Thần tử yếu ớt dựa vào cây đại thụ nhìn Bạch Dạ: “Đây là pháp khí cấp bậc Thần Khí. Tuy còn hạn chế so với thần khí của những thần tiên khác nhưng cấp bậc này có thể coi như cao hơn nhiều so với cấp tiên khí rồi. Có nó cũng coi như thêm một sự trợ giúp.”
Bạch Dạ ngồi xuống bên cạnh hắn, nhẹ nhàng giơ tay ra mơn trớn một đôi song kiếm màu vàng. Dường như cậu sợ rằng chỉ cần sờ mạnh một chút sẽ làm hỏng chúng: “Ta phải sử dụng chúng như thế nào?”
“Truyền thần lực vào là được.”
Bạch Dạ dồn thần lực vào song kiếm khiến chúng lập tức bay lên trên trời. Dưới sự khống chế của cậu, hai thanh kiếm hợp lại thành một ngọn giáo hai đầu, bay tới bay lui trên không trung càn quét kẻ địch, cây cối xung quanh đều bị nó chém tơi tả. Song kiếm cũng có thể ghép lại thành một cái quạt lớn có khả năng thổi ra ngọn lửa cực nóng và những móc câu vô hình đoạt mạng đối thủ. Chúng còn có thể tạo ra vô số đốm sáng tuyệt đẹp khiến mọi người bị mê hoặc. Món pháp khí có nhiều công năng như vậy khiến Bạch Dạ nghịch mãi không chán, say mê đến mức không muốn buông tay.
Thần tử nhìn thấy cậu giống như đứa trẻ lần đầu
được ăn kẹo, trên khuôn mặt nở ra nụ cười xán lạn thuần khiết không vướng bụi trần. Rất khó để tưởng tượng trong cơ thể con người trước mặt lại chảy dòng máu của yêu ma quỷ quái. Nói ra thì Bạch Dạ cũng chỉ là một thằng nhóc loi choi trong mắt của người trưởng thành, một thằng nhóc thì có thể làm ra những chuyện xấu xa gì được chứ.
Lúc trước là do hắn nhỏ mọn, nghe theo tiềm thức mách bảo những người có huyết mạch của yêu ma chắc chắn là người xấu.
Bạch Dạ chơi một hồi mới chọn lấy một món thần khí có hình dạng cái vòng đeo lên cổ tay, sau đó quay đầu nhìn về phía thần tử. Bởi vì bị thương quá nặng và kiệt sức, hắn dần dần buông lỏng cảnh giác với Bạch Dạ, bất tri bất giác rơi vào giấc ngủ, trên người chỉ có một chiếc quần rách nát miễn cưỡng che được phần dưới, thoạt nhìn cực kỳ chướng tai gai mắt.
Bạch Dạ trở về lấy một tấm thảm đắp cho thần tử, sau đó tỉ mỉ quan sát đối phương. Nhìn người trước mặt chẳng ai liên tưởng tới bộ dạng lúc nào cũng tỏ ra nghiêm túc trước mặt mọi người của hắn trong quá khứ. Hiện tại nhìn hắn bớt đi vài phần nghiêm khắc và lạnh lẽo, thay vào đó là sự gần gũi thân thiện.
Khi thần tử tỉnh lại, Bạch Dạ đã không còn bên cạnh nữa. Cậu để lại một tấm thảm và vẽ kết giới phòng ngự ẩn hình nhằm bảo vệ hắn.
Hắn lại bắt đầu suy nghĩ sâu xa.
Những vị thần xung quanh hắn đều nói ma quỷ không có trái tim nên máu lạnh vô tình, ma quỷ là tạo vật do những tà niệm đen tối nhất tích tụ thành, không hiểu thế nào là thiện lương mà chỉ biết đi làm việc xấu. Họ còn dạy hắn yêu quái là do súc sinh biến hoá thành, không hiểu nhân tính là gì, đi ngược với lẽ trời đã định, giữ lại chỉ mang thương đau cho phàm nhân. Mà Bạch Dạ mang trong mình dòng máu hỗn tạp của yêu ma quỷ quái chắc chắn là tai họa sẽ mang lại sự huỷ diệt cho nhân gian.
