Nguyên Phối Nghịch Tập - Kim Nguyên Bảo

Chương 139

Hạ Sâm đi ra ngoài, ngồi xuống ghế nhìn búp bê tặng con rồi nói: “Nói đi.”

Con búp bê kể hết những chuyện ngày hôm nay cho Hạ Sâm: “Thần tử, ngài cảm thấy chúng ta có nên giúp Yêu tộc không?”

Lời này khiến Hạ Sâm nhớ về Bạch Dạ của quá khứ, cậu cũng từng hỏi hắn như vậy.

Hắn vẫn còn nhớ rõ câu hỏi lúc đó: “Nếu Yêu tộc, Ma tộc và Quỷ tộc phải đối mặt với nguy cơ liên quan đến tính mạng, ví dụ như tất cả nguồn nước đều cạn khô, ngươi có bảo thủy thần cho mưa xuống để cứu giúp bọn họ không?”  

Lúc đó hắn đã trả lời bằng thái độ cực kỳ lạnh nhạt: “Thế giới của bọn chúng không có mưa là do tội lỗi tích tụ mà thành, xứng đáng bị trừng phạt thôi, tại sao ta phải ra tay giúp đỡ chứ? Huống chi thần tiên chúng ta đã muốn tiêu diệt bọn chúng từ lâu rồi, tất cả nguồn nước đều khô hạn chính là cơ hội tốt nhất để làm việc đó. Không cần tốn chút sức lực nào cũng có thể khiến chúng diệt vong, vui còn không hết, cớ sao phải nhúng tay vào?”

Bạch Dạ không tức giận mà hỏi thêm: “Nhưng nếu thế giới của bọn họ cũng có người phàm sinh sống ở đó thì sao? Ngươi có cho mưa xuống cứu người không? ”

Hắn nói: “Ta sẽ đưa bọn họ tới nơi khác rồi giúp những gia đình đó an cư lập nghiệp.”

“Nhưng nếu bọn họ không muốn đi theo thì sao?

“Ép họ đi theo.”

Bạch Dạ cười hỏi: “Ai cũng nói thần tiên chí công vô tư, thích làm việc thiện, có tấm lòng nhân hậu, từ bi hỷ xả, nhưng ta không hề thấy những điều đó trên người ngươi, ngươi có thật sự là thần tiên không đấy? Ngươi cho rằng không có mưa là sẽ tiêu diệt được ba chủng tộc đó, vậy có bao giờ ngươi nghĩ tới bọn họ sẽ bắt tay tạo phản vì thiếu nước, khiến chúng sinh trong thiên hạ lầm than, dẫn tới hậu quả không thể sửa chữa được không? Có bao giờ nghĩ tới nếu như yêu quái không còn trên đời này nữa, điều đó cũng đồng nghĩa với tất cả cỏ hoa, cây cối, động vật trên thế gian đều biến mất. Nói thẳng ra là phải tiêu diệt hết tất cả những đồ vật trên đời này mới không còn thứ gì hóa thành yêu. Nhưng nếu không còn thứ gì trên đời nữa, liệu có còn được gọi là thế giới nữa không? Tiêu diệt hết ma tu trên thế gian này không khác gì với việc đồ sát loài người, bởi vì chỉ cần có thất tình lục dục đều có khả năng biến thành ma. Quỷ cũng như vậy. Chỉ cần thế giới này còn sinh mệnh, vậy thì quỷ vẫn sẽ tồn tại. Nếu như muốn loài quỷ biến mất cũng có nghĩa là phải diệt hết mọi sinh mệnh trên thế gian này, liệu anh có muốn giết chính mình không? Chẳng phải chúng thần tiên thường nói “Nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật”, mọi thứ trên thế gian này đều chung một nhịp thở, đúng không?.”

“Thần tử? Thần tử?” Búp bê tặng con thấy Hạ Sâm ngẩn người thì vội vã bay qua bay lại trước mắt hắn, dùng truyền âm để đánh thức hắn khỏi cơn mơ.

Hạ Sâm lấy lại tinh thần, bắt lấy con búp bê đặt lên bàn rồi hỏi: “Ngươi muốn giúp Yêu tộc không?”

Búp bê tặng con do dự: “Chúng ta là Thần Khí, sao có thể giúp Yêu tộc được?”

Hạ Sâm nói: “Trong quá khứ ta cũng từng nghĩ như vậy, thậm chí trước khi Bạch Dạ tới giới tu chân vẫn giữ nguyên tư tưởng đó.”

Con búp bê lại hỏi: “Vậy hiện tại thì sao?”

