Khi Tri Ngọc gọi cậu đến đại điện, Bạch Dạ cũng lờ mờ đoán được mục đích của Phù Vân lão tổ và Yêu Vương, thế nhưng cậu vẫn hỏi: “Mẹ, Yêu Vương. Hai người có việc gì vậy?”
Phù Vân lão tổ kéo tay Bạch Dạ cùng ngồi xuống bảo tọa: “Tiểu Dạ. Con có thể kể cho mẹ nghe tại sao mấy ngày trước lại nói “Nếu như mọi người không làm theo lời con thì việc cướp vận may sẽ thất bại, Yêu tộc không bao giờ sản sinh ra thế hệ sau được nữa?” Có phải con biết chuyện gì đó không? Nếu không tại sao mọi việc xảy ra lại giống lời con nói như vậy?”
Bạch Dạ đã sớm chuẩn bị lý do từ trước: “Bởi vì con biết bói toán. Ngày hôm đó con nói cần thời gian ba ngày chính là để tính toán biện pháp tốt nhất giúp đỡ Yêu tộc. Nhưng tính đi tính lại vẫn chỉ cho ra một kết quả, chính là phải xây miếu cho Tống Tử nương nương, vậy mới có thể khiến Yêu tộc hùng mạnh được. Nếu như không làm vậy, việc mượn vận may sẽ thất bại, Yêu tộc sẽ không còn ai kế thừa huyết thống nữa. Nếu người không tận mắt nhìn thấy những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, chắc chắn người sẽ không tin lời con nói. Hơn nữa từ trước đến nay Yêu tộc luôn đứng ở phe đối đầu với thần tiên, muốn bọn họ cúng bái miếu thần gần như là chuyện không thể. Cho dù người đồng ý xây dựng nó, nếu như không có ai tới tế bái thì cũng coi như vô dụng. Chỉ khi tận mắt nhìn thấy mọi chuyện đang xảy ra, mọi người mới nhận thức được lời con nói là thật, mới biết sợ mà nghĩ đến việc cúng bái thần tiên.”
Trên thực tế, chính cậu là người đã bảo con búp bê đè vận may của Yêu tộc xuống, khiến không đứa trẻ nào được ra đời. Đây cũng là cách duy nhất khiến bọn họ tình nguyện cúng bái Tống Tử nương nương. Tuy rằng cách này hơi tàn nhẫn, nhưng để tạo phúc cho đời sau của chủng tộc,
đành phải để bọn họ chịu ấm ức một thôi. Chờ đến khi miếu thần được xây dựng xong, cậu sẽ bảo con búp bê bù đắp gấp bội phần cho họ.
Phù Vân lão tổ: “……”
Yêu Vương nhíu mày: “Nhưng thần tiên đã biến mất rồi, cúng bái thì có tác dụng gì chứ?”
Bạch Dạ hỏi nàng ra: “Chẳng lẽ Yêu Vương chưa từng nghe chuyện thần tiên sẽ trở lại sao? Hiện tại khắp đại lục Đông đang bàn tán xôn xao về việc này, làm gì có chuyện ngài không biết được?”
Yêu Vương: “……”
Một việc lớn như vậy, sao có thể không biết được.
Yêu Vương hỏi: “Nhưng từ xưa đến nay, mối quan hệ giữa chúng ta và đám thần tiên trên đó như nước với lửa vậy, thần tiên sẽ phù hộ Yêu tộc của chúng ta sao?”
“Đúng. Chỉ cần mọi người thành tâm chắc chắn sẽ được phù hộ. Nếu như không có việc gì thì ta xin phép ra ngoài trước.” Bạch Dạ biết bọn họ cần phải bàn bạc với nhau nên không ở lại quấy rầy nữa.
Yêu Vương nhìn về phía Phù Vân lão tổ: “Lão tổ, ngài nói phải làm sao bây giờ?”
Phù Vân lão tổ: “……”
Lúc trước bà từng khẳng định chắc chắn rằng cho dù việc mượn vận may thất bại, Yêu tộc không có thế hệ sau để nối dõi, bà cũng sẽ không xây miếu thần. Hiện tại mới qua có mấy ngày, bà không muốn tự quay ra tát vào mặt mình.
Phù Vân lão tổ ho nhẹ một tiếng: “Ngươi quyết định thế nào ta cũng sẽ nghe theo.”