Nếu như Thái Dương Tinh Quân không giữ nó lại nuôi trong cung điện, chắc chắn Bạch Dạ đã sớm mất mạng rồi.
Thần tử cảm giác được cơ thể đang dần hồi phục, hắn đứng dậy lấy quần áo từ trong nhẫn không gian mặc lên người, một lần nữa biến trở lại dáng vẻ không cảm xúc trước kia.
Lúc này, một tờ giấy trắng rơi trên mặt đất, bên trên viết mấy chữ: Đợi đến khi vết thương của ngươi khỏi hẳn, chắc chắn ta sẽ đánh ngươi đến mức cha mẹ cũng không nhận ra con.
Khóe miệng của thần tử nhếch lên. Xem ra thì tên này cũng là một chính nhân quân tử, không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Hắn đeo kiêm lên hông rồi bay thẳng lên trời, rời khỏi núi Hỗn Thú.
Bạch Dạ đang ở trong nhà cách đó khá xa, nhìn thấy cột sáng trong rừng thì biết thần tử đã rời đi. Tuy rằng cậu đã để lại một tờ giấy hẹn ngày tái đấu, nhưng thân phận của hai người cách nhau quá xa, đối phương lại là thần tử công việc bận rộn nhiều vô số kể, không biết khi nào mới có thể gặp lại.
Cậu cứ cho rằng ít nhất cũng phải mấy trăm năm hoặc trên nghìn năm mới có thể gặp lại hắn. Thế nhưng mười năm sau đối phương lại nhận được nhiệm vụ tới núi Hỗn Thú, công việc chủ yếu là kiểm tra xem kết giới có lỏng lẻo và đám yêu thú có gì khác thường không.
Lúc ấy, Bạch Dạ đang chơi trốn tìm với bọn yêu thú trong núi. Cậu biến thành một dây leo nhỏ bám trên thân cây đại thụ. Giờ phải xem xem nhãn lực của yêu thú đi tìm có đủ tinh tườm để tìm được cậu hay không.
Khi đang chán nản chờ yêu thú đến bắt mình, cậu loáng thoáng nghe thấy tiếng người nói chuyện, giọng nói cực kỳ xa lạ khiến cậu bất giác dựng hai tai lên nghe lén.
“Ta nghe nói Thái Dương Tinh Quân vứt đứa con nhỏ tuổi ở núi Hỗn Thú, không biết là thật hay là giả.”
“Nếu là thật chắc cũng chết rồi.”
“Thái Dương Tinh Quân cũng nhẫn tâm thật, không dạy con mình tu luyện pháp thuật thì thôi, lại còn ném nó đến nơi khỉ ho cò gáy này nữa. Một đứa trẻ không có năng lực để tự bảo vệ bản thân, làm sao có thể tồn tại được. Chẳng bằng chém nó một đao chết luôn còn thoải mái hơn.”
“Đừng bàn tán linh tinh sau lưng người khác.” Một giọng nói quen thuộc vang lên cắt đứt cuộc nói chuyện vừa rồi. Tiếp theo, Bạch Dạ nhìn thấy một dáng người quen thuộc đi trong rừng, chốc lát đã đến trước mặt cậu.
Cậu nhìn thấy người mới tới là thần tử và thần vệ thì cảm thấy rất kinh ngạc. Tại sao thần tử lại đến nơi này vậy?
Ánh mắt Bạch Dạ dao động, nhanh chóng phóng ra một dây mây trói chặt chân của đám thần vệ rồi dùng lực kéo bọn hắn lên cây. Cậu điều khiển đám dây leo bao bọc xung quanh bọn hắn giống như kén tằm, không ai có thể động đậy được.
Thần tử cả kinh, vội vàng lẩm bẩm đọc thần chú điều khiển thanh kiếm bên hông bay lên trời, hóa thành hàng vạn lưỡi kiếm bay về phía đám dây leo.
Bạch Dạ tạo kết giới phòng ngự chặn đòn công kích của thần kiếm.
Thần kiếm lao vào kết giới tạo ra những tiếng nổ mạnh, thế nhưng kết giới không hề nổ tung mà vẫn nguyên vẹn.
