Đến khi mọi người ăn no nê xong đã là giờ Tuất, Bạch Dạ lấy quà tất niên ra tặng cho mọi người.
Yêu Vương không ngờ rằng mình cũng được tặng quà tất niên, hơn nữa món quà còn đến từ Bạch Cạnh và Bạch Giám.
Phù Vân là người lớn nhất ở đây nên phát lì xì cho mọi người, sau đó bà nói với Bạch Dạ: “Con còn phải đón giao thừa với anh cả và một người bạn nữa đúng không? Còn không mau qua đó đi?”
Trước đó mấy ngày, Bạch Dạ đã nói cho bà về việc này. Tất nhiên là bà không có ý kiến gì hết. Trên cương vị là một người mẹ, bà hy vọng con mình có thể quen biết nhiều bạn bè, ngày nào cũng vui vẻ hạnh phúc.
Bạch Dạ rất muốn đưa mẹ mình qua đó đón giao thừa cùng nhau, nhưng hiện tại vẫn chưa phải là lúc. Đợi sau này có cơ hội nhất định cậu sẽ kể hết đầu đuôi mọi chuyện cho bà.
Cậu đứng lên nói: “Mẹ, con đi nhé.”
Tối nay Phù Vân lão tổ thật sự quá vui vẻ, kể cả mấy anh em Bạch Dạ rời đi bà cũng không cảm thấy có gì mất mát. Nhưng Yêu Vương lại vô cùng tiếc nuối.
Trên bàn cơm, nàng ta năm lần bảy lượt khiêu khích Bạch Giám nhưng đối phương đều thờ ơ. Dường như hắn rất quen thuộc với việc người khác nhào vào ngực nhưng không hiểu tại sao người đó lại làm thế. Giống hệt với câu nói của Bạch Cạnh, Bạch Giám thật sự không hiểu tình yêu nam nữ.
Phù Vân lão tổ nhìn biểu cảm của Yêu Vương thì lắc đầu lén thở dài. Bà là người từng trải, bà cũng hiểu rằng hiện tại dù có khuyên nhủ cũng chẳng có tác dụng gì. Một khi đã yêu, có khi thương tích đầy người cũng chưa biết đường quay đầu lại.
Khi bà đứng dậy trở về phòng, Bạch Cạnh, Bạch Giám mang theo Bạch Dạ dịch chuyển tức thời về đỉnh Cửu Phong.
Đại thái thượng trưởng lão nhận thấy có người xông vào kết giới của ông, vội vàng thả thần thức ra thăm dò. Khi thấy Bạch Dạ đi cùng hai gã nam nhân, ông mới quyết định không ngăn trở, quay sang nói với Hạ Sâm: “Bạch Dạ trở lại rồi.”
Lời này vừa thốt lên, bầu không gian trở nên yên tĩnh tới lạ thường. Mười sáu đứa nhóc đang ầm ĩ chơi đùa cũng yên lặng nhìn ông.
Hạ Sâm nhanh chóng túm lấy Chuyển Luân Vương đang giật tóc hắn: “Cha đến rồi kia kìa, xem mấy đứa còn dám nghịch ngợm không.”
Hạ Quân nhìn đám trẻ con một giây trước còn là lũ giặc non, giây sau đã biến thành những thiên sứ ngây thơ, hắn không khỏi bật cười: “Bọn nó sợ Bạch Dạ hả?”
Hạ lão gia lườm cho hắn một phát: “Lần đầu tiên ta cảm nhận được trẻ con đáng sợ như vậy. Chúng trêu trọc nhưng ta lại không được tức giận, cũng không được trách mắng, đã thế còn phải dỗ cho bọn nhóc vui vẻ. A Sâm, cháu khẳng định rằng bọn nhóc này là chắt nội chứ không phải là tiểu tổ tông đấy chứ.”
Con trai ông cùng với hai đứa cháu đều vô cùng ngoan ngoãn và hiểu chuyện, chẳng hiểu sao tự dưng mọc đâu ra mười sáu đứa chắt nghịch như quỷ.
Hạ Quân cười vui vẻ: “Ông nội, ông nói cũng có lý đấy.”
Đại thái thượng trưởng lão hừ lạnh: “Giờ hai người mới biết bọn nhóc này không dễ trông coi à? Nghĩ lại lúc trước A Sâm và Tiểu Dạ vứt bọn nhóc này lại chỗ ta, bao nhiêu việc đau đầu dồn lại một chỗ, còn đáng sợ hơn cả việc mạo hiểm vào mặt đạo thời thượng cổ.”
Mọi người đều bật cười.
