“Còn có ai xuyên không tới thời đại này nữa?” Hạ Sâm nhớ lại trước khi thần tiên biến mất, ngoại trừ Vô Tàng thì chín hộ vệ khác bên cạnh phụ vương cũng không thấy đâu. Vì hôm đó chỉ cách một hai ngày trước khi việc xảy ra nên cũng không ai chú ý đến chi tiết này.
Vô Tàng không trả lời hắn, chỉ hỏi thêm một câu: “Thần tử, vì sao ngài lại ở cùng Bạch Dạ? Vì sao hai người lại kết thành bạn đời của nhau?”
Hạ Sâm: “……”
Có một dự cảm vô hình nói cho hắn biết không nên kể nguyên nhân cho Vô Tàng.
Vô Tàng không để bụng việc Hạ Sâm giấu giếm hắn mọi chuyện. Hắn chỉ nói thêm một câu: “Thần tử, ngài có biết chuyện Thiên Đạo biến mất, chúng thần ngã xuống có liên quan đến Bạch Dạ không.”
Hạ Sâm ngẩn ra: “Liên quan đến Bạch Dạ sao? Sao lại như thế được? Tiểu Dạ lấy đâu ra bản lĩnh để khiến Thiên Đạo sụp đổ, chúng thần biến mất?”
“Ta không biết tại sao tên tiểu tử đó lại làm được, nhưng chính miệng vương thượng đã nói vậy. Là chúng ta quá coi thường kẻ địch.” Vô Tàng nhìn thấy ở giao lộ có bóng người mặc đồ màu trắng thì ánh mắt sắc lẹm: “Để có thể giúp chúng thần trở lại, thần tử nên giết chết Bạch Dạ mới phải. Hiện tại hắn chính là trở ngại lớn nhất.”
Hạ Sâm: “……”
Nhưng những lời phụ hoàng hắn nói lúc đó không phải như vậy.
Vô Tàng xoay người chuẩn bị rời đi.
Hạ Sâm nhanh chóng hỏi: “Phượng Nhạc có phải người của ngươi không?”
Vô Tàng không trả lời hắn, biến mất trong chớp mắt.
Hạ Sâm cảm thấy tám chín phần Phượng Nhạc là người của Vô Tàng.
“Này, anh có định đi dạo phố không thế?” Giọng nói của Bạch Dạ vang lên bên cạnh hắn.
Hạ Sâm cúi đầu nhìn Bạch Dạ mặc đồ màu trắng giống như thư sinh bước ra từ bức họa, cả người toát lên hai từ thanh tao nho nhã.
“Anh nhìn cái gì thế?” Bạch Dạ nhìn theo tầm mắt của Hạ Sâm nhưng không thấy có gì ở đó.
Hạ Sâm từ bậc thềm nhảy xuống bên cạnh Bạch Dạ, kéo tay cậu dùng truyền âm nói: “Vừa rồi tôi gặp được hộ vệ bên cạnh phụ vương, tên Vô Tàng.”
Bạch Dạ đang định hất tay của hắn ra thì sững lại: “Nghe ý tứ của anh có vẻ như người đó không biến mất mà cũng xuyên tới thời đại này giống như chúng ta phải không m?”
“Ừ.” Hạ Sâm nắm chặt tay cậu: “Phượng Nhạc chắn hẳn là người của hắn. Chẳng trách gần đây tôi không điều tra được tin tức gì liên quan đến người đứng sau giật dây Phượng Nhạc.”
“Đúng là thú vị thật. Tên đó không hiện thân tới gặp anh, lại sai bảo Phượng Nhạc qua bên này cầu thân, muốn để tay chân của hắn làm phu nhân thần tử ư?” Bạch Dạ kỳ quái liếc hắn một cái: “Chẳng phải người này là hộ vệ của cha anh sao? Tại sao anh lại kể chuyện này cho tôi biết?”
Hạ Sâm không có ý định lừa cậu: “Nhìn những việc hắn đã làm đủ để thấy người này không đáng tin chút nào. Để tránh cho hắn ly gián quan hệ giữa chúng ta, vẫn nên nói rõ ràng thì tốt hơn.”