“Sau này ta suy nghĩ rất nhiều, nghĩ tới việc rõ ràng ta là thần tử, là chủ nhân của các vị thần. Theo lý thuyết, ta phải là người đánh thức năng lực của các ngươi mới phải. Nhưng các ngươi lại chỉ nghe theo lời của Bạch Dạ, ngay cả thần hồn cũng chui vào bụng Tiểu Dạ để trọng sinh. Điều này khiến ta phải đặt lại câu hỏi một lần nữa. Bạch Dạ có thể đánh thức các ngươi và mang thai thần tiên, liệu đó có phải là sự sắp xếp của trời cao hay không? Phải chăng đấng tối cao ở trên muốn thần tiên chúng ta thay đổi quan niệm đã in sâu trong tiềm thức, chúng ta không thể quy hết yêu ma quỷ quái là tà ác được.” Hạ Sâm nhẹ nhàng gõ nhẹ trên cái đầu nhỏ của con búp bê: “Ngươi ở bên cạnh Bạch Dạ, chắc cũng gặp mẫu thân của Tiểu Dạ rồi chứ?”

“Ừ, gặp rồi.” Búp bê tặng con nói: “Bà đối xử cực kỳ tốt với Bạch Dạ, còn nói muốn độ tu vi của chính mình cho Bạch Dạ để cậu ta khôi phục thần lực nữa.”

“Năm đó Bạch Dạ bị mang lên Thiên Đình, bà năm lần bảy lượt không tiếc thân mình xông vào ranh giới của chủng tộc đối lập để cướp con mình trở lại, cuối cùng bị Thái Dương Tinh Quân phong ấn dưới nền đất. Nhưng những việc này đều không liên quan đến việc bà là yêu hay là ma, bà chỉ đơn thuần là một người mẹ mà thôi, một người mẹ sẵn sàng hy sinh chính bản thân mình để bảo vệ đứa con, thậm chí có những phàm nhân còn không làm được như bà. Lại nói đến vấn đề này, ngươi đồng ý giúp cho những người mẹ giống như mẫu thân của Bạch Dạ sinh con hay đồng ý giúp những kẻ hết lần này đến lần khác vứt bỏ đứa con của mình?” Mỗi lần nhớ tới việc Phù Vân lão tổ xông vào Thiên Đình để cứu con trai, Hạ Sâm lại thấy ghen tị.  Hắn ghen tị với Bạch Dạ vì có một người mẹ tốt như vậy. Cũng chẳng phải vì mẫu thân đối xử với hắn không tốt, mà là giữa bọn họ luôn có cảm giác xa cách không nói thành lời. Thậm chí có đôi khi hắn còn cảm giác quan hệ giữa mình với mẫu thân chỉ đơn giản là cấp trên và cấp dưới, mẫu thân chưa từng làm những hành động thân mật tình cảm như những người mẹ khác.

“Việc này……” Búp bê tặng con đang cảm thấy cực kỳ mâu thuẫn. Nếu như không nói đến thân phận hay huyết mạch, chắc chắn nó sẽ lựa chọn giúp đỡ người giống như mẫu thân của Bạch Dạ.

Hạ Sâm nhìn ra trong lòng nó đã có sẵn đáp án thì đứng dậy nói: “Thật ra cho dù là yêu ma hay quỷ quái, bọn họ đều có quyền làm cha làm mẹ. Sức mạnh được trao cho ngươi để hoàn thành nhiệm vụ trao tặng những đứa con cho bọn họ chứ không phải đứng một bên phán xét xem ai là người tốt ai là người xấu. Ngươi phải nhớ rõ sứ mệnh của mình là gì.”

Búp bê tặng con không hề lên tiếng.

Hạ Sâm dịch chuyển tức thời vào trong phòng, đi đến bên cạnh Bạch Dạ.

Bạch Dạ chợt bừng tỉnh, nhìn thấy Hạ Sâm thì trợn mắt mắng: “Nếu lần sau anh còn làm tôi sợ hãi nữa thì cửa kia kìa, cút đi cho nước nó trong.”

Hạ Sâm cười cười rồi ôm cậu vào ngực.

Bạch Dạ vừa định giơ tay đẩy hắn ra thì nghe thấy hắn nói: “Tôi đồng ý với việc cậu dùng thần khí để giúp đỡ Yêu tộc.”

Bạch Dạ ngẩn ra: “Cái gì?”

Cậu không thể tin được những điều mình vừa nghe thấy.

“Tôi nói tôi đồng ý với việc cậu dùng thần khí để giúp đỡ Yêu tộc, Ma tộc và Quỷ tộc, chỉ cần cậu vui vẻ là được.”