Bạch Dạ điều khiển dây leo chui ra từ lòng đất rồi âm thầm luồn lách sau lưng thần tử. Cậu thi triển pháp thuật khiến chúng trổ lá mọc hoa, những bông hoa ăn thịt người tinh xảo giống như con rắn mở to miệng xông về phía thần tử.
Thần tử dịch chuyển tức thời tránh sang một bên.
Hoa ăn thịt người chạm phải mặt đất, nó gặm sạch cây cỏ trên đường đi của mình, trong miệng còn chảy ra nước miếng có tính ăn mòn cao, khiến mặt đất bắt đầu tan chảy.
Đám thần vệ gấp gáp kêu lên: “Thần tử, ngài đừng lo cho chúng ta, mau đi đi.”
Thần tử cũng chẳng phải kẻ nhu nhược. Hắn lấy ra thần khí cao cấp hơn từ trong nhẫn không gian.
Bạch Dạ cảm thấy dùng cơ thể của mình chơi đùa với thần khí không có lợi chút nào, cậu từ từ đưa đám thần vệ đến trước mặt thần tử, sau đó hạ giọng nói: “Nếu ngươi không muốn người của mình xảy ra chuyện thì bỏ thần khí ra, dùng ngươi trao đổi lấy bọn họ.”
Cậu muốn thử xem đám thần tiên hay tự coi mình là lương thiện có thể quên mình vì những người khác không.
Động tác của thần tử chững lại.
Đám thần vệ vội vã kêu lên: “Thần tử, lời nói phát ra từ miệng của yêu vật không đáng tin. Nó nói như vậy chắc chắn muốn lừa ngài ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói, không cần tốn nhiều sức lực mà cũng bắt được ngài. Tuyệt đối không được tin lời nó.”
“Thần tử, chúng ta chết không đáng tiếc. Ngài mai đi đi.”
“Yêu quái chết tiệt, ngươi muốn giết ai thì cứ giết đi, chúng ta không sợ chết. Có điều đợi khi chúng ta chết rồi, ngươi cũng đừng mong sống yên ổn. Người của chúng ta chắc chắn sẽ mang theo đội quân nhân mã tới đây giết sạch đám yêu thú các ngươi.”
“Lão yêu, ngươi biết chúng ta là ai không? Chắc chắn bọn ta không phải là người mà ngươi có thể đắc tội đâu. Nếu như ngươi thả chúng ta ra, chúng ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”
Bạch Dạ nhướng mày: “Sau khi nghe các người nói chuyện thì ta đổi chủ ý rồi.”
Đám thần vệ cho rằng cậu đang sợ hãi: “Xem như ngươi biết điều.”
“Còn không mau thả chúng ta ra, nếu không ngươi sẽ không xong đâu.”
Thần tử nhân lúc thủ vệ phân tán sự chú ý của Bạch Dạ,âm thầm đánh giá bốn phía xem có biện pháp nào khác cứu người không. Tiếp theo, hắn sững sờ khi nhìn thấy trên dây leo có treo một món đồ nhỏ, sau đó thu ánh mắt lại.
Bạch Dạ khinh bỉ: “Các ngươi thật sự cho rằng ta sợ các ngươi sao. Bắt đầu từ bây giờ, chỉ cần thần tử móc ra một cơ quan nội tạng, ta sẽ thả một người.”
Đám thần vệ phẫn nộ: “Tên yêu quái lớn mật, ngươi dám bắt thần tử tự làm hại cơ thể, chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Thần tử, đừng nghe hắn. Mau chạy đi, ngài… A ——” Tên thần vệ đang nói chuyện la lên một tiếng.
“Đinh Tấn, ngươi không sao chứ?”
Đinh Tân không đáp lại bọn họ.
“Đinh Tấn, Đinh Tấn……”
Thần tử nhíu mày nói: “Được. Cứ làm theo lời ngươi nói đi, ta móc một cơ quan nội tạng, ngươi sẽ thả một người ra. Ngươi nói được phải làm được.”
Đám thần vệ nôn nóng: “Thần tử, đừng mà.”
Tuy rằng thần tử của bọn họ không chết ngay lập tức sau khi bị móc nội tạng, nhưng chắc chắn cơ thể sẽ bị tổn thương
Bạch Dạ dừng một chút rồi đáp: “Được.”
Thần tử nhanh nhẹn rút thần kiếm ra, không nói hai lời đã đâm vào bụng mình.