Bạch Dạ nghĩ đến chuyện Phượng Nhạc muốn giết cậu liền hỏi: “Ly gián chúng ta sao? Chẳng lẽ vừa nãy hắn đã thử làm việc đó?”
“Hắn nói Thiên Đạo sụp đổ, thần tiên biến mất là do cậu làm.”
Bạch Dạ ngẩn người, kinh ngạc cười lớn: “Tôi làm sao? Tôi lấy đâu ra bản lĩnh lớn tày trời như vậy? Tên đó có coi trọng tôi quá không? Anh cũng tin rằng mọi chuyện là do tôi sao?”
Đáy mắt Hạ Sâm lóe lên ý cười: “Tin chứ.”
Bạch Dạ khinh thường lườm hắn một cái: “Vậy thì tôi phải cảm ơn thần tử đại nhân vì đã đề cao mình như vậy.”
Hạ Sâm lại nói thêm một câu: “Tin tưởng khoảng 0.1%.”
Bạch Dạ khinh bỉ: “Tôi đã làm cái gì để anh coi trọng tôi thế.”
“Tôi biết rằng cậu biết xem bói, chắc chắn cậu đã tính ra được chuyện thần tiên biến mất. Điều này cũng chẳng có gì kỳ lạ. Nhưng tôi có một thắc mắc là tại sao cậu không kể chuyện này cho chúng thần biết mà lại lựa chọn mang theo thần khí xuyên không tới thời đại này? Cũng có thể cậu cho rằng thần tiên sẽ không tin lời mình. Hoặc là cậu không thích bọn họ nên lựa chọn không nói ra. Nhưng lý do đó không giải thích được cho hành động kỳ lạ sau này của cậu.”
Bạch Dạ chưa khôi phục lại toàn bộ ký ức nên nguyên nhân cụ thể không nhớ rõ. Cậu nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Có thể là vì tôi tính ra việc thần tiên sẽ sinh ra từ trong bụng mình, muốn cho mấy người đó gọi tôi bằng cha nên mới làm như vậy ”
Hạ Sâm: “……”
Bạch Dạ hỏi hắn: “Vậy tại sao anh lại không tin lời hắn? Suy cho cùng thì tên đó cũng là thân tín bên cạnh phụ vương của anh, nói đúng ra thì anh phải tin tưởng hắn mới đúng.”
Hạ Sâm cười lạnh: “Nếu Phượng Nhạc là người của hắn, vậy chắc hẳn hắn sớm đã biết tôi xuyên không tới thời đại này. Thế nhưng hắn không tới gặp tôi, ngược lại còn tự cho mình cái quyền chạy tới đuổi giết cậu, chắc chắn tên này không để tôi vào trong mắt. Thứ hai, phụ vương từng nói rằng chỉ cần lần theo dấu vết của cậu sẽ có hy vọng giúp chúng thần trở về, nhưng Vô Tàng lại nói cần phải giết chết cậu vì cậu là trở ngại lớn nhất, như vậy thần tiên mới sống lại được.”
Bạch Dạ ngoài cười nhưng trong không cười: “Chẳng trách anh không tin lời hắn nói.”
Nếu như Vô Tàng biết một số thần tiên đang mượn bụng của cậu để tái sinh lại cơ thể, chắc chắn hắn sẽ không nói những lời đó. Có điều trong lòng cậu thực sự thấy vui vẻ khi Hạ Sâm tin tưởng mình như vậy.
Hạ Sâm không yên tâm: “Vừa rồi tôi cảm giác được thần lực của tên này trên tôi một bậc, về sau cậu nên cẩn thận một chút. Khi ra ngoài tốt nhất nên đi cùng mẹ hoặc Bạch Cạnh và Bạch Giám. Xuyên không cùng với Vô Tàng đến thời đại này còn có chín hộ vệ nữa, tu vi của bọn họ không chênh lệch quá nhiều so với hắn.”