Tiếp theo, Bạch Dạ đi vào đại điện vui mừng kêu lên: “Nhóc con, cha về rồi đây. Có thấy nhớ cha không hả?”
Mười sáu đứa trẻ nhìn về phía Bạch Dạ, cười khanh khách cùng nhau bay về phía cậu.
Bạch Dạ ôm chặt bọn nó, luân phiên hôn mỗi đứa một cái: “Lại đây giới thiệu chút nào. Đây là bác hai Bạch Giám và bác ba Bạch Cạnh.”
Bạch Cạnh cười tủm tỉm đi đến trước mặt đám trẻ, đưa tay nhéo thử mặt của Phong Bá. Nhìn thì có vẻ giống như đang nựng trẻ con nhưng thực chất lực tay khá mạnh: “Tiểu Dạ, đám nhóc này đều là con của chú phải không? Đúng là đáng yêu thật đấy.”
Tiểu Phong Bá bị nhéo đau quá nên nhíu mày, sau đó tạo ra một lưỡi đao bằng gió đánh về phía Bạch Cạnh.
“Ôi mẹ nó.” Bạch Cạnh cả kinh, vội vàng tránh sang một bên.
Lưỡi đao gió đập vào cánh cửa chính giữa, cửa lớn bị vỡ làm hai hai nửa.
Bạch Cạnh đổ mồ hôi lạnh: “Đứa nhỏ này hung dữ quá.”
Bạch Dạ nhẹ nhàng vỗ lưng đứa nhỏ: “Mấy đứa nhóc, cha cho phép các con được tấn công bác ba bằng đủ cách thức, điều kiện là không được hủy hoại tài sản ở đại điện.”
Mắt của mười sáu đứa trẻ sáng rực lên, nhanh chóng bay về hướng Bạch Cạnh.
“Tiểu Dạ, có cần thiết phải đối xử với anh chú như vậy không?” Bạch Cạnh nhanh chóng rời khỏi đại điện.
Bạch Dạ không thèm để ý đến hắn, dẫn Bạch Giám ngồi xuống bên cạnh Bạch Liệt và Công Cửu.
“Anh cả, ông nội.” Bạch Giám khá ngoan ngoãn trước mặt Bạch Liệt. Hơn nữa trước khi về đây, Bạch Dạ đã bảo hắn và Bạch Cạnh giấu ma khí và quỷ khí trên này, vậy nên lúc này nhìn bọn họ chỉ giống như người bình thường.
Bạch Liệt có thói quen tỏ vẻ uy nghiêm bệ vệ trước mặt bọn họ, hắn lạnh nhạt ho khan một tiếng.
Công Cửu nhìn Bạch Giám một hồi lâu, sau đó nở nụ cười tươi rói: “Ngươi là Tiểu Giám.”
Bạch Giám vui vẻ nói: “Ông nội nhớ ra cháu rồi à?”
“Không.” Công Cửu đứng dậy, chạy ra ngoài đại điện chơi với bọn nhỏ.
Bạch Giám: “……”
Bạch Dạ lấy quà tất niên ra phân phát cho mọi người, đồng thời giới thiệu luôn thân phận của Bạch Cạnh và Bạch Giám, có điều cậu chưa nói hai người là anh của cậu mà chỉ bảo là anh em của Bạch Liệt.
Sau khi người nhà nhận được quà, không ai hỏi xem lúc trước Bạch Dạ đi đâu mà chỉ quan tâm đến tình trạng cơ thể của cậu gần đây. Khi biết được Bạch Dạ đã lên Trúc Cơ, mọi người ai cũng thấy vui mừng. Sau này bọn họ không cần phải lo lắng cậu sẽ chết già sau vài thập niên nữa.
“Trúc Cơ rồi hả.” Hạ Quân khó tin nhìn Bạch Dạ: “Cậu lên Trúc Cơ á? Tốc độ này hình như hơi nhanh?”
Bạch Dạ nhìn hắn nhếch môi cười: “Có thấy hâm mộ không? Hay là chưa chi đã sợ hãi rồi?”
Hạ Quân trừng cậu một cái: “Hâm mộ thì có, nhưng vì gì mà phải sợ hãi chứ?”
Bạch Dạ trêu hắn: “Rõ ràng cậu tu luyện sớm hơn tôi mười mấy năm, vậy mà tôi chỉ cần tu luyện trong một năm đã lên được Trúc Cơ. Nếu còn tiếp tục như vậy, sớm hay muộn cũng có một ngày tôi vượt qua cậu, chẳng phải cậu nên thấy sợ hãi sao? Cậu được gọi là thiên tài mà, không thấy khó chịu khi tu luyện chậm hơn tôi à.”