Bạch Dạ nhanh chóng đưa tay sờ mặt hắn, nhìn trái nhìn phải: “Anh có phải là Hạ Sâm không đấy? Anh là thần tử của thần tiên, đúng không? Chẳng lẽ người khác biến thành bộ dạng của Hạ Sâm để lừa tôi? Có phải là anh ba không? Cố ý biến thành Hạ Sâm để đùa em vui lắm hay sao?”

Hạ Sâm bật cười: “Vậy cậu cứ xem kỹ vào, xem xem rốt cuộc tôi có phải là Hạ Sâm không.”

“Hai người giống nhau như đúc, nhìn không ra.” Bạch Dạ ngửi mùi hương trên người Hạ Sâm, kinh ngạc nói: “Đến hơi thở cũng giống y hệt nhau.”

Hạ Sâm hỏi một cách ý vị: “Tại sao cậu lại hiểu rõ mùi hương trên người tôi như vậy? Chẳng lẽ trước kia cậu thường xuyên lén lút ngửi trộm tôi sao?”

Bạch Dạ tức giận nói: “Tôi ngửi trộm ư? Rõ ràng là mùi trên người anh tự mình chạy đến lỗ mũi của tôi, trách tôi được à? Hơn nữa anh còn thích dùng nước hoa của phàm giới, người ở giới Tu chân hầu như không dùng những đồ vật đến từ thế giới người phàm.”

Hạ Sâm xoa mặt cậu: “Vậy thì yên tâm rồi. Về sau nếu như có người biến thành tôi, chắc chắn cậu có thể nhận ra được.”

Bạch Dạ vỗ vào tay hắn: “Đột nhiên anh đồng ý cho tôi giúp đỡ Yêu tộc, chẳng lẽ đang có âm mưu đen tối gì à?”

Hạ Sâm điềm tĩnh nhìn cậu: “Cậu đoán xem tôi có âm mưu gì?”

Bạch Dạ suy đi tính lại cũng chẳng nghĩ ra đối phương có mục đích gì. Suy cho cùng thì việc giúp đỡ Yêu tộc chỉ có lợi cho yêu quái. Đối với thần tiên mà nói thì cùng lắm chỉ giúp thần hồn nhanh chóng trọng sinh hơn. Nhưng việc này không cần giúp đỡ Yêu tộc cũng có thể thực hiện được.

Hạ Sâm hỏi: “Thế đã đoán ra được chưa?”

Bạch Dạ nheo mắt: “Điều duy nhất tôi nghĩ đến trong đầu bây giờ chính là anh muốn tôi thay đổi ấn tượng về anh. Dù sao thì anh đồng ý hay không cũng vô dụng, thần khí không nghe theo lời anh. Nếu như anh tán thành với tôi, ít ra còn khiến người ta có cảm tình với mình.”

Khoé miệng Hạ Sâm giật giật: “Ấn tượng về tôi ở trong đầu cậu xấu thế sao?”

“Chẳng lẽ bây giờ anh mới biết à?”

Hạ Sâm vừa tức vừa buồn cười, giơ tay lên xoa khuôn mặt của cậu: “Trước kia khi tôi cho cậu tiền tiêu, cậu khen tôi lên tận trời cao cơ mà. Bây giờ thấy vô dụng nên ném sang một bên à?”

“Đúng là tốt quá, cuối cùng thì anh cũng phát hiện ra mình vô dụng.”  Nhìn Bạch Dạ giống như cực kỳ biết ơn trời đất thần phật: “Vậy anh còn không mau làm gì đó để giúp bản thân trở nên hữu dụng đi, nếu không tôi không cần anh nữa đâu.”

Hạ Sâm không biết nói gì: “Tôi có văn có võ, có thể bảo vệ cậu, hơn nữa trong túi lúc nào cũng rủng rỉnh tiền. Điều quan trọng nhất chính là có thể giúp cậu làm ấm giường. Những thứ này chưa đủ thì thế nào mới gọi là hữu dụng?”

“Anh còn phải hát còn phải nhảy, còn phải kể chuyện cho tôi nghe. Như vậy mới dỗ người ta vui vẻ được chứ?” Bạch Dạ giơ chân ra đá hắn lăn xuống giường: “Mau cút đi, đừng quấy rầy giấc ngủ của tôi.”

Ngay sau đó, Hạ Sâm biến mất trước mặt cậu.

Bạch Dạ sửng sốt, đưa tay ra sờ chỗ Hạ Sâm vừa nằm. Ơ, thế đúng là đi thật rồi à? Chẳng ho he tiếng gì mà đã đi rồi? Hắn đang giận sao?

