Từ lần bị trúng
độc, Mộ Dung Nguyệt đối với Phiên Phiên quan tâm hơn nhiều, hầu hạ bên
cạnh nàng không còn là những tôi tớ bình thường mà là những sứ giả áo
xanh được huấn luyện một cách nghiêm chỉnh. Nào là quần áo, đồ ăn, đồ
dùng sinh hoạt hay bất cứ thứ gì đều phải được các sử giả áo xanh kiểm
tra kỹ lưỡng thấy không có độc thì mới dám cho nàng dùng. Mà mấy ngày
này, tuy ban ngày Mộ Dung Nguyệt đều đi xử lý công chuyện nhưng tới ban
đêm thì hắn nhất định sẽ trở về cùng ngủ chung một giường với nàng. Hắn
xem nàng như một món trân bảo quý giá, dùng hết sức mà che chở trong
lòng, sau đó còn dỗ dành nàng ngủ. Những ngày này mặc dù làm cho Phiên
Phiên chán muốn chết nhưng cũng khiến cảm giác hạnh phúc đong đầy trong
ngực.
Hạnh phúc qua đi thì trong lòng lại xuất hiện những bất an
mơ hồ. Nàng cảm thấy hạnh phúc của mình đã dẫm đạp lên đau khổ của Triển Ly. Chỉ có tình cảm là không thể miễn cưỡng, Mộ Dung Nguyệt không
thương nàng ta, Triển Ly một lòng tình nguyện gây ra mọi chuyện chỉ để
chiếm đoạt thì nhất định sẽ không được hồi báo.
Bị buộc phải ngồi im trên giường suốt ba ngày, xương cốt nàng dường như muốn cứng ngắc;
đến ngày thứ tư, mặc cho sứ giả áo xanh căn ngăn thế nào thì ngay sau
khi Mộ Dung Nguyệt rời đi, nàng lập tức xuống khỏi giường đi giải sầu.
Vốn định đi xem tình hình Triển Ly thế nào nhưng nghĩ lại thì nàng thấy
không ổn! Gân tay Triển Ly bị cắt hết, mặc dù không phải do nàng gây nên nhưng nàng ta nhất định là hận nàng tận xương tủy. Nếu lúc này nàng đi
thăm thì sẽ chỉ làm cho Triển Ly thêm khó chịu, và nàng ta sẽ cho rằng
nàng tới là để khoe khoang, giễu cợt. Cảm xúc của Triển Ly hẳn rất phức
tạp và không muốn nhìn thấy nàng, hiện giờ đối với nàng ta sự an bài tốt nhất chính là Phiên Phiên vĩnh viễn đường xuất hiện trước mặt nàng ta.
Nàng không thể đi nhìn Triển Ly vậy thì có thể đi thăm Thẩm Tinh chứ! Hắn
cũng bị trúng độc.. Nghe Mộ Dung Nguyệt nói độc trên người hắn đã được
giải nhưng nàng vẫn nên đi thăm hỏi một chút. Dù sao nếu không phải nàng ép buộc hắn trang điểm cho mình thì hắn cũng sẽ không chịu cái cảnh tai bay vạ gió này. Nghe tôi tớ nói là hắn làm việc trong phòng giặt đồ nên Phiên Phiên lập tức đi tới nơi đó.
Ngay phía trước có thể nghe
thấy tiếng nước chảy ầm ầm, đi thêm một đoạn thì nàng phát hiện nơi này
có một mạch nước ngầm chảy xuyên qua cả toàn vương thành ngầm. Bên cạnh
dòng sông có vài tòa tiểu điện, chắc là phòng giặt đồ. Phiên Phiên bước
nhanh chân, quả nhiên thấy Thẩm Tinh đang ra sức giặt quần áo, và ý nghĩ trêu chọc tai quái lại nảy lên trong đầu nàng. Nàng lặng lẽ đi tới phía sau lưng hắn, thấy hắn đang chuyên tâm giặt đồ thì nàng thình lình hét
to lên một tiếng. Đối phương bị dọa cho ngồi ngốc lăng đó, đồng thời
đống quần áo trong tay rớt thẳng xuống dưới sông.
Sau khi thấy rõ mặt người cố ý dọa mình là Phiên Phiên thì Thẩm Tinh không thèm nói gì, nhảy ngay xuống sông vớt số quần áo gặp tai họa kia lên. Nhưng vừa mới
bò lên thì lại bị Phiên Phiên túm cổ áo đẩy xuống; chỉ là không ngờ hai
người không giữ vững được trọng tâm nên song song ngã nhào xuống nước.
May mắn là nhờ vị sứ giả áo xanh đi theo sau cứu lên, nếu không thì hai
kẻ không biết bơi này đã đi gặp long vương rồi!
–Khụ khụ.. khụ khụ…. – bị kinh hách quá độ nên Phiên Phiên uống không ít nước, lúc này ra sức mà ho khan.
Thẩm Tinh cũng bị sặc nước, bên ho bên oán giận nói:
–Ai kêu ngươi tới làm ta sợ… khụ.. lại còn… khụ… còn cướp đi quần áo của ta.. khụ… ném xuống sông nữa chứ!
Một sứ giả áo xanh giúp Phiên Phiên vỗ vỗ lưng, nàng nghe thấy hắn nói có lý, sự hắn tức giận nên mới hạ giọng nói:
–Ta đây là muốn tốt cho ngươi, ngươi vừa mới được giải độc, thân thể còn
chưa có hồi phục, cần gì phải làm việc chăm chỉ vậy chứ?