Khóe miệng Hạ Quân giật giật: “Nếu như chỉ vì vậy mà phải cảm thấy sợ hãi thì người tôi sợ chắc xếp hàng dài đến tận cổng. Lấy ví dụ đơn cử là những người tu luyện chậm hơn so với tôi lúc trước đi, thời điểm hiện tại tu vi của họ đều cao hơn tôi. Đừng có lấy chuyện này ra để công kích, tôi hơi bị tỉnh đấy.”
Đại thái thượng trưởng lão cười nói: “Tiểu Quân. Giữ được tâm trạng ổn định mới có thể đi xa hơn nữa, khi tấn thăng cũng sẽ không xuất hiện tâm ma. Việc này rất có ích cho quá trình tu luyện.”
Hạ Quân được khen nên rất ngượng ngùng.
Mẹ Hạ hỏi Bạch Dạ: “Tiểu Dạ, năm sau con sẽ về phàm giới chứ?”
Bạch Dạ nói: “Dạ không, chờ đến khi cuộc tỷ thí trăm năm mới có một lần diễn ra rồi tính sau.”
Cha Hạ cũng định nói gì đó với cậu: “Tiểu Dạ……”
Hạ Sâm thấy mọi người đều muốn nói chuyện với Bạch Dạ thì cũng ngại chen vào giữa, vậy nên hắn đành phải ngồi bên cạnh nghe bọn họ trò chuyện, mãi đến thời khắc giao thừa, bên ngoài bắt đầu đốt pháo hoa thì mọi người mới buông tha cho Bạch Dạ.
Hạ Sâm nhân lúc mọi người chăm chú xem pháo hoa, lặng lẽ đưa Bạch Dạ rời khỏi đỉnh Cửu Thanh.
Bạch Dạ hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Đến một nơi khá nghèo.” Hạ Sâm ngự kiếm đi về phía Bắc thành Tây Thanh.
Nơi này tương đối hẻo lánh, hơn nữa còn cực kỳ tối tắm, cả một khu vực rộng lớn mà chỉ có hai ba ngọn nến thắp sáng.
Bạch Dạ nhìn qua thì thấy nơi này có rất nhiều người ở, có điều những căn nhà đều cũ kỹ sập xệ, nhìn không giống nơi cho con người sinh sống mà giống khu vực sắp tháo dỡ hơn.
Đêm đã khuya nhưng những người lớn cùng với lũ trẻ con đều chưa nghỉ, mọi người đều đứng mình bần thần nhìn bầu trời đầy pháo hoa.
Nhờ ánh sáng yếu ớt từ những chùm pháo, Bạch Dạ nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi, tiều tụy và gầy yếu của họ. Người nào người nấy mặc quần áo rách tả tơi, thế nhưng trên mặt ai cũng giữ nét cười vui vẻ hạnh phúc.
Có đứa nhỏ chỉ lên bầu trời mừng rỡ kêu lên: “Pháo hoa, là pháo hoa thật kìa. Pháo hoa thật xinh đẹp.”
Có người lớn thì vui vẻ, nhưng cũng có người tỏ vẻ u sầu: “Nếu như chúng ta có được số tiền tiêu tốn vào đống pháo hoa này thì thật tốt, như vậy có thể làm được tận mấy mâm cơm ngon.”
Hiện tại số tiền bọn họ kiếm được chỉ vừa đủ để giúp họ có một nơi ấm áp ngủ trong mùa đông, không đói bụng chết đã là may mắn lắm rồi.
Bạch Dạ nhìn về phía Hạ Sâm: “Anh đưa tôi tới nơi này làm gì? Định đưa tiền cho bọn họ sao?”
Nhưng nếu làm vậy chỉ có thể cứu được thời điểm này chứ không cứu được cả một đời, hơn nữa hiện tại trên người cậu cũng không có nhiều tiền, cùng lắm chỉ có thể đủ cho vài người.
Hạ Sâm hỏi lại cậu: “Nếu như tôi chỉ muốn đưa tiền cho bọn họ còn cần cậu tới đây sao?”
“Ý của anh là……” Ánh mắt Bạch Dạ chợt lóe lên, vội vã lấy ra thỏi vàng là thần khí của thần tài: “Bây giờ là lúc thích hợp nhất để dùng nó.”
Hạ Sâm mỉm cười nhìn cậu giống như đang hài lòng với một đứa trẻ dễ dạy bảo.
Bạch Dạ bắt đầu điều khiển thỏi vàng to cỡ lòng bàn tay, tiếp theo nó phát ra những tia lấp lánh ánh vàng, sau đó bắn một cột sáng lên bầu trời.