Thần vệ tuy rằng không nhìn được nhưng có thể phán đoán hành động của đối phương từ âm thanh. Bọn họ kinh sợ kêu lên: “Thần tử, đừng mà.”
Bạch Dạ không ngờ rằng hắn thật sự làm như vậy để bảo vệ thủ hạ của mình, cuống quýt phóng dây leo ra đập vào thanh kiếm trên tay hắn.
“Keng” một tiếng, thần kiếm rơi xuống mặt đất.
Thần vệ gấp gáp hỏi: “Thần tử, ngài không sao chứ?”
“Thần tử, đừng nói ngài thật sự móc nội tạng ra nhé.”
“A —— lão yêu, chúng ta phải liều mạng với ngươi.” Đám thần vệ cố gắng giãy giụa nhưng không cách nào thoát khỏi được đám dây leo: “Đáng giận.”
Thần tử nhìn thanh kiếm trên mặt đất, sau đó lại nhìn cái cây leo trước mặt, khóe miệng lạnh băng nhếch lên nụ cười khó thấy. Đôi môi mỏng của hắn lãnh đạm thốt ra hai chữ: “Bạch Dạ.”
Bạch Dạ: “……”
Ủa, cậu bị phát hiện rồi à?
Nhưng cậu biến hình thành một cái cây mà, sao đối phương lại phát hiện ra được?
Chẳng lẽ tu vi của đối phương cao hơn cậu?
Bạch Dạ lập tức phủ định việc này. Vừa rồi khi tỷ thí với nhau, rõ ràng đối phương không đánh lại được cậu, đáng lẽ ra hắn không có khả năng nhìn thấu gương mặt thật đằng sau mới đứng.
“Bạch Dạ?” Thần vệ nghi hoặc hỏi: “Bạch Dạ gì cơ?”
“Tại sao lại nghe quen tai thế nhỉ?”
Thần tử cất thần khí đi, quay sang nhìn cây leo.
Bạch Dạ biết hắn nhận ra rồi nên biến trở lại hình dạng con người, đồng thời thả đám thần vệ ra: “Tại sao ngươi lại nhận ra ta?”
“Món thần khí trên cổ tay bán đứng ngươi.” Thần tử quan sát Bạch Dạ. Đã mười năm không gặp, thiếu niên năm nào đã trở thành một thanh niên trưởng thành, khí chất cũng thay đổi rất nhiều, giữa mày lộ ra sự yêu mị và chút tà ác, có điều đôi mắt vẫn sáng ngời thanh khiết giống trước đây, không bị vẩn đục bởi đám yêu thú trên núi.
Vừa rồi hắn cố ý tự làm mình bị thương để thử xem Bạch Dạ có thật sự muốn giết hắn hay không. Sự thật chứng minh đối phương chỉ đang vui đùa mà thôi.
Bạch Dạ nhìn về phía chiếc vòng tay, là món thần khí mà thần tử đưa cho cậu. Bạch Dạ trợn mắt: “Hoá ra là nó bán đứng ta sao?”
Thời điểm cậu biến thân đã quên mất giấu chiếc vòng này đi. Nếu không vì việc này, chắc chắn cậu sẽ không bị phát hiện ra.
Thần tử hỏi: “Ngươi vẫn luôn mang nó sao?”
“Đúng vậy.”
Thần tử: “……”
Với hắn mà nói, món đồ đưa cho Bạch Dạ chỉ là một thứ cỏn con. Nhưng hắn không ngờ rằng đối phương lại quý trọng nó như vậy.
Đám thần vệ đứng bên cạnh thấy thần tử nhà mình quen biết lão yêu này nên không sốt ruột đối phó với Bạch Dạ nữa. Họ vội vã dựng Đinh Tấn dậy: “Đinh Tấn, mau tỉnh lại. Đinh Tấn……”
Đinh Tấn vẫn nằm trong lòng bọn họ không nhúc nhích.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Dạ: “Lão yêu, ngươi làm gì với Đinh Tấn vậy?”
“Ta chỉ dùng một nhánh cây chọc vào mông để dọa hắn một chút, không ngờ rằng hắn lại nhát gan như vậy, mới có xíu đó thôi mà đã hết hồn rồi. Sau đó ta gây mê hắn để giả vờ như người đã chết khiến các ngươi sốt ruột.”
