Bạch Dạ thấy những người tu chân và phàm nhân ở thế giới này chỉ coi vàng như bình hoa tinh xảo đặt trang trí trong nhà, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, vậy nên người nhặt nhạnh cũng không nhiều lắm. Cậu bất lực nói: “Nếu như việc này xảy ra ở phàm giới, chắc chắn số vàng rơi xuống đã bị cướp sạch rồi.”
Hạ Sâm nhìn những thỏi vàng nằm chỏng chơ trên đất không ai cần, hắn cũng thấy rất bất đắc dĩ: “Vàng ở giới Tu chân không được coi trọng, chẳng bằng cho bọn họ sắt còn rèn được vũ khí. Cậu thử xem có thể tạo ra cơn mưa linh thạch không.”
“Linh thạch?” Bạch Dạ không dám khẳng định: “Thần Tài còn có thể tạo ra linh thạch qá?”
“Từ trước đến nay chưa từng thấy, nhưng cậu có thể thử xem sao.” Hạ Sâm chỉ vào thỏi vàng trên tay cậu: “Cậu có thể hỏi nó xem làm được hay không.”
Bạch Dạ cúi đầu nhìn về phía thỏi vàng trong tay: “Có thể không?”
“Ta có thể.” Thỏi vàng trả lời một cách lạnh lùng: “Nhưng tu vi của ngươi không thể chống đỡ cho ta rải linh thạch.”
Bạch Dạ: “……”
Hạ Sâm hỏi thỏi vàng: “Nếu ta độ thần lực cho cậu ấy thì sao?”
Thỏi vàng cũng không dám khẳng định có được hay không: “Ngươi có thể thử xem.”
Bạch Dạ nghi hoặc nhìn Hạ Sâm: “Anh định độ thần lực cho tôi thế nào?”
Hạ Sâm bảo cậu nâng thỏi vàng lên, tay còn lại đặt trên nó, sau đó hắn để tay mình lên tay cậu rồi truyền thần lực vào trong.
Ngay sau đó, thỏi vàng tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói mắt, một cột sáng lại được phóng lên bầu trời. Hình ảnh thần tài ban đầu tỏa ra ánh vàng nhàn nhạt, lúc này lại đột nhiên chuyển thành màu trắng. Sau đó trời bắt đầu đổ cơn mưa, rào rào mãi không ngớt.
Mọi người nhìn thấy thứ rơi trên mặt đất vẫn có hình dạng của một thỏi vàng, chỉ là màu sắc thay đổi mà thôi, vậy nên không ai để ý đến. Thẳng cho đến khi có người tò mò nhặt lên xem thử thỏi vàng được làm bởi chất liệu gì mới phát hiện ra đây là linh thạch, bên trong tràn ngập linh khí.
Người đó sửng sốt thốt lên: “Linh thạch cấp thấp ư?”
Người bên cạnh đang tỏ thái độ chê bai, nhưng khi vừa nghe thấy hai chữ linh thạch thì vội vàng nhặt một thỏi vàng lên xem xét, sau đó khiếp sợ nói: “Đúng là linh thạch thật. Là ai hào phóng rải linh thạch cho người dân trong toàn thành thế này.”
Cho dù chỉ là linh thạch cấp thấp nhưng cũng phải tiêu tốn rất nhiều tiền mới có thể phân phát khắp thành được.
Có người kêu to: “Là linh thạch, mọi người mau nhặt đi.”
Những người nghèo chuẩn bị về nhà đánh một giấc no nê. Khi nghe thấy hai chữ linh thạch, cơn mệt mỏi trong người họ bị cuốn sạch, thay vào đó là sự tỉnh táo và sức sống cuồn cuộn. Mọi người xắn tay áo lên, xách theo túi bắt đầu điên cuồng nhặt linh thạch nhét vào trong.
Những người đã đi ngủ cũng bị đánh thức, vội vàng bò dậy nhặt linh thạch rơi trên bậc thềm trước cửa.
Có người vì muốn cướp được nhiều linh thạch nên gây sự đánh nhau với người khác, cũng có một số thành phần cậy bản thân mình là người tu chân nên uy hiếp những người yếu thế hơn, bắt họ đưa ra số linh thạch đã nhận được.
Ở phía Bắc đều là người bình thường, hơn nữa trong nhà còn nghèo kiết xác, sao có thể chống lại được đám người tu chân lớn mạnh kia. Họ chỉ có thể trơ mắt nhìn linh thạch mình nhặt được bị đám người hung dữ cướp sạch.
