Có thể nhìn thấy những làn bụi dày đặc bốc lên từ trung tâm ngọn núi, chim chóc trong rừng bay tán loạn.
“Cửu ca, ta đi xem thế nào, huynh ở chỗ này chờ ta nhé.” Bạch Dạ nhanh chóng bay về nơi phát ra động tĩnh.
Công Cửu là món đồ bổ mà tất cả yêu thú trên đời này đều ham muốn, vậy nên tất nhiên hắn không dám chạy loạn trên núi Hỗn Thú.
Bạch Dạ đi tới vùng trung tâm thì phát hiện ra một đám yêu thú kích thước khổng lồ đang quây thành vòng tròn thảo luận chuyện gì đó.
“Thứ này là người hay là thú?”
“Tên này nhìn lạ quá, ta chưa từng gặp qua bao giờ.”
“Ta có thể khẳng định hắn không phải yêu thú trên núi.”
“Hay là hắn cũng giống như Dạ Dạ, bị thần tiên vứt tới nơi này để tự sinh tự diệt?”
“Đám thần tiên còn không có nhân tính hơn yêu thú chúng ta.”
Bạch Dạ đáp xuống đầu của một con yêu thú trong số đó.
Con sói bị cậu nhảy lên đầu tức giận nói: “Tên nhãi ranh nào dám đạp lên đầu lão tử thế?”
Bạch Dạ trượt từ trên đầu của nó xuống dưới mũi rồi hỏi: “Huyết Lang, các ngươi đang nhìn cái gì thế?”
Con sói thấy đối phương là Bạch Dạ thì thu lại lửa giận. Nó hất cằm ý bảo cậu nhìn người đang nằm dưới cây đại thụ: “Nhìn thấy nơi đó có người nằm không?”
Bạch Dạ quay đầu sang nhìn thì chỉ thấy một nam nhân tuấn tú mặc đồ hoa lệ màu vàng đang bất tỉnh nhân sự vì ngã vào cây đại thụ. Cậu nheo mắt nhìn cho kỹ, chẳng phải đây là thần tử đã khiến cậu bị thương hai tháng trước sao?
Ha ha, đúng là oan gia ngõ hẹp. Hai người lại gặp nhau rồi.
Sở dĩ Bạch Dạ nhận ra đối phương là thần tử bởi cậu từng gặp hắn vài lần ở Thái Dương Cung. Mỗi lần như thế, cậu đều trốn trong góc phòng giống những tiên đồng khác lén nhìn dung nhan của hắn.
Lúc ấy với cậu mà nói, thần tử giống như mặt trời ở nơi xa xôi, vừa lóa mắt lại không có cách nào chạm tới được. Rõ ràng con người cao quý đó đang ở trước mặt nhưng lại cảm thấy khoảng cách cực kỳ lớn. Sau này cậu bị đưa tới núi Hỗn Thú, trước lúc rời đi có liếc mắt nhìn đối phương một cái. Thần tử lúc đó nhìn không khác lắm so với hiện tại, chỉ là bây giờ cơ thể cao hơn rất nhiều, khuôn mặt cũng trở nên thành thục hơn. Nhưng nét mặt của hắn vẫn lạnh lùng như vậy, thoạt nhìn giống như một con rối cấp thấp không có cảm xúc.
Bạch Dạ nhảy ra khỏi người con sói, đi đến bên cạnh thần tử rồi ngồi xuống cẩn thận quan sát. Có một điều không thể phủ định là nhan sắc của uqđối phương giống như món quà ông trời ban tặng, hoàn hảo không chút tì vết. Làn da tinh xảo làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn nà, hàng lông mi vừa dày vừa đen giống như hai chiếc quạt nhỏ, đã thế lại còn dài và cong, cặp mày kiếm nhíu chặt lại, đôi môi mỏng tái nhợt không chút huyết sắc. Trên người hắn có đủ vết xước lớn nhỏ, vừa nhìn đã biết bị thương không nhẹ nên mới hôn mê bất tỉnh.
Một con cáo lông thu nhỏ cơ thể rồi đi đến bên cạnh người thần tử. Nó cười lẳng lơ: “Vẻ bề ngoài nhìn cũng được đấy.”
“Gầy còm giống như cây sậy vậy, đẹp ở chỗ nào? Ta vẫn thấy ta đẹp hơn ……” Con tinh tinh dùng sức vỗ ngực mình: “Cả người lúc nào cũng tràn đầy năng lượng.”