Yêu Vương cũng lờ mờ đoán được điều bà đang nghĩ trong đầu, muốn cười nhưng lại không dám, cố gắng tỏ vẻ nghiêm túc hỏi lại: “Ta không thể để Yêu tộc lụi bại trong tay mình được. Nếu như có thể giúp giống nòi hưng thịnh trở lại, ta nguyện ý xây miếu thần, ngày ngày dẫn người tới tế bái.”
Phù Vân lão tổ gật đầu: “Vậy hiện tại ngươi hãy đi làm đi, tốt nhất là hoàn thành xong mọi việc trước khi qua năm mới.”
“Được, giờ ta sẽ đi làm luôn.” Yêu Vương lập tức bắt tay vào việc.
Nếu như đặt vào hoàn cảnh mấy ngày trước, những yêu thần chắc chắn sẽ kiên quyết phản đối quyết định này. Nhưng hiện tại Yêu tộc phải đối mặt với nguy cơ diệt vong ngay trước mắt, bọn họ bỏ ngay ý định lên tiếng phản đối, thậm chí còn chủ động tích cực giúp đỡ.
Ngôi miếu nằm ở chân núi bên ngoài thành, được xây dựng theo cấu trúc từ đường của vương thất. Những nô bộc có thể sử dụng bản vẽ từ đường và có kỹ năng xây dựng được phái đến làm việc. Bằng tay nghề thuần thục và nhiều người giúp đỡ, chắc chắn bọn họ có thể hoàn thành công trình trong vòng mười ngày.
Khi tượng thần được đưa vào trong miếu, Bạch Dạ cố ý chạy tới xem. Phải nói rằng lần này Yêu tộc cực kỳ có tâm, bức tượng thần cao tới mười mét, bề ngoài vô cùng tinh xảo tỉ mỉ, trên thân tượng còn điêu khắc vài đứa trẻ đáng yêu đang bám vào người.
Nhân lúc mọi người không chú ý, cậu lặng lẽ đặt phân thân của con búp bê lẫn trong đám trẻ con.
Không lâu sau, có hai hộ vệ đi ngang qua, nhìn lướt về phía bức tượng rồi sững lại một giây.
“Một, hai, ba…… Tám. Ủa, ta nhớ rõ ràng trên bức tượng chỉ có bảy đứa trẻ thôi mà, sao bây giờ lại thành tám rồi?”
“Chắc chắn ngươi nhớ nhầm rồi.”
“Khi khiêng tượng thần vào đây, ta còn cẩn thận đếm thêm một lần cơ mà, không thể nào sai được.”
“Cũng có khả năng ai đó vừa cầm thêm một đứa đặt vào đấy.”
“Nhưng……”
“Thêm hay bớt một đứa trẻ thì cũng có làm sao đâu. Đi thôi.”
“Ừ.”
Nhờ có sự nỗ lực của đám thợ lành nghề, ngôi miếu được xây xong trước giao thừa một đêm. Yêu Vương tự mình đặt tên cho nó —— Miếu Tổng Tử, sau đó sắp xếp sáng mai tới đây cúng bái.
Buổi sáng ngày cuối năm, Yêu Vương dẫn theo các yêu thần tiến vào ngôi miếu.
Khung cảnh cực kỳ hoành tráng và náo nhiệt, vô số yêu tu cũng tới đây để xem xét.
Yêu Vương nhớ kỹ lời của Bạch Dạ, thực hiện nghi lễ cực kỳ thành tâm thành ý với thần tiên, không dám để xảy ra bất cứ sai sót nào.
Sau khi đã quỳ đủ ba lần và lạy chín vái, nàng ta bảo mọi người đứng lên
Yêu Vương ra lệnh cho các yêu tu tiến vào dâng hương: “Mọi người vào dâng nén hương đi.”
Nhưng những yêu tu lại không làm gì cả. Họ vẫn thấy nghi ngờ quyết định của Yêu Vương.
“Chúng ta là yêu mà, sao có thể vái lạy thần tiên được.”
“Có phải vương thượng phát điên rồi không?”
“Ta thấy không phải phát điên mà là làm phản thì đúng hơn. Có khi nghe thấy lời đồn thần tiên trở lại nên muốn ôm đùi nịnh nọt đây mà.”
Yêu Vương nghe thấy những lời bàn tán bất mãn của mọi người thì nén thở dài trong lòng. Khi ra quyết định này, nàng ta cũng đoán trước được sẽ có ngày như vậy rồi.