Có một ông lão cố gắng giữ lấy bao tải của mình, khóc rống lên: “Tu sĩ, xin ngài thương xót để lại cho ta một cái thôi. Chỉ cần một cái để mua đồ ăn là được.”
Gã tu sĩ đang cướp linh thạch không quan tâm đến sự sống chết của ông lão, dùng sức giật bao tải về phía mình rồi đi luôn.
“Đời người chính là như vậy đấy.” Bạch Dạ thấy một màn như vậy thì cười lạnh: “Thần tử, anh còn dám nói tất cả tu sĩ trên đời này đều có tâm địa lương thiện, lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui không?”
Hạ Sâm lạnh nhạt nhìn đám hỗn tạp đang cướp bóc của người nghèo: “Hình như tôi chưa từng nói rằng tất cả tu sĩ trên đời này đều có tâm địa lương thiện, lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui.”
“Nếu như anh biết không phải người tu chân nào cũng là người tốt, vậy anh có nhận ra rằng đám người này thật ra chỉ là phiên bản thu nhỏ của thần tiên trên đó không? Không phải thần tiên nào cũng là người lương thiện.”
Hạ Sâm: “……”
Đột nhiên, bao tải linh thạch trong tay tên cướp vừa rồi biến mất không dấu vết.
Gã tu chân đó khiếp sợ nhìn tay mình: “Bao tải đâu rồi? Đi nơi nào rồi?”
Hắn cúi đầu nhìn mặt đất, sau đó quay lại nhìn về phía sau, bao tải đã ngoan ngoãn trở lại trên tay ông lão vừa rồi.
Ông lão kinh ngạc nhìn bao tải trong tay mình, đứng đơ người một hồi lâu không thốt lên lời.
“Trả linh thạch cho ta.” Gã tu chân nổi giận đùng đùng quay lại cướp lấy bao tải rồi xoay người rời đi, nhưng chưa đi nổi ba bước thì chiếc bao lại biến mất trong tầm mắt của hắn.
“Chuyện quái gì thế này.” Hắn khó tin quay đầu nhìn về phía ông lão, chỉ thấy bao tải lại trở về bên đó rồi: “Ta không tin rằng hôm nay không mang được bao tải này về”
Gã tu chân đó quay lại giật lấy bao tải, nhanh chóng ngồi lên kiếm rời đi như một cơn gió. Hơn nữa gã còn quay mặt đối diện với ông lão để xem có phải chính ông đang giở trò quỷ hay không.
Ông lão ngơ ngác ngồi trên mặt đất nhìn gã đàn ông đang bay đi, chỉ thấy gã chưa bay được bao xa thì bao tải đã trở lại trước mặt mình.
“Là ngươi, là ngươi giở trò quỷ đúng không?” Gã tu chân phẫn nộ lấy pháp khí ra tấn công ông lão. Tiếp theo, thỏi linh thạch bắn ra ánh sáng màu trắng khiến gã ngã lăn ra đất, toàn bộ tu vi bị phế bỏ. Sự đau đớn còn đáng sợ hơn cả cái chết khiến gã hoảng sợ kêu gào thảm thiết.
Ông lão nhìn bao tải trong tay mình, sau đó lại nhìn gã đàn ông đang lăn lộn trên mặt đất, ông vội vã quỳ xuống kích động nói với thần tài trên trời: “Nhất định là thần tài hiển linh. Cảm ơn thần tài, cảm ơn thần tài.”
Đám người tu chân: “……”
Thật ra không chỉ có gã đàn ông này rơi vào kết cục thảm hại, những người đi cướp bóc cũng không khá khẩm hơn. Tất cả số linh thạch cướp được và những tài sản có sẵn trong người chúng đều tự động bay về phía những người nghèo khổ.
Mọi người không dám tranh giành linh thạch với nhau nữa, nhặt được bao nhiêu thì dùng bằng đó.
Bạch Dạ thấy mọi người trở nên hòa hoãn hơn thì cũng yên tâm. Đột nhiên cơ thể cậu trở nên mềm nhũn, yếu ớt ngã vào lòng Hạ Sâm. Cậu kỳ quái hỏi: “Chẳng phải vừa rồi anh độ thần lực cho tôi sao? Tại sao hiện tại cơ thể lại không có chút sức nào thế này?”