Con cáo liếc mắt nhìn một cái: “Ngươi chỉ là một con thú man rợ mà thôi, hừ.”
“Ưm……” Lúc này, thần tử đột nhiên mở mắt, nhìn thấy một đám thú to lớn vây quanh thì giật mình kinh hãi vội vã ngồi dậy, không cẩn thận đụng đến miệng vết thương nên ho khan vài tiếng: “Các, các ngươi là ai?”
Có yêu thú hừ một tiếng: “Trước khi hỏi chúng ta, có phải ngươi nên xưng tên mình trước không?”
Thần tử: “……”
Một yêu thú khác nói: “Tên này chẳng lễ phép gì cả, hay là chúng ta ăn hắn luôn đi. Dù sao giữ lại cũng chẳng có tác dụng gì.”
Con tinh tinh tỏ vẻ đồng tình: “Ta đồng ý. Có điều tên này nhỏ quá, không đủ để chia nhau, thậm chí nhét kẽ răng còn thấy thiếu.”
Thần tử nghe thấy bọn thú muốn ăn mình nên gắng hết sức nhặt thanh kiếm lên chỉ về phía chúng: “Muốn ăn bổn cung, trước tiên phải hỏi thần kiếm của bổn cung đã.”
“Ái chà chà……” Con tinh tinh tức giận đập đất: “Ở trên địa bàn của chúng ta mà dám kiêu ngạo à? Hôm nay ngươi đừng mong rời khỏi đây.”
Thần tử bị uy lực của nó ảnh hưởng nên phun ra một ngụm máu.
Trước mắt thần lực của Bạch Dạ không cao bằng con tinh tinh. Cậu vội vã lên tiếng: “Hồn Tinh, mau thu lại uy lực đi i.”
Hồn Tinh nhìn thấy Bạch Dạ thở dốc khó khăn thì quay sang nói với thần tử: “Nể tình Dạ Dạ, ta tha cho ngươi một lát.”
Trong mắt thần tử hiện lên vẻ bất ngờ, không ngờ rằng bản thân lại gặp Bạch Dạ ở đây. Hắn bỗng nhiên nhớ lại việc thời gian trước bản thân đã khiến Bạch Dạ bị thương.
Con cáo lờ mờ cảm nhận được Bạch Dạ đang che chở gã đàn ông đột nhiên rơi xuống từ trên trời. Nó vùng vẫy cái đuôi xù xinh đẹp: “Nếu tên này không đủ để nhét kẽ răng thì chúng ta phân chia làm gì, cứ để cho Dạ Dạ xử lý đi. Dạ Dạ, nếu như không đối phó được tên này thì cứ kêu lên một tiếng, chúng ta sẽ lập tức giải quyết hắn thay ngươi.”
“Dạ Dạ, ngươi nhanh giải quyết hắn đi. Để lại đây ngứa cả mắt.” Hồn Tinh xoay người nhảy lên cây đại thụ, thoáng một cái đã không thấy tăm hơi đâu.
Những con yêu thú khác cũng mất hứng thú với thần tử. Chúng lần lượt xoay người rời đi.
Thần tử thấy mọi người đều rời đi thì thả lỏng hơn. Hắn nhảy xuống mặt đất, nhưng trong tay vẫn cầm thanh kiếm đề phòng nhìn chằm chằm vào Bạch Dạ.
Bạch Dạ hỏi: “Có phải ngươi bị trọng thương không?”
Thần tử im lặng không lên tiếng nhưng máu vẫn không ngừng chảy ra khỏi miệng hắn. Hắn cắm thanh kiếm xuống mặt đất muốn di chuyển
nhưng thương tích trên người quá nặng, đừng nói đến việc đứng lên đi lại, ngay cả sử dụng thần lực cũng khó. Hơn nữa nếu hiện tại hắn rời khỏi nơi này, có khả năng sẽ gặp phải người lúc trước đả thương hắn.
Vốn dĩ Bạch Dạ không muốn quan tâm đến hắn, thậm chí còn muốn trả lại một chưởng lần trước. Nhưng khi nhìn thấy thần tử bị thương nặng như vậy, đến việc cử động cũng khó khăn, nếu lúc này cậu bồi thêm cho hắn một đòn, chắc chắn hắn sẽ chết ngay tại chỗ. Đến lúc đó thần vương tới tìm thì rất phiền toái. Nhưng Bạch Dạ không phải loại người có thể vứt bỏ người khác tự sinh tự diệt.
