Nguyệt Ẩn Phiên Phiên

Chương 36

Lại là tắm rửa, bây giờ nghe thấy hai chữ này nàng cảm thấy sợ hãi vô cùng. Không biết vì sao mà mỗi lần tắm chung với Mộ Dung Nguyệt đều không phải là chuyện gì tốt đẹp.

Mộ Dung Nguyệt ôm Phiên Phiên ngồi thẳng xuống bể tắm, ngay cả quần áo cũng chưa thèm thoát khiến cho tâm tình bất an của nàng dần bình ổn xuống. Nhưng mà cảm xúc này không duy trì được quá hai giây, hành động tiếp theo đã phá hủy hoàn toàn ý chí của nàng. Bởi vì… bởi vì… Mộ Dung Nguyệt bắt đầu thoát y phục của nàng.

- Ngươi… ngươi muốn gì chứ? – nàng sợ tới mức túm chặt lấy cổ áo.. Nàng sợ Mộ Dung Nguyệt sẽ lột sạch sẽ nàng mất.

- Cởi quần áo! – ngữ khí của hắn như hợp tình hợp lý, đáp.

- Nhưng mà… nhưng mà… vì sao muốn cởi quần áo của ta chứ? – nàng cuống quýt tới mức nói chuyện cũng lộn xộn cả lên.

Hắn cười khẽ, từng chút từng chút tách mười ngón tay của nàng ra:

- Tắm rửa thì đương nhiên phải cởi quần áo rồi, nếu không làm sao tẩy sạch sẽ được.

Dòng nước ấm áp bao quanh thân thể dễ chịu khiến cho người ta muốn ngủ nhưng mà tên Mộ Dung Nguyệt chết tiệt trước mặt nàng lại lộ ra một cỗ tà tính nồng đậm. Tuy rằng chưa có chuyện gì nhưng mà nữ nhân trời sinh mẫn cảm nên lúc này Phiên Phiên dù có bị đánh chết cũng không thể ngủ được. Đôi mắt to tròn trừng lên nhìn Mộ Dung Nguyệt cởi bỏ vạt áo của mình, thấy tay hắn đang có ý vươn tới chạm vào người thì Phiên Phiên theo bản năng lui về sau. Nhưng Mộ Dung Nguyệt lại nhanh chóng túm lấy người nàng, không cho nàng có cơ hội trốn tránh.

Có trời mới biết hắn đã muốn nàng từ lâu lắm rồi. Bắt đầu từ cái đêm ôm nàng ngủ, hắn liền hối hận vì đã ưng thuận hứa hẹn với nàng: chỉ có ôm nàng chứ không phát sinh bắt cứ chuyện gì. Nhưng đúng là ôm nàng mà không phát sinh chuyện gì mới là lạ. Thế mà nữ nhân này còn cố tình yên tâm về hắn, mỗi đêm đều có thể ngủ thật say trong lòng hắn. Tuy điều đó chứng minh là ngực của hắn rất dễ khiến cho nàng ngủ ngon lành, đồng thời cũng chứng minh là mị lực của hắn đã suy yếu đi nhiều, ngay cả việc khơi dậy hứng thú của nữ nhân đang nằm trong lòng mình cũng không làm được? Nàng tiếp tục ngủ ngon còn hắn thì cứ tiếp tục mất ngủ, đúng là rất không công bằng. Bởi vậy hắn phải thủ tiêu cái cách đãi ngộ bất bình này, Mộ Dung Nguyệt quyết định không bảo trì hình ảnh của một người khiêm tốn, nghiêm chỉnh nữa.

Một tay bắt lấy hai cổ tay nàng, một tay dùng sức mở vạt áo trước của nàng ra, chiếc yếm đỏ thắm bày ra trước mặt hắn, ánh mắt thâm trầm tuần tra một vòng khắp thân thể mềm mại của nàng. Mới chỉ nhìn nàng thế này đã đủ khiến cho lòng kiêu hãnh của một con người tự chủ trong Mộ Dung Nguyệt vỡ nát. Cơ thể này mặc dù nhiều lần được hắn ôm siết vào lòng song cảm giác da thịt chạm vào nhau không giống với những lần trước. Mắt thấy hai má Phiên Phiên nhiễm đỏ một tầng, nàng xấu hổ mà bất lực ngồi thụp xuống, đem cảnh kiều tuyết trắng che dấu trong làn nước khiến cho hắn nuốt khan vài lần, một khát vọng chiếm hữu không ngừng dâng lên bao phủ lấy hắn.

Một tay vòng về phía sau nàng, sờ soạng tới chiếc đai lưng, nhẹ nhàng tháo ra, y phục lập tức xõa xuống. Chỉ một động tác đơn giản như vậy nhưng cũng là Mộ Dung Nguyệt như một anh chàng thiếu niên khẩn trương tới mức run nhè nhẹ. Mặc dù hắn không phải là một nam nhân thanh tâm qủa dục nhưng thói quen xa cách làm cho hắn rất ít khi động chạm tới cơ thể nữ nhân. Bởi vậy qua hai mươi năm mà khát vọng tình dục trong hắn cũng nhạt nhẽo đi nhiều. Chưa từng nghĩ có một ngày chính hắn lại sinh ra hứng thú lớn với một cơ thể nữ nhân thế này. Một khắc hôn lên môi nàng đã kích thích dục vọng trong hắn bùng phát mãnh liệt.