Thẩm Tinh trừng tròn mắt, căn vặn:
–Ngươi nghĩ là ta có mệnh tốt như ngươi hả? Không làm lấy cái gì mà ăn hả?
–Này! – đúng thế, Mộ Dung Nguyệt là một người công tư phân minh, tuyệt đối sẽ không dưỡng những kẻ nhàn rỗi.
–Được rồi! – như hạ quyết tâm, Phiên Phiên thấy tâm tình tốt lên nhiều, nói
tiếp. – Từ nay về sau ngươi cứ đi theo ta, ta cam đoan ngươi sẽ sống rất nhàn nhã, thế nào? – nàng làm một bộ đang ban phát ân sủng cho người
dưới.
Ánh mắt Thẩm Tinh phức tạp nhìn nàng liếc một cái, kiên quyết đáp trả:
–Ta không thèm!
–Ơ? – nàng nhíu mày. – Vì sao?
Thẩm Tinh hít vào một hơi, chậm rãi nói:
–Ngươi thích như vậy thì cứ làm, ta không muốn sớm già đi đâu!
–Thẩm — Tinh — – nàng tức giận rống to, không ngờ tên tiểu tử này lại dám nói những lời không để cho nàng chút mặt mũi nào. Đúng là phải lôi hắn ra
ngoài đánh cho một trận cho biết mùi mới được. Thấy hắn bày ra một bộ
không thèm, nàng phát giận. Không muốn hầu hạ nàng có phải không? Hừ!
Vậy thì nàng càng muốn hắn phải hầu hạ, nhất định phải làm!
Phiên Phiên đứng bật lên, giọng lành lạnh:
–Sau này tất cả mọi chuyện vặt vãnh trong phòng ta đều do Thẩm Tinh hầu hạ
xử lý, các vị đại ca dẫn hắn đi trước, nói hắn nấu nước nóng, ta muốn
tắm rửa. – xú tiểu tử, ngươi nhất định phải chết dưới tay bổn cô nương
cho mà xem.
Trở về phòng để thay một bộ quần áo khô ráo, nàng mở
tủ bát ra, chuẩn bị lấy hai kiện y phục ra thì phát hiện trong góc tối
có một cái túi nhỏ. Ơ, cái túi này không phải là vật bên người Mộ Dung
Nguyệt sao? Nàng vì thứ này mà luôn cảm thấy Mộ Dung Nguyệt cứ như đàn
bà, nhưng khi tiếp xúc thì thấy hắn ngoài diện mạo ra thì không có lấy
một điểm nào giống đàn bà cả. Thứ duy nhất để nàng giễu cợt hắn chính là cái túi nhỏ trước mắt này. Lần trước vì chọc hắn là nữ nhân nên mới đeo cá túi này mà nàng bị hành sống chết, hỏi hắn có thứ gì ở bên trong thì hắn không chịu nói. Bởi thế nàng thấy cái túi này nhất định có bí mật
gì đó, có khi là tín vật đính ước với nữ nhân nào đó ấy chứ!Namnhân đúng là không phải thứ tốt gì! Không biết có nên mở ra xem không nhỉ?
Nhìn trái phải một hồi, xác định bốn bề vắng lặng thì Phiên Phiên mới cẩn
thận mở chiếc túi ra, đổ thứ bên trong xuống lòng bàn tay minh. Sau khi
nhìn thấy rõ món đồ thì nàng giật mình, chốc chốc nước mắt trào ra khiến cho tầm nhìn của nàng trở nên mờ nhạt hẳn đi. Hai cánh tay run rẩy cầm
lấy món đồ, nho nhỏ, xanh xanh, đó là con dế mèn mà nàng dùng hết tâm
sức ngồi bện, hình ảnh lúc đó cứ thế ào về trước mắt nàng như triều
dâng.
Mộ Dung Nguyệt không hề ghét bỏ món lễ vật nàng tặng, chẳng những không ghét mà còn coi trọng nó như một món đồ trân quý mang theo
bên người, đây là điều nàng không hề nghĩ tới. Nàng không thể ngờ trong
mắt Mộ Dung Nguyệt một con dế mèn bằng cỏ bình thường lại còn đáng giá
hơn cả vàng bạc châu báu. Đối mặt với tình cảm, đối mặt với ý trung nhân của mình, không nghĩ một người kiêu ngạo, bá đạo không ai bì kịp như
hắn lại cũng có mặt dễ thương như vậy!
–Vẫn bị nàng phát hiện! –
Phiên Phiên quay phắt đầu lại thì thấy Mộ Dung Nguyệt không biết đã đứng sau nàng tự khi nào. Hắn nhìn con dế mèn bằng cỏ trong tay nàng, cười
khổ.
–Ngươi… ngươi trở về khi nào..? – nàng lúng túng hỏi, cảm giác xấu hổ như bị phát hiện đang ăn trộm đồ.
–Vừa mới về thôi, nghe nói nàng bị rơi xuống nước. – hắn nhìu mày nhìn nàng ướt như chuột lột.
Bị nhìn chăm chú phát ngượng, Phiên Phiên cúi mặt kéo kéo tà váy, rồi chìa tay ra:
–Cái này.. trả… trả lại ngươi!
Đón nhận con dế mèn bằng cỏ, hắn bỗng ôm chặt lấy nàng khiến cho nàng sợ tới mức nín thở.
–Nàng thành cái dạng này còn không chịu đi tắm nước ấm đi? Nhất định sẽ bị
cảm lạnh cho xem. – không cho nàng né tránh, hắn trực tiếp ôm nàng đi
vào phòng tắm.