Cậu nhíu mày hỏi: “Ngươi có đan dược trị thương không?”
Thần tử trầm mặc một lát mới nói: “Đan dược trị thương dược đều dùng hết rồi.”
Bạch Dạ lấy ra một viên đan dược nhét vào miệng hắn: “Đan dược của ta chỉ có thể chữa được nội thương, không chữa được vết thương bên ngoài.”
Thần tử cảm nhận thấy thương tích trong cơ thể nhẹ đi rất nhiều. Khóe miệng hắn mấp máy nhưng lời cảm ơn cứ tắc nghẹn ở cổ họng không thốt ra được. Lần trước hắn không phân rõ đúng sai đã đánh đối phương một chưởng, đối phương không hề so đo hiềm khích trước đây mà lại chữa thương cho hắn. Trong lòng hắn cảm thấy rất áy náy.
Lần đó sau khi khiến Bạch Dạ bị thương, hắn ở lại giới Tu chân vài ngày, không lâu sau thì nghe được tin tức gã đàn ông trung niên mà hắn cứu thực ra là một kẻ giết người cướp của. Vì muốn có được tiên thảo, gã đó thậm chí còn ra tay giết hại đồng môn của mình. Nếu như không có phúc lớn mạng lớn được người ta cứu giúp, chắc chắn sư đệ đã chết dưới kiếm của gã.
Sau khi nghe được tin tức này, hắn rất muốn đi kiểm chứng xem thế nào. Nhưng hắn không muốn hạ mình nhận lỗi. Suy cho cùng thì việc hắn vừa hạ phàm đã khiến Bạch Dạ bị thương là lỗi lầm đầu tiên hắn phạm phải sau quãng thời gian dài làm việc cẩn trọng. Trước kia hắn không phải là người như vậy. Từ trước đến nay hắn vẫn luôn công bằng, nhưng khi nghe gã đàn ông trung niên mắng chửi Bạch Dạ là yêu ma, trong lòng hắn bất giác nghiêng về phía gã hơn. Bởi vì hắn cũng nhận ra Bạch Dạ, biết cậu là con trai của Thái Dương Tinh Quân, hơn nữa trong người còn có huyết mạch của yêu ma. Hắn được biết rằng tính cách của những người mang dòng máu này đều rất tàn nhẫn, gặp ai là giết người đó, vậy nên lúc ấy hắn quyết định ra tay với Bạch Dạ.
Sau này hắn rất để tâm đến chuyện đã xảy ra, nhưng lại không biết nói cho ai nên chỉ đành giấu sâu trong lòng.
Bạch Dạ thấy người hắn có đủ loại vết thương nhưng không hề rên rỉ một tiếng nào, cậu khinh thường xoay người rời đi.
Thần tử nhíu mày nhìn theo bóng dáng của cậu.
Cứ đi như vậy hả?
Đi cũng tốt. Lần trước làm Bạch Dạ bị thương, đối phương không nhân cơ hội trả thù thì thôi, đã thế lại còn đưa hắn đan dược trị thương nữa. Đó đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi, không thể bắt Bạch Dạ chữa khỏi hẳn cho hắn được.
Khi thần tử đang ngồi thiền để điều hòa lại hơi thở, hắn nghe thấy tiếng bước chân cách đó không xa.
Hắn cứ tưởng bọn yêu thú lại đến, vội vàng mở mắt ra nhìn thì thấy trong tay Bạch Dạ cầm mấy cây thảo dược đi về phía hắn.
Bạch Dạ nói: “Cởi quần áo trên người ra.”
Thần tử nhìn ra được Bạch Dạ muốn trị thương cho mình, vậy nên cởi áo trên không chút do dự.
Bạch Dạ ngồi xuống bên cạnh hắn, bẻ những cây thảo dược cho vào trong miệng rồi vừa nhai vừa nói: “Ta không biết luyện dược, thuốc trị ngoại thương cũng dùng hết rồi, ngươi đừng chê ta dùng cách thức nguyên thuỷ nhất để giúp ngươi trị thương.”