Thần vệ: “……”
“Các ngươi đừng lo lắng, chút nữa sẽ tỉnh lại thôi.” Bạch Dạ dùng chân đá đá Đinh Tấn. Đợi đến khi đối phương có dấu hiệu tỉnh lại thì mới dừng, tiện thể mời một câu: “Có muốn đến chỗ ta ngồi chơi không?”
Thần tử đồng ý không chút nghĩ ngợi: “Được.”
Bạch Dạ: “……”
Ơ thế tên này không nhận ra câu mời của cậu là lời khách sáo à?
Thần tử thấy cậu bất động thì mở miệng nói: “Mời dẫn đường.”
Bạch Dạ đành phải đưa bọn hắn tới nơi mình đã ở mười mấy năm.
Nơi sinh sống của Công Cửu thuộc địa giới tiên thú sinh hoạt. Những loài thú ở đây khá hiền lành, đối xử với Công Cửu cũng khách sáo. Ít ra thì không có ai đòi cắn xé hắn như ngoài kia cả.
Thần tử quan sát nơi Bạch Dạ ở, là một tứ hợp viện bình thường giống nhà ở của người tu chân, không có gì đặc biệt cả.
Lúc này Đinh Tấn mới tỉnh lại, nhìn thấy người bên phía mình vẫn còn sống thì vội vàng quan sát bốn phía: “Có phải chúng ta đã chết rồi không.”
Những thần vệ khác cười nói: “Không chết, vừa rồi là……”
Bọn họ cũng không biết phải giải thích tình hình như thế nào, bất giác nhìn về phía Bạch Dạ.
Bạch Dạ giải thích: “Vừa nãy ta chơi trốn tìm với người khác nên mới biến thành cây leo, sau đó nhìn thấy các ngươi đi tới nên mới nảy ra ý định trêu trọc một chút. Cũng may các người đều trung thành hết mực với chủ nhân của mình, nếu không thì, khà khà……”
Mấy người bọn họ nghe thấy giọng cười đó thì nổi da gà, vô thức nuốt nước miếng mấy cái. Không cần nghe tiếp cũng biết hậu quả của việc bỏ rơi chủ nhân cực kỳ nghiêm trọng.
Thần vệ cầm đầu tên là Giáp không yên tâm lắm với Bạch Dạ, hắn dùng truyền âm hỏi chủ nhân: “Thần tử, vị lão yêu này tin tưởng được không?”
Bạch Dạ lờ mờ nghe được câu nói của hắn, cậu mở miệng đáp: “Có điều này ta cần phải sửa lại cho đúng. Ta tên là Bạch Dạ, đừng gọi ta bằng lão yêu này lão yêu nọ nữa.”
Đám thần vệ: “……”
Thần tử dùng truyền âm nói với bọn họ: “Người này chính là đối tượng mà các ngươi thảo luận vừa nãy.”
Đối tượng bọn họ thảo luận vừa nãy sao? Đám thần vệ quay sang nhìn nhau, lén dùng truyền âm hỏi: “Vừa nãy chúng ta thảo luận về ai vậy?”
“Hình như trước khi bị tập kích, chúng ta đang nói về con trai của Thái Dương Tinh Quân.”
Tiếp theo, bọn họ trừng mắt nhìn Bạch Dạ. Không ngờ rằng người trước mắt lại là con trai của Thái Dương Tinh Quân, chẳng trách bọn họ nghe cái tên Bạch Dạ lại thấy quen tai như vậy.
Điều quan trọng là Bạch Dạ không chết, hơn nữa tu vi còn cao hơn thần tử nhà bọn họ. Việc này cũng kỳ quái thật.
Chẳng lẽ người có nhiều huyết mạch tu luyện nhanh hơn so với người chỉ có một dòng máu sao?
Lúc này, Công Cửu đi ra từ trong phòng: “Tiểu Dạ, ngươi đang nói chuyện với ai thế?”
Khi nhìn thấy một đám người xa lạ, hắn trốn vào trong phòng theo bản năng, cảnh giác ló đầu ra nhìn bọn họ: “Tiểu Dạ, bọn họ là ai?”