Nhìn thấy chiếc yếm đỏ hồng trước ngực chảy xuống, da thịt bày ra, Phiên Phiên thất bại, xấu hổ ngâm khẽ một tiếng, cúi đầu càng thấp hơn rồi cố gắng lấy chiếc đầu nhỏ nhắn che lấp khuôn mặt thuần trắng kiêu ngạo của mình. Khi nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của Mộ Dung Nguyệt, nàng kinh sợ ngẩng đầu lên. Đôi mắt của hắn nóng hừng hực như lửa muốn thiêu cháy khiến nàng sợ hãi, người mù cũng nhìn ra được khát vọng âm trầm trong người Mộ Dung Nguyệt đang dâng lên. Nàng đúng là bị thần kinh, bị loạn óc rồi nên mới để yên cho hắn ôm vào trong phòng tắm tắm rửa thế này!

Nhân lúc nàng còn chưa kịp cúi đầu né tránh ánh mắt lửa nóng kia, môi hắn đã hung hăng tiến tới hôn nàng. Dương như hắn muốn toàn bộ tình cảm của mình chiếm cứ cả người nàng, một tay của hắn kéo mái tóc nàng xuống, hơi tăng thêm một chút lực đạo giữ chặt đầu nàng lại; còn một tay thì ra sức siết nàng lại gần mình giống như muốn đem cả cơ thể nàng nhập vào trong cơ thể mình. Chiếc lưỡi nóng cháy, bá đạo luồn lách trong miệng nàng từng tấc từng tấc hút lấy mật ngọt, ngay cả tiếng rên rỉ phát ra từ trong cổ họng nàng thì hắn cũng nuốt hết lấy.

Hắn muốn nàng, rất muốn nàng, hắn chưa từng nghĩ tới chính mình lại có lúc không khống chế được bản thân thế này. Nhưng mà hắn cứ để mặc, để mặc cho tình cảm mãnh liệt trỗi dậy bừng bừng, hắn không chán ghét hay bài xích. Thoáng buông cánh môi sưng đỏ của nàng ra, Mộ Dung Nguyệt bế nàng rời khỏi bể tắm.

Khoảng khắc rời khỏi bể tắm, da thịt lộ ra bên ngoài chợt cảm nhận được hơi lạnh mát làm cho Phiên Phiên đang chìm trong hỗn độn chợt thanh tỉnh lại. Kinh hoảng khi phát hiện mình đang trần trụi nửa người trên, nàng vội vàng lấy tay che ngực, thẹn đỏ mặt nghiêng đầu đi, hơi thở đứt quãng, thì thào:

- Vương gia… không được…

Bước chân vẫn không ngừng lại nhưng lời lẽ bá đạo vang lên:

- Nguyệt!

Được rồi.

- Nguyệt! – nàng ấm ức mở miệng. – Ta nghĩ… ta còn chưa tắm xong, ngươi… ngươi có thể để cho ta tắm rửa xong rồi…

- Không được! – hắn trực tiếp cự tuyệt nàng.

Đặt Phiên Phiên lên tháp thượng, Mộ Dung Nguyệt nhanh chóng cởi quần áo trên người ra, cơ thể cường tráng cao lớn sừng sững đổ xuống thân thể mềm mại của nàng. Nước trên người hai người thấm ướt cả sàn đan, song vẫn không hề ảnh hưởng tới quyết tâm muốn có nàng lúc này của Mộ Dung Nguyệt.

Đôi môi lần thứ hai chụp lên môi nàng, giờ khắc này sự nhẹ nhàng, lưu luyến đã phá nát cánh cửa phòng ngự trong lòng Phiên Phiên. Nàng biết chính mình chung quy vẫn không thể thoát khỏi sự nhu tình khí phách của hắn. Có lẽ nên mở lòng đem mình giao phó cho nam nhân đang dùng nụ hôn cúng bãi mỗi tấc da thịt nàng, đây mới chính là lựa chọn chính xác nhất trong cuộc đời nàng.

Bên tai truyền tới tiếng thì thầm như ma chú của hắn:

- Tin ta, yêu ta, Phiên Phiên, từ nay về sau nàng chính là nữ nhân của ta, chỉ duy nhất mình nàng!

Trái tim bé nhỏ của nàng đã sớm sa vào những lời nói của hắn, hiện giờ trong lòng nàng, trong mắt nàng đều tràn ngập hình ảnh của hắn. Không tin hắn, không thương hắn thì còn có thể thế nào? Cuộc đời này nàng chỉ là của hắn, cho dù có vạn kiếp bất phục (vạn kiếp không quay trở lại được). Khi hạ thể bị xuyên qua đau đớn, lòng nàng vẫn trầm tĩnh, chốc chốc ngập đầy. Đây là người mà cuộc đời này nàng sẽ yêu thương, một chút cũng không sợ hãi.
Bình Luận (0)
Comment