Có điều nghĩ lại thì cậu thấy mình có đôi lúc nói chuyện quá đáng thật, nói câu nào cũng như đấm vào mặt đối phương. Nếu đổi lại là cậu, cậu cũng sẽ bỏ đi.

Nơi Hạ Sâm vừa nằm đã bắt đầu trở nên lạnh lẽo,  nhưng cậu vẫn vuốt ve trong vô thức.

Đột nhiên, một bàn tay vòng ra từ sau lưng ôm lấy eo cậu, tiếng cười sung sướng vang lên trong phòng: “Tôi thấy cậu cứ vuốt ve chỗ tôi vừa nằm, có phải không muốn tôi rời đi không?”

Bạch Dạ giật mình khiếp sợ, nhanh chóng xoay người tức giận: “Hạ Sâm, anh cứ phải làm tôi giật mình mới thấy vui à?”

Hạ Sâm nhìn thấy lửa giận trong cậu sắp bùng lên thì vội vã đánh lạc hướng: “Ngủ nào. Ngày mai tôi đưa cậu đi mua quà năm mới. Con cái chúng ta nhiều như vậy, quà cáp cũng phải cả đống, có khi ngày mai phải đi cả ngày mới chuẩn bị ổn thỏa được.”

Bạch Dạ nghe đến việc ăn tết cùng mấy đứa trẻ thì bình tĩnh trở lại. Cậu đang nghĩ xem phải làm thế nào để vừa qua năm mới với mẹ, vừa ở bên những người khác.

Hạ Sâm vỗ nhẹ phần lưng cậu: “Tôi nói trước cho mà biết. Sau khi tìm được mẹ cũng không được quên chồng con đâu đấy.”

Bạch Dạ lườm hắn một cái đầy khinh bỉ rồi nhắm mắt lại quyết định đi ngủ. Khi sắp rơi vào giấc mộng, cậu loáng thoáng nghe Hạ Sâm nói: “Ngày mai cậu cứ đi thẳng ra chợ, tôi sẽ đợi cậu ở giao lộ.”

Khi hừng đông ló rạng thì Hạ Sâm cũng rời đi rồi. Việc đầu tiên hắn làm là trở lại thành Tố Môn để thăm Công Cửu, sau đó tính toán thời gian chuẩn xác trở lại đại lục Tây chờ Bạch Dạ.

Phiên chợ ở thành Yêu Vương cực kỳ náo nhiệt, người người qua lại đông như kiến, người này lối đuôi người kia.

Hạ Sâm suy nghĩ rồi quyết định đứng ở một nơi khá thưa thớt để Bạch Dạ dễ dàng nhìn thấy hắn.

Khi hắn đang tĩnh tâm chờ đợi thì một âm thanh truyền thẳng vào tai: “Thần tử, đã lâu không gặp.”

Hạ Sâm nghe vậy, nhanh chóng ngẩng đầu lên quan sát bốn phía, chỉ thấy một nam nhân khoác áo chàng đang đứng trên nóc nhà của căn lầu đối diện nhìn thẳng vào hắn.

Khi hắn nhìn rõ khuôn mặt của đối phương thì không khỏi ngẩn ra: “Vô Tàng thúc thúc!!?”

Vô Tàng là hộ vệ đi theo bên cạnh phụ vương hắn. Hai người lúc nào cũng như hình với bóng. Có thể nói quan hệ giữa phụ vương và Vô Tàng còn thân thiết hơn quan hệ giữa ngài và mẫu hậu.

Vô Tàng hắng giọng trả lời: “Là ta.”

Hạ Sâm ngạc nhiên vô cùng. Hắn dùng truyền âm hỏi: “Ngươi không chết ư?”

Vô Tàng giải thích: “Trước khi thần tiên biến mất, vương thượng đã đưa ta đến thời đại này.”

Hạ Sâm càng kinh ngạc hơn: “Ý của ngươi là, phụ vương ta đã sớm tính ra việc chúng thần sẽ biến mất”

“Đúng vậy.”

Chẳng trách khi mọi chuyện xảy ra, hắn không nhìn thấy Vô Tàng. Lúc ấy hắn còn tưởng rằng ông bị điều đến một nơi khác để thực hiện nhiệm vụ bí mật.

Hạ Sâm vội vàng hỏi: “Vậy tại sao phụ vương lại không thông báo cho tất cả mọi người để cùng nhau rời đi.”

“Năm đó ta cũng hỏi như vậy, ngài ấy nói rằng nếu như mọi người cùng nhau rời đi, mọi việc vẫn sẽ xảy ra theo số phận định sẵn, thậm chí tình hình còn tồi tệ hơn. Vậy nên ngài chỉ sai ta mang theo vài người xuyên tới đây.”
Bình Luận (0)
Comment