Có đầy tớ phản bác thay cho Yêu Vương: “Đã gần nửa tháng rồi cả Yêu tộc của chúng ta không có một tiểu yêu nào được ra đời, Yêu Vương cực kỳ sốt ruột. Khi biết được tế bái thần tiên là biện pháp mang lại hy vọng, Yêu Vương mới quyết định ra hạ sách này. Mọi người không thông cảm cho thì thôi, lại còn ở đó oán giận nữa. Nếu như có bản lĩnh thì hãy nghĩ cách để cho đám tiểu yêu ra đời đi.”
Những yêu tu nghe vậy liền thấy không vui: “Nếu như chúng ta có cách thì sớm đã lên làm yêu thần rồi.”
“Hiện tại Yêu Vương đã tế bái rồi, nhưng đã thấy ai sinh con chưa? Có không?”
Yêu Vương và thuộc hạ: “……”
Lúc này, một hộ vệ bay vọt tới từ Yêu thành, ở phía xa xa nhìn thấy Yêu Vương thì hưng phấn hô lớn: “Yêu Vương, sinh rồi. Yêu Vương, sinh rồi. Có rất nhiều đứa trẻ bình yên vô sự ra đời, mẹ tròn con vuông.”
Đám yêu quái xung quanh đều thấy sững sờ.
Trước đó nửa tháng không có đứa trẻ nào ra đời hết, vậy mà vừa bái tế xong đã thấy có người sinh rồi, như vậy có nhanh quá không.
Vái lạy thần linh thật sự linh nghiệm sao?
Yêu Vương cùng những yêu thần mừng rỡ như điên. Có điều xung quanh nhiều người quá, không thể để mất hình tượng được, bọn họ nhanh cháu bày ra vẻ mặt nghiêm túc hỏi han: “Thực sự có trẻ con ra đời sao?”
Hộ vệ khẳng định: “Quả thật có việc này. Nếu như vương thượng không tin, có thể vào trong thành xem xét một chuyến, chắc chắn sẽ nghe thấy không ít tiếng khóc trẻ con mới chào đời.”
Yêu Vương cuối cùng cũng có thể nở mày nở mặt, nàng ta nói vọng với mọi người: “Mọi người nghe kỹ đây. Nếu như muốn sinh con thì phải thành tâm thành ý, còn nếu không muốn thì làm gì cũng được.”
Nàng ta dẫn các yêu thần rời khỏi ngôi miếu, trở lại điện Yêu Vương. Khi về tới nơi, nàng ta mệt mỏi ngồi xuống ghế.
Thật ra trước kia có không ít Yêu tộc cung phụng thần tiên, chỉ là sau này giữa hai bên xảy ra tranh cãi lớn nên yêu quái bọn họ không được trọng dụng nữa, toàn bộ miếu thần trên lãnh địa bị dỡ bỏ, dần dần mọi người đều coi thần tiên là kẻ thù của mình. Điều đó cũng giải thích cho việc tại sao hôm nay mọi người lại phẫn nộ như vậy.
Nếu như mấy hôm trước không xảy ra tình trạng nghiêm trọng, chắc chắn nàng ta sẽ không nóng lòng xây miếu thần như vậy. Nàng ta lo lắng rằng nếu xây dựng chậm chạp sẽ gây ra tình thế bất lợi đối với Yêu tộc.
May mắn rằng thần tiên hiển linh nhanh, nếu không thật sự nàng ta không biết phải giải thích thế nào với mọi người, có khi còn mất hết uy nghiêm trước mặt thần dân ở dưới, thậm chí yêu tu sẽ không nghe theo mệnh lệnh của nàng ta nữa.
Sau khi ngôi miếu được xây dựng, những tin vui cứ liên tiếp truyền đến. Trong vòng nửa canh giờ ngắn ngủi, ở đại lục Tây có không ít người hạ sinh con cái, mới đó thôi mà đã lên tới mười mấy vạn tiểu yêu. Có thể đạt được con số như vậy, phần lớn thuộc về công của yêu cây.
Sau khi thần tiên biến mất, yêu quái có nguồn gốc từ thực vật cùng lắm chỉ có thể sinh từ hai đến ba đứa trẻ, đạt được đến con số ba đã là rất nhiều rồi. Thế nhưng hiện tại một cái thai có đến mười mấy cho đến cả trăm đứa trẻ, con số khủng khiếp như vậy, chỉ có thời kỳ hưng thịnh nhất mới thấy được.