Không đợi Bạch Dạ trả lời, thần tử đã hỏi hắn: “Ngươi có phải là Công Cửu, sơn thần của núi Hỗn Thú không?”
Hắn nhận ra điều đó nhờ hơi thở của thần tiên tỏa ra trên người đối phương.
Công Cửu ngẩn cả người. Lâu lắm rồi không có ai gọi hắn là sơn thần cả, trong lúc nhất thời không biết phản ứng lại như thế nào.
Bạch Dạ kinh ngạc: “Cửu Ca, huynh là sơn thần sao?”
Cậu sinh sống với Công Cửu nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên được biết thân phận thật sự của hắn.
Công Cửu gật gật đầu.
Bạch Dạ: “……”
Cậu vẫn luôn cho rằng Công Cửu là nhân sâm vương tu luyện thành tinh, vì không muốn bị người ta ăn mất nên mới trốn tới nơi này.
Thần tử nhìn Công Cửu rồi lại quay sang nhìn Bạch Dạ, lờ mờ đoán được tại sao tu vi của cậu lại tăng lên nhanh như vậy. Bên cạnh có thuốc đại bổ biết đi, không nhanh mới lạ.
Trong lòng hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Lúc trước hắn đồng ý tới đây thực ra là để hoàn thành nhiệm vụ thăm dò xem đám yêu thú trên núi có gì bất thường không, trong số đó bao gồm cả Bạch Dạ. Cũng may cậu không tu luyện tà thuật, không hấp thụ thần lực của người khác để tăng tu vi. Nếu trường hợp đó xảy ra, hắn buộc phải bắt Bạch Dạ đem về hoặc là giết chết tại chỗ.
Công Cửu hỏi thần tử: “Các ngươi là ai?”
Giáp giới thiệu với hắn: “Vị này chính là thần tử của chúng ta, chúng ta là thần vệ của ngài.”
Chỉ có con trai của thần vương mới được xưng là thần tử. Công Cửu ngẩn người, vội vàng ra nghênh đón.
Bạch Dạ đang đứng bên cạnh cảm giác mình như người ngoài cuộc giữa bọn họ. Cậu nhận ra thần tử đã khôi phục lại bộ dạng lạnh lùng như trước, vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy xa cách, rất khó lại gần.
Kế tiếp, Công Cửu dùng truyền âm để nói chuyện với thần tử, bầu không khí vừa yên lặng vừa nghiêm túc khiến Bạch Dạ không vui chút nào.
Bởi vì nhiệm vụ lần này của thần tử cần một thời gian mới có thể hoàn thành nên bọn họ ở lại trong nhà của Công Cửu.
Núi Hỗn Thú cực kỳ rộng lớn, yêu thú lại đông đúc nên thần tử vô cùng bận rộn, bận đến mức Bạch Dạ chào một câu cũng bị ngó lơ.
Bạch Dạ có thể cảm nhận được đối phương muốn giữ khoảng cách, không muốn lại gần cậu.
Vốn dĩ hai người không thuộc về một thế giới, vậy nên cậu cũng không thèm để tâm đến điều đó. Đối phương không để ý tới cậu, vậy thì cậu cũng không để ý tới hắn là được.
Những ngày tháng của Bạch Dạ vân giống như trước, buồn chán thì tìm đám yêu thú chơi đùa, mệt thì trở về ngồi thiền tu luyện. Rồi một ngày khi đang ra ngoài chơi, cậu gặp phải thần tử đang kiểm tra kết giới.
Bởi vì kết giới quá rộng nên nhóm người của thần tử phải tách nhau ra hành động. Bạch Dạ phát hiện ra hắn giống một người có cảm xúc khi không ở cùng với thần vệ của mình, vẻ mặt không còn nghiêm túc một cách cứng nhắc, thậm chí đáy mắt còn thêm phần ôn hòa.
Bạch Dạ vô thức lén lút theo dõi thần tử. Thần lực của cậu cao hơn so với đối phương, đối phương rất khó phát hiện ra sự tồn tại của cậu. Cũng bởi vậy nên cậu nhìn thấy những việc bình thường không ai nhận ra.
