Lê nói: "Ngài giúp chúng tôi, chúng tôi trả tiền là chuyện nên làm." Chỉ là, rõ ràng là một tay giao tiền một tay làm việc, ngài có thể từ đầu đừng nói những lời sâu sắc như thế hay không?
Đại Sư vừa lòng gật gật đầu, "Được, hai người đi theo tôi." Ông đứng lên, dẫn hai người đi tới một gian phòng.
Bởi vì kéo rèm cho nên bên trong rất tối tăm, bất quá còn có thể thấy rõ tình huống trong phòng, bên trong rất trống trải, sát tường lập một loạt cái giá, bên trên bày rất nhiều bùa chú, còn có nhan, chuông các loại. Hiện tại giữa phòng bày một trận pháp nhỏ, ở giữa đặt một lá bùa được vẽ phức tạp, Đại Sư đốt những cây nến chung quanh trận pháp lên, sau đó nói với Bạch Cẩn Lê: "Cậu đặt cô gái nhỏ này vào giữa trận pháp đi."
Bạch Cẩn Lê nhìn Tiêm Vũ một cái, sau đó chậm rãi đến trước trận pháp, đặt cô vào chính giữa, nhẹ nhàng sờ sờ đầu cô: "Đừng khẩn trương, rất nhanh cô có thể về nhà rồi." Sau đó chậm rãi lui ra sau.
Tiêm Vũ meo một tiếng với anh, đây còn là lần đầu tiên sau khi thân phận cô bị vạch trần anh mới sờ đầu cô.
"Tốt lắm, chỉ là trở lại thân thể, cũng không phải vĩnh biệt, không cần lưu luyến không rời như vậy." Đại Sư bất đắc dĩ nói.
Mặt Bạch Cẩn Lê không chút thay đổi nói: "Bắt đầu đi."
Đại Sư gật đầu, sau đó bắt đầu đọc chú ngữ, chậm rãi, trận pháp bắt đầu phát sáng, Tiêm Vũ cảm giác thân thể mình càng ngày càng nhẹ, chậm rãi bay lên, cô thấy Bạch Cẩn Lê đang gắt gao nhìn chằm chằm trận pháp, muốn chào hỏi với anh một tiếng nhưng bỗng nhiên bị một lực hút kéo đi, sau đó bị hung hăng ném tới một thân xác, liền hôn mê bất tỉnh.
Ở một bên khác, sau khi Tiêm Vũ biến mất, trận pháp cũng tối lại, Bạch Cẩn Lê nhìn con mèo nằm ở giữa vẫn không nhúc nhích, hơi mím môi, cứng ngắc nói: "Cô ấy đi rồi?"
Đại Sư bấm đốt ngón tay tính tính, sau đó nói: "Không sai, cô ấy đã trở về."
Bạch Cẩn Lê ôm lấy thân thể lạnh lẽo của mèo nhỏ, không nói một lời đi mất.
"Sao vậy? Không phải nên vui vẻ sao?" Đại Sư không hiểu rối rắm của anh, khó hiểu nói, sau đó vỗ đầu: "Aiz, chàng trai, cậu còn chưa trả tiền!"