Mọi người nghe được tin tức này đều sợ đến ngây người.
Những tin vui cứ kéo đến không ngớt, Yêu Vương cười đến méo cả mồm. Mà điều khiến nàng ta mừng rỡ nhất chính là người mình thích tới điện Yêu Vương ăn tết.
Sau khi nhận được tin tức, nàng ta vội vàng trang điểm cẩn thận rồi phi tới cung điện của Phù Vân lão tổ với tốc độ nhanh như gió. Đến nơi thì thấy Bạch Dạ đang đè Bạch Cạnh ra cấu véo.
“Nếu còn có lần sau nữa, có tin rằng em có thể khiến giây nào anh cũng gặp xui xẻo không.” Bạch Dạ thúc một cú cuối cùng vào bụng Bạch Cạnh, quay sang nói với Bạch Giám: “Cảm ơn anh hai đã bắt tên lừa đảo này tới đây.”
Bạch Giám khẽ nhếch môi, nhìn cực kỳ yêu mị: “Anh em trong nhà với nhau không cần phải khách sáo như vậy.”
Bạch Cạnh bị em trai đánh cho ra bã oan ức lên tiếng: “Em cũng là anh em trong nhà mà, sao lại đối xử với em như vậy?”
Bạch Giám lười biếng trả lời: “Đối xử như thế đã là quá khách sáo rồi, chờ đến khi anh cả nhìn thấy chú mày, chắc chắn chú sẽ xong đời.”
Bạch Cạnh: “……”
Lúc này, Phù Vân lão tổ mang sủi cảo bà đích thân làm vào phòng: “Đám trẻ con mấy đứa đừng náo loạn nữa, mau lại đây ăn cơm thôi.”
Ở trong mắt bà, Bạch Giám, Bạch Cạnh và Bạch Dạ đều là đám con nít vắt mũi chưa sạch. Theo bản năng, bà đối xử với tất cả bọn họ như con của mình.
Bạch Cạnh và Bạch Giám không thấy ngại chút nào, Bạch Cạnh còn vội vã chạy đến trước mặt Phù Vân lão tổ làm nũng: “Mẹ, người mau nói chuyện với Tiểu Dạ và anh hai đi, bọn họ quá đáng chết đi được. Mặt mũi người ta đẹp trai thế này mà đánh cho không ra gì hết, thế này về sau làm sao tìm được vợ?”
Bạch Dạ và Bạch Giám lập tức quay sang khinh thường nhìn hắn.
Phù Vân lão tổ nhìn thấy mặt Bạch Cạnh thâm tím bầm dập, buồn cười lấy ra lọ thuốc mỡ tốt nhất đưa cho hắn: “Đúng là xuống tay hơi nặng thật. Mai bôi lên đi, một chút nữa sẽ khỏi.”
“Chỉ có mẹ yêu thương con cái thôi.” Bạch Cạnh cười hì hì.
Bạch Dạ đang muốn tiến lên trước đá cho ông anh đểu giả một cái thì bị Yêu Vương chen vào.
Yêu Vương cười khanh khách ngồi xuống bên cạnh Bạch Giám: “Lão tổ, mau ngồi xuống ăn cơm đi, những chuyện khác cứ sao đám nô bộc là được.”
Bạch Dạ: “……”
Bạch Cạnh vừa nhìn liền hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra. Hắn cười tủm tỉm hỏi: “Yêu Vương, có phải muốn làm chị dâu nhà ta không?”
Yêu Vương là yêu, vậy nên không biết thẹn thùng giống như con gái nhà người ta, nàng thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy, có điều không biết người ta có để ý đến mình không.”
Nói xong, nàng ta nhìn về phía Bạch Giám, nhưng cái người này lại chẳng có phản ứng gì hết.
Bạch Cạnh lộ ra ánh mắt đồng cảm: “Cái tên này chẳng hiểu gì về tình yêu nam nữ đâu, phải cố gắng thêm gấp vạn lần may ra mới có tia hy vọng. Chúc thành công nha.”
Yêu Vương: “……”
Phù Vân lão tổ vừa nhìn đã biết Bạch Giám không dễ theo đuổi, không cẩn thận có khi còn rước họa vào thân, khiến cho cả người đầy thương tích. Bà chính là ví dụ rõ ràng nhất.
Bà giơ chén rượu lên rồi nói: “Đêm nay là đêm giao thừa, mọi người làm chén rượu mừng chứ.”