Ví dụ như khi thần tử nhìn thấy động vật bị thương, hắn sẽ tạm thời bỏ những việc mình đang làm mà dùng thần lực chữa trị cho chúng. Nhưng nếu khi đó hắn ở cùng với thần vệ, chắc chắn hắn sẽ không làm như vậy, thậm chí còn không nhìn con thú đó một cái.
Bạch Dạ kể lại những việc mình nhìn thấy cho Công Cửu.
Công Cửu từ trước tới nay vẫn luôn vui vẻ, nhưng khi nghe xong câu chuyện đó thì bất giác thở dài: “Ta vẫn nhớ rằng ta thành tinh năm ba trăm tuổi, lúc đó biết nói biết chạy, chỉ không thể biến thành hình người mà thôi. Khi đó ngọn núi này chưa được gọi là núi Hỗn Thú, trên núi cũng không có yêu thú mà chỉ có cỏ cây hoa lá tu luyện thành tinh. Mọi người mới thành tinh không lâu nên trên núi cực kỳ yên tĩnh. Tính cách của ta khá hoang dã, thích ra ngoài chạy linh tinh, trên cơ thể thường có không ít vết thương lớn nhỏ. Sau đó ta gặp được thần vương đại nhân, chính là phụ thân của thần tử hiện tại. Lúc đó ngài ấy cũng gọi là thần tử, đang đi thị sát núi Hỗn Thú cùng với phụ thân của mình. Khi nhìn thấy cơ thể đầy vết thương của ta, ngài ấy lập tức bế ta lên để trị thương. Khi đó ta cảm thấy ngài ấy là một người cực kỳ cực kỳ tốt, nhưng phụ thân của thần vương nhìn thấy thế thì lại cực kỳ tức giận. Ngài ấy phẫn nộ mắng mỏ thần vương đại nhân, nói thần vương và thần tử đều không được có quá nhiều cảm xúc, đặc biệt là người sắp lên chức vương thượng, nếu không sẽ dễ dàng sinh ra bất công. Phụ thân của thần vương còn lấy việc ta bị thương làm một ví dụ. Ngài ấy nói nhìn ta lúc đó có vẻ yếu ớt đáng thương, nhưng cũng có thể những vết thương trên người là do ta tự mình gây họa rước lấy. Nếu như thần vương đại nhân thương hại ta chỉ vì vẻ bề ngoài, chắc chắn trong lòng sẽ nghiêng về phía ta, cho rằng những yêu tinh khác lộng hành nên ta mới bị thương. Nếu như phải ra công đường thì sao? Ngài ấy sẽ vô thức nói giúp cho ta, không công bằng với những yêu tinh khác.”
“Việc này……” Bạch Dạ nhăn mày: “Phụ thân của thần vương nói rất có lý, nhưng chúng ta không thể vơ đũa cả nắm được? Nói đi nói lại thì thần vương cũng không phải là đứa ngốc không biết phân biệt thị phi. Cho dù người trong cuộc có đáng thương đến mức nào cũng không thể thiên vị mãi được. Chẳng lẽ khi sự thật bày ra trước mắt, thần vương vẫn sẽ thiên về phía kẻ đó sao?”
“Mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình, chỉ là sau đó ta chưa từng thấy thần vương đại nhân đối xử quá tốt với ai nữa. Nghĩ lại thì có khi thần tử hiện tại cũng được dạy dỗ như vậy nên mới có tính cách bây giờ.”
Bạch Dạ cho rằng thần vương và phụ thân của ngài đang dạy con không đúng cách. Nếu như nói không có cảm xúc sẽ khiến mọi chuyện được công bằng, vậy chẳng khác gì so với quan niệm yêu ma quỷ quái đều là thứ xấu xa đã khắc sâu trong đầu óc của thần tiên cả. Nếu như yêu ma quỷ quái xảy ra tranh chấp với người tu chân hoặc là phàm nhân, chắc chắn điều bọn họ nghĩ tới đầu tiên là yêu ma gây sự trước. Từ trước đến nay chẳng có ai nghĩ rằng trong số yêu ma cũng có những thành phần tốt cả. Điều đó khiến cho rất nhiều thần tiên làm việc theo cảm tính nhất thời.