Vô Tàng có mười vạn năm tu vi. Nhưng lúc sinh ra hắn chỉ là một người bình thường, sau này tu chân mới trở thành tiên. Vậy nên cho dù có mười vạn năm tu vi, hắn cũng không thể nào so sánh được với thần tử có tu vi hai vạn năm như Hạ Sâm. Suy cho cùng thì Hạ Sâm là kết tinh của các thiên thần, mới sinh ra đã có thần lực, một người như Vô Tàng không thể nào so sánh được. Ấy vậy mà hiện tại tu vi của tên đó lại cao hơn hắn, thật sự không thể tưởng tượng được.
Bạch Dạ gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Hạ Sâm nhìn đường phố đông đúc trước mặt: “Phía trước có quầy bán trang sức nhỏ, có muốn đi xem không?”
“Ừ.”
Sau khi hai người đến trước quầy hàng đó, Bạch Dạ lập tức bị những món đồ lấp lánh trước mặt hấp dẫn, đặc biệt là những trang sức có khảm đá quý màu đỏ. Từ trâm cài cho đến vòng tay, cậu đều cảm thấy cực kỳ thích hợp với mẹ mình.
Cậu hào phóng chỉ tay vào những món trang sức khảm đá màu đỏ rồi nói với chưởng quầy: “Lấy hết những trang sức khảm đá đỏ.”
“Vâng, mong tu sĩ chờ một chút, ta sẽ gói lại nhanh thôi.” Chưởng quầy nhận thấy Bạch Dạ là khách sộp ngàn năm mới có, nhanh chóng bảo tay chạy việc dâng trà cho bọn họ.
Hạ Sâm biết Bạch Dạ mua cho mẹ nên cũng không hỏi nhiều, ánh mắt nhìn về phía quầy hàng bán vật phẩm cho nam giới, sau đó đi qua cẩn thận lựa chon.
Bạch Dạ theo hắn qua đó nhìn, những món đồ trên quầy hàng thậm chí còn tinh xảo đẹp đẽ hơn đồ cho nữ giới, hơn nữa chúng đều là pháp khí nên giá cả tương đối đắt.
Hạ Sâm để ý cặp nhẫn có hoa văn rồng khảm bằng thạch cao màu xanh nhạt, hắn nói với chân chạy việc trong tiệm: “Phiền ngươi lấy cặp nhẫn cho ta xem.”
“Vâng, tu sĩ.” Tên chạy việc lấy chiếc nhẫn đặt lên bàn, giới thiệu với hắn: “Đây là một cặp nhẫn không gian được bán phổ biến ở chỗ chúng ta, có khả năng điều chỉnh kích cỡ tùy vào kích thước to nhỏ của cổ tay, cực kỳ thích hợp làm đồ tình nhân.”
Hạ Sâm cầm lấy nhẫn cẩn thận nhìn ngắm, sau đó kéo tay Bạch Dạ qua.
Bạch Dạ đang chọn quà năm mới cho người nhà, quay đầu lại thì thấy Hạ Sâm đang đeo nhẫn cho cậu. Theo bản năng, cậu giật tay muốn lùi về sau, nhưng lại bị đối phương giữ chặt. Cậu nhíu mày nói: “Anh làm gì thế?”
“Đây là một chiếc nhẫn có thể đựng đồ đạc, về sau cậu không cần để mọi thứ trong túi gió nữa.” Hạ Sâm đeo nhẫn lên ngón áp út của hắn.
Nghe hắn nhắc tới chuyện này, Bạch Dạ lập tức nghĩ đến số linh thạch trong túi gió. Cậu vội vã lấy ra xem xét nhưng chúng đều biến thành những viên sỏi trong suốt rồi. Cậu bất lực than thở: “Từ lần đấu giá linh thảo trước đến bây giờ mới qua vài tháng, vậy mà linh thạch đã dùng hết sạch rồi.”
Xem ra đúng là cậu cần một chiếc nhẫn không gian làm kho dự trữ đồ cá nhân thật, ít ra thì đến lúc cần tiền tiêu cũng có cái để lấy ra.
“Cảm ơn.” Bạch Dạ không khăng khăng gỡ nhẫn xuống nữa: “Giờ có khả năng tôi phải nhanh chóng tới nhà đấu giá bán linh thảo lấy linh thạch mua đồ.”