Hạ Sâm đỡ cậu: “Thần lực của tôi chỉ có tác dụng giúp một phần thôi, nhân vật chủ đạo vẫn là cậu. Hơn nữa cậu không chỉ phát tiền cho thành Tây Thanh mà còn cho những thành khác và đại lục khác.”
Bạch Dạ: “……”
Hạ Sâm nhanh chóng bế cậu trở về Diệp Sắc Viện ở Hạ Viên, đặt cậu lên giường rồi ngồi xuống bên cạnh: “Có cần tôi độ thần lực cho cậu nữa không? Đảm bảo ngày mai cậu có thể hoạt bát bay nhảy.”
Bạch Dạ nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Hạ Sâm, cũng không biết vì say nụ cười của hắn hay do sử dụng pháp lực quá mức nên cả người đều quay quay, không có chút sức lực nào. Cậu cảm thấy choáng váng, cơ thể cực kỳ khó chịu, vậy nên tức giận gắt ầm lên: “Nếu anh có thể giúp tôi hoạt bắt bay nhảy, sao lúc trước không làm luôn đi? Hay là muốn tôi nằm trên giường không nhúc nhích cả ngày mới thấy vui vẻ.”
Hạ Sâm nhớ lại những chuyện xảy ra trước kia, vẻ mặt trở nên hơi ngại ngùng: “Bởi vì một số nguyên nhân nên lúc đó tôi chỉ có thể tác động vào những yếu tố bên ngoài. Nhưng bây giờ không giống như vậy nữa, tôi có thể giúp cậu chữa trị từ bên trong.”
Bạch Dạ cũng không hỏi hắn nguyên nhân tại sao: “Hai thứ đó có gì khác nhau à?”
“Tác động vào những yếu tố bên ngoài giúp cậu tỉnh lại trong thời gian ngắn nhất có thể, còn chữa trị từ bên trong sẽ giúp cậu khôi phục tình trạng ban đầu cực kỳ nhanh. Cậu nói xem có khác nhau hay không?” Hạ Sâm ngồi sát vào cậu, dùng giọng nói mê người thủ thỉ: “A Dạ, cậu muốn bên ngoài hay là bên trong?”
Vốn dĩ đầu óc Bạch Dạ đang quay vòng vòng, hơn nữa lại bị đối phương dụ dỗ, vậy nên vô thức rơi vào bẫy: “Vậy, vậy thì bên trong đi.”
Hạ Sâm chống tay xuống gối của cậu, khóe miệng nhếch lên nụ cười gian xảo: “Cậu chắc không?”
Bạch Dạ u mê lạc lối bởi nụ cười mê hồn của hắn: “Chắc.”
“Sẽ không đổi ý chứ?”
Bạch Dạ thấy hắn hỏi mãi như vậy thì mất kiên nhẫn: “Đàn ông đàn ang thì làm ăn nhanh nhẹn một chút, đừng có lề mà lề mề như các bà các mẹ ……”
Câu nói còn chưa thốt ra hết, chiếc miệng nhỏ đã bị đối phương khóa chặt lại.
Bạch Dạ trợn trừng mắt, theo bản năng muốn đẩy Hạ Sâm ra.
Nhưng giây tiếp theo, cậu cảm giác được đối phương đang truyền thần lực vào trong cơ thể mình. Trong nháy mắt, mọi cảm giác mệt mỏi đều tan biến, đầu óc không còn quay cuồng nữa, cơ thể cũng có sức lực hơn.
Vốn dĩ lúc đầu Bạch Dạ muốn đẩy đối phương ra, nhưng hiện tại lại dùng lực kéo người đối diện rồi ôm chặt lấy cổ đối phương, vội vã liếm mút miệng của hắn. Đôi môi này vừa mềm vừa mỏng, lại còn ngọt ngào như kẹo sữa khiến cậu luyến tiếc mãi không muốn buông ra. Một người bình thường hoà nhã bỗng trở nên bạo dạn hơn hắn, thậm chí còn có ý đồ dùng đầu lưỡi tách đôi môi người đối diện ra rồi càn quét mọi ngóc ngách bên trong.
Trong mắt Hạ Sâm lóe lên ý cười. Hắn ôm lấy người trước mặt rồi xoay người lăn lên giường, tiện thể với tay lấy chiếc gối lót bên dưới.