Từ sau khi chuyện này xảy ra, mỗi lần thần tử ra ngoài làm nhiệm vụ là Bạch Dạ sẽ vô thức lén lút theo sau nhìn trộm. Cho dù là biểu cảm nghiêm túc khi làm việc hay những cử chỉ thầm lặng khi giúp đỡ những loài thú nhỏ bé, tất cả đều khắc sâu trong đầu của cậu. Từ một người không để tâm gì đến hắn, cậu trở nên chủ động hỏi thăm gần gũi với thần tử hơn.
“Thần tử, ngươi lại phải ra ngoài sao?” Bạch Dạ cố ý đứng đợi ở ngoài nhìn thấy thần tử đi ra từ trong phòng. Cậu vội vàng theo sau: “Ta quen thuộc với núi Hỗn Thú lắm, có cần ta đưa ngươi ra ngoài đi dạo không. Có một người mang theo nhiều huyết mạch như ta đi bên cạnh, chắc chắn ngươi sẽ thuận lợi từ đầu đến chân.”
Thần tử không từ chối. Bạch Dạ biết hắn là thuận theo cậu rồi, vui vẻ tiến lên phía trước.
Đinh Tấn nhỏ giọng thì thầm: “Trong cơ thể có huyết mạch của yêu ma quỷ quái thì có gì đáng kiêu ngạo chứ.”
Bạch Dạ thần lực cao, tất nhiên cậu nghe được tiếng hắn nói chuyện: “Đây là món quà cha mẹ ban tặng cho ta, ta phải cảm ơn mới phải. Nhờ có họ nên ta mới có được dòng máu độc nhất vô nhị trên đời. Ta vừa có thể sử dụng pháp thuật của yêu ma, vừa có thể sử dụng pháp lực của quỷ thần. Lục tung thế gian này cũng chẳng tìm được người thứ hai giống như ta, ta không nên cảm thấy tự hào vì điều đó sao?”
Thần tử, đám thần vệ: “……”
Bạch Dạ đổi đề tài: “Bây giờ các ngươi muốn đi đâu?”
Thần tử hỏi đám thần vệ: “Chúng ta sẽ tách ra hành động.”
“Vâng.” Đám thần vệ phân công nhau rời đi.
Bạch Dạ hỏi thần tử: “Ngươi muốn tới nơi nào?”
“Tùy.” Hiện tại kết giới trên núi Hỗn Thú sắp tu sửa xong. Bây giờ chỉ cần kiểm tra xem tình hình của đám yêu thú trên núi thế nào, xem bọn nó có ý định làm phản hay không.
“Vậy ta cứ đưa bừa đến một chỗ nào đó nhé.” Bạch Dạ ở núi Hỗn Thú đã mười mấy năm, tính tình vốn hiếu động thích bay nhảy. Chỉ cần có thời gian rảnh là cậu lại chạy đi chơi. Cũng may trên người có nhiều dòng máu nên thích đi tới nơi nào cũng được.
Thần tử yên lặng đi theo sau, nhìn Bạch Dạ chào hỏi đám yêu thú dọc đường đi.
Bạch Dạ rất quan tâm đến những yêu quái có nguồn gốc thực vật. Yêu cây tu luyện khai linh trí chậm hơn yêu thú, tu luyện vất vả hơn những giống loài còn lại. Vậy nên mỗi lần nhìn thấy yêu cây nào yếu ớt bé nhỏ, cậu sẽ độ chút thần lực giúp chúng nó.
“Cảm ơn Dạ Dạ.” Đám hoa cỏ vui vẻ cử động cơ thể nhỏ bé của chúng. Bởi vì còn nhỏ nên giọng nói vừa ngọt vừa nũng nịu, khiến người ta nghe xong chỉ muốn bắt nạt chúng nó.
Bạch Dạ chạm nhẹ vào một đoá hoa trong số đó, vừa cười vừa nói: “Về sau có gia gia che chở các ngươi. Các ngươi phái lớn nhanh lên, tu luyện thành hình người để nuôi gia gia lúc về già nhé.”
“Vâng.” Đám hoa cỏ cực kỳ ngoan ngoãn.
Thần tử nhìn thấy Bạch Dạ giúp đỡ đám yêu cây, khóe miệng hắn hơi hướng lên trên, nhưng rất nhanh sau đó lại trở về dáng vẻ bình thường.