Thần tử nhíu mày. Khi nhìn đống thảo dược đầy ắp trong miệng của Bạch Dạ, cậu nhai nhiều đến mức răng biến thành màu xanh, lông mày của hắn càng nhíu chặt hơn. Đây là lần đầu tiên có người đối xử với hắn theo cách này, nhưng muốn nhanh chóng khỏi thì chỉ có thể nhẫn nhịn thôi.
Bạch Dạ nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ của hắn thì cong môi cười. Khi rịt thuốc cho đối phương, cậu cố ý phun vào miệng vết thương, sau đó xé một mảnh vải trên quần áo mà đối phương vừa cởi ra để băng bó vết thương. Nhiều khi cậu còn cố ý siết chặt khiến đối phương bị đau, thẳng cho đến khi hắn không chịu được phải phát ra tiếng xuýt xoa mới hỏi: “Là ai đả thương ngươi?”
Thần tử không lên tiếng.
Bạch Dạ tiếp tục hỏi: “Cho dù ai làm điều đó thì ta cũng cảm thấy ngươi rất đáng đánh. Người đó xả giận thay ta vì ngươi xứng đáng thôi.”
Thần tử: “……”
Bạch Dạ nâng mí mắt lên nhìn hắn: “Ngươi biết cái này gọi là gì không? Gọi là ác giả ác báo.”
Thần tử: “……”
Hắn ác chỗ não?
Vì muốn ” báo thù” nên Bạch Dạ cố ý dùng sức rịt thuốc và băng bó cho hắn, làm cách nào khiến hắn đau nhất thì làm.
Thần tử không muốn mất mặt trước Bạch Dạ nên có đau mấy cũng ráng chịu đựng.
“Xong rồi. Nếu không có gì ngoài ý muốn, vết thương của ngươi sẽ khép miệng sau nửa canh giờ nữa” Bạch Dạ xoa tay vào nhau cho đỡ bụi: “Nếu như có thể cử động thì tốt nhất nên nhanh chóng rời khỏi nơi này, nếu không đám yêu thú trong rừng thực sự sẽ ăn thịt người đấy. Còn nữa, hiện tại ta chữa thương cho ngươi không có nghĩa là ta đã tha thứ cho việc ngươi ra tay đánh người mà không phân rõ đúng sai. Chờ đến khi vết thương của ngươi khỏi hẳn, chúng ta sẽ đánh nhau một trận, lúc đó chắc chắn sẽ khiến ngươi phải thét lên gọi cha gọi mẹ.”
Thần tử lãnh đạm trả lời: “Ngươi không phải đối thủ của ta.”
“Ngươi chắc chứ?” Bạch Dạ thả uy lực ra để trấn áp hắn.
Thần tử lập tức cảm giác được đầu đau như muốn nứt ra. Hắn ôm đầu nói: “Ngươi……”
Uy lực chỉ có tác dụng với những người có tu vi ngang bằng nhau hoặc tu vi cao hơn đối phương.
Hắn không thể tin Bạch Dạ lại tăng tu vi nhanh trong thời gian ngắn ngủn như vậy, chớp mắt đã vượt qua hắn rất nhiều.
Bạch Dạ thu hồi thần lực: “Hiện tại còn dám coi khinh người khác nữa không?”
Thần tử lắc lắc cái đầu đang đau như búa bổ: “Lần trước ngươi không cản được dù chỉ là một đòn công kích của ta, vậy mà thời gian mới trôi qua không tu vi đã vượt hơn hẳn so với ta rồi.”
“Bí mật.” Bạch Dạ đứng lên phủi bụi bẩn trên người chuẩn bị rời đi, nhưng lại bị đối phương giữ chặt ống tay áo.
Cậu tức giận xoay người: “Còn có việc gì sao?”
Thần tử lấy ra vài món thần khí nhỏ thích hợp với Bạch Dạ để báo đáp.
Ánh mắt Bạch Dạ sáng lên: “Đây là pháp khí sao?”
Cậu từng thấy Thái Dương Tinh Quân và đám yêu thú trên núi sử dụng thần khí, còn cậu thì chỉ chạm vào chứ chưa từng dùng qua. Bởi vì Bạch Dạ còn quá nhỏ, đám yêu thú hy vọng rằng trước mắt cậu đừng ỷ lại vào pháp khí mà cần phải sử dụng thành thạo pháp thuật trước. Đám yêu thú quyết định rằng đợi đến khi Bạch Dạ thuần thục pháp thuật mới đưa thần khí cho cậu sử dụng.