Cột sáng bay lên trên cao thì bắt đầu nổ tung giống như pháo hoa, trên bầu trời xuất hiện hình ảnh một người đàn ông mập mạp mặc cao khoảng năm mươi mét, trên người mặc quan phục, tay cầm thỏi vàng cười thật lớn. Hình ảnh đó cực kỳ bắt mắt, mọi người vừa liếc qua một cái đã không thể rời mắt khỏi.
Phản ứng đầu tiên của mọi người là cho rằng thứ trên trời là pháo hoa, phản ứng thứ hai là cảm thấy hình tượng này rất quen thuộc nhưng không biết đã gặp ở đâu. Dù gì thì những người dân này lâu lắm rồi chưa từng thấy thần tài, vậy nên không nhớ rõ cũng là chuyện bình thường.
“Lần đầu tiên ta nhìn thấy pháo hoa có hình người đấy.”
“Cách ăn mặc của người này nhìn quen mắt thật, hình như giống với ai đó.”
“Ta cũng cảm thấy giống người nào đó.”
Mọi người nhìn một hồi lâu cũng không nhận ra đây là ai, pháo hoa trên trời cũng không hề biến mất.
Có người tò mò bay lên không trung xem xét, phát hiện ra những đốm sáng tạo thành hình người chính là những thỏi vàng. Đến lúc này, cuối cùng hắn cũng nhớ ra được hình ảnh này giống ai.
“Ta nhớ ra rồi, tượng thần trong miếu thần tài ở thành Tố Môn cũng giống như thế này. Chẳng lẽ đây là thần tài sao? Nhưng ai rảnh rỗi mà lại dùng thỏi vàng để xếp hình thế này.”
Đáp án đúng rồi, hình ảnh trên trời bắt đầu rơi xuống những thỏi vàng và xâu tiền nặng trịch. Một cơn mưa tiền rơi xuống vùng đất khốn cùng đó, những tiếng lạch cạch vang lên thật vui tai.
Mọi người đều ngẩn người.
Có người nhặt được thỏi vàng thì cho ngay lên miệng cắn thử, sau đó kinh ngạc nói: “Là thật sao?”
Tuy vậy nhưng không hề xảy ra tình trạng tranh cướp khi cơn mưa xảy ra. Bởi vì đối với bọn họ mà nói, vàng chỉ là nguyên liệu để chế tạo những món vật phẩm trang trí mà thôi, chỉ có người bình thường mới dùng nguyên liệu chế tạo là vàng bạc. Vậy nên mọi người ai cũng bình tĩnh thu thập mang về nhà cất giữ.
Bạch Cạnh và Bạch Liệt lại không giống như vậy. Một người thì muốn nhặt vàng về phàm giới để tiếp tục bài bạc, một người thì đam mê những món đồ lấp lánh. Cứ như vậy, thỏi vàng nào rơi vào trong tầm mắt của bọn họ sẽ được ngoan ngoãn cất vào túi. Hơn nữa đây chính là cơn mưa tiền do Bạch Dạ dùng thần khí của thần tài để tạo nên, có chứa vận may liên quan đến tiền bạc. Vậy nên có được càng nhiều thì càng tốt.
Bạch Liệt nhìn thấy thằng em giật tiền của mình thì nghiêm mặt lại: “Mau giao ra, không thì chết với anh đây.”
Bạch Cạnh: “……”
Bạch Giám bật cười.
“Anh cả, có cần thiết phải như vậy không?” Bạch Cạnh nhìn thấy Bạch Liệt nheo mắt, nhanh chóng giao nộp thỏi vàng vừa nhặt được: “Anh cả, chẳng phải buổi tối anh không nhìn thấy gì sao? Tại sao lại biết trời đang đổ cơn mưa vàng bạc?”
“Anh chú bị bệnh quáng gà chứ không phải mù. Thỏi vàng sáng lấp lánh như vậy, không nhìn thấy mới là lạ.” Bạch Liệt cầm lấy thỏi vàng trong tay hắn: “Mau giúp anh thu thập vàng và tiền xu đi, anh sẽ không tính toán chuyện chú mày bán đứng Tiểu Dạ.”
Bạch Cạnh: “……”
Bạch Liệt búng một cái vào trán của hắn, truyền một sợi thần thức vào trong cơ thể: “Chú mày đừng hòng chạy thoát.”
“……” Bạch Cạnh nhận lệnh xoay người: “Em đã sớm biết anh chẳng phải là thứ tốt đẹp gì.”
Bạch Liệt không nói nhiều, giơ chân ra đá bay hắn xuống núi.