Hắn thấy Bạch Dạ vội vàng như vậy, cố ý tránh sang một bên không cho cậu hôn mình, sau đó nở nụ cười ranh mãnh: “Đừng nóng vội.”
“Anh tiếp tục đi mà.” Vừa rời khỏi đôi môi của hắn, cả người Bạch Dạ lại trở nên yếu ớt, đầu óc thì choáng váng. Cậu vội vã cúi đầu tìm kiếm đôi môi của Hạ Sâm, khoá chặt nụ cười của hắn trong cổ họng. Thẳng cho đến khi cơ thể hoàn toàn trở nên thoải mái mới nằm yên trên người Hạ Sâm rồi chìm vào giấc ngủ.
Hạ Sâm không đẩy cậu ra khỏi người mình. Ngày dài rồi, hắn không muốn bận rộn với đống suy nghĩ vẩn vơ, quyết định nhắm mắt lại đi ngủ.
Sau khi Bạch Dạ ngủ say, lờ mờ nghe được có người đang hỏi cậu: “Dạ Dạ, sao đợt này ngươi xem bói lại mất nhiều thời gian thế, thế đã bói ra kết quả chưa?”
Bạch Dạ chậm rãi mở mắt, nhìn thấy bốn con quái vật khổng lồ đang bao vây mình thì sợ tới mức vội vã lùi về phía sau. Nhưng cơ thể cậu lại giống như bị đóng đinh xuống nền đất vậy, có làm thế nào cũng không thể cử động được. Sau đó cậu nghe được chính giọng nói của mình vang lên, nghe vẻ cực kỳ nghiêm trọng: “Kết quả bói toán lần này thật sự rất xui xẻo, thậm chí còn liên quan đến tính mạng của tất cả các loài thú trên núi Hỗn Thú.”
Một yêu quái to lớn có thân hình của một con hổ nhưng lại mọc cánh lên tiếng hỏi: “Ngươi đã tính ra chuyện gì vậy?”
Bạch Dạ trầm ngâm một lát: “Ta nhìn thấy thần tiên đến đây và sát hại tất cả các loài thú trên núi, từ đó không còn cái gọi là nũi Hỗn Thú nữa.”
Bốn con quái vật khổng lồ thở dốc trong vô thức. Thuật bói toán của Bạch Dạ cực kỳ chuẩn xác, kết quả tính ra chưa có lần nào sai sót cả.
Một con chim lớn giống phượng hoàng lên tiếng: “Ngươi có biết nguyên nhân bọn họ tàn sát chúng ta không?”
“Hình như có liên quan đến ta. Nhưng những điều mà thiên cơ lộ ra không rõ ràng lắm, ta cũng không dám khẳng định chắc chắn.”
Một ma thú nhìn giống con voi phẫn nộ nói: “Cho dù là nguyên nhân gì đi chăng nữa, nếu như ngươi đã tính ra được thần tiên sẽ đến đây để giết chúng ta, chắc chắn chúng ta sẽ chết.”
Một quỷ thú nhìn giống rùa cũng lên tiếng: “Chẳng lẽ chúng ta cứ ngồi chờ chết như này sao?”
Yêu thú giống hổ lạnh lùng nói: “Nếu Dạ Dạ đã tính ra được chuyện của tương lai, vậy thì chúng ta cũng không thể ngồi đây chờ chết được, nhất định phải tìm ra biện pháp nào đó để thoát khỏi kiếp nạn này.”
Quái vật nhìn giống phượng hoàng không dám tin vào những gì mình vừa nghe: “Tại sao thần tiên lại tàn nhẫn như vậy. Muốn giết chết tất cả những loài thú trên núi đồng nghĩa với việc tàn sát hơn mấy trăm vạn hoặc cả nghìn vạn sinh mệnh. Sao bọn họ có thể hạ quyết tâm ra tay được.”
Quỷ thú hỏi lại: “Chẳng lẽ ngươi nghi ngờ Dạ Dạ bói toán sai sao?”
Con chim lớn lắc đầu: “Ta không nghi ngờ Dạ Dạ, nhưng vẫn không thể nào tin được thần tiên lại muốn tàn sát chúng ta.”
Yêu thú giống hổ nói với Bạch Dạ: “Dạ Dạ, ngươi có biện pháp gì không?”
Bạch Dạ nheo mắt nhìn về nơi xa xăm, sau đó thốt ra hai chữ: “Sửa mệnh.”