Hạ Sâm vội vã giữ chặt tay cậu, trêu vài câu: “Trước kia cậu tiêu tiền của tôi không tiếc tay, cũng chẳng cảm thấy ngượng chút nào. Hiện tại khôi phục ký ức rồi, tại sao lại tỏ vẻ nghèo rớt mùng tơi thế, không muốn tiêu tiền của tôi nữa à?”
Bạch Dạ nghe hắn nói vậy, nghĩ lại cũng thấy giống thật. Sau khi khôi phục lại ký ức, tính cách cậu khác với trước kia thật. Đặc biệt là những lúc phải đối mặt với mối quan hệ xấu hổ giữa bản thân và Hạ Sâm, cậu thường cảm thấy bó tay bó chân.
Hạ Sâm kéo cậu về thực tại: “Cậu muốn mua cái gì thì mua tôi trả tiền.”
Bạch Dạ cũng chẳng buồn tỏ vẻ kiêu ngạo, nhìn trúng món nào là mua món đó.
Hạ Sâm thích nhìn cậu tiêu tiền của mình, vừa cười vừa đeo chiếc nhẫn vào ngón tay, sau đó lén lén lút lút để tay của mình gần với bàn tay đeo nhẫn của Bạch Dạ. Khi nhìn thấy cặp nhẫn trên tay hai người cực kỳ xứng đôi, hắn không kìm được sự vui sướng trong lòng.
Hai người mua đồ trang sức cả một buổi sáng rồi mới rời đi, tiếp tục đến một quầy hàng khác.
Thẳng cho đến buổi tối, Bạch Dạ mang theo vẻ mặt hí hửng trở về điện Yêu Vương, nhìn thấy Phù Vân đang đợi mình thì cười lớn: “Mẹ.”
Phù Vân thấy được nụ cười của cậu, trong lòng cũng cảm giác vui vẻ theo: “Hôm nay đi chơi vui chứ?”
“Vui.” Bạch Dạ trả lời không chút nghĩ ngợi, sau đó ngẫm lại thì thấy không ổn lắm nên sửa lại: “Cũng tàm tạm.”
Phù Vân nhìn thấy cậu giấu đầu hở đuôi thì bật cười: “Ta nhìn thấy rồi.”
Bạch Dạ sửng sốt: “Nhìn thấy cái gì?”
“Nhìn thấy con ở cạnh một người đàn ông.” Phù Vân sợ cậu mất hứng nên vội vàng giải thích: “Bởi vì không yên tâm con ra ngoài một mình nên ta âm thầm đi theo sau hộ tống con đi gặp bạn bè, khi nhìn thấy hai đứa gặp nhau ta đã rời đi luôn chứ không đi theo sau nữa.”
“Vậy……” Bạch Dạ không ngờ rằng mẹ lại nhìn thấy cậu và Hạ Sâm ở cùng nhau: “Vậy mẹ……”
Phù Vân lão tổ kéo tay cậu an ủi: “Mẹ của con không phải là người cổ hủ. Chỉ cần con thật sự thích đối phương, là nam hay là nữ ta đều chấp nhận được.”
Bạch Dạ: “……”
Vậy mà cậu lại tưởng mẹ nhận ra Hạ Sâm, không cho cậu và hắn ở cùng một chỗ.
Có điều mẹ không nhận ra hắn cũng là chuyện bình thường.
Năm đó khi bà bị phong ấn, Hạ Sâm cùng lắm mới chỉ là đứa trẻ sáu bảy tuổi. Đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, cho dù trước kia bà có gặp qua hắn cũng đã sớm không nhớ đối phương nhìn như thế nào. Huống chi hiện tại Hạ Sâm đã trưởng thành, khả năng bà nhận ra hắn cực kỳ thấp.
“Chỉ cần con vui vẻ là được. Những chuyện khác không quan trọng.” Phù Vân cứ nghĩ đến cảnh con mình kết thông gia với nhà người ta là lại thấy vui vẻ: “Về sau có cơ hội thì đưa về nhà cho ta gặp mặt nhé.”
Bạch Dạ do dự một hồi, cuối cùng quyết định tạm thời chưa nói thân phận thật sự của Hạ Sâm cho bà.