Nguyệt Minh Thiên Lý - La Thanh Mai

Chương 11




Đêm đó, yên lặng như tờ.Quầy bánh Hồ nướng trước Thập tự nhai bỗng lan ra ngọn lửa rực đỏ, rất nhanh đám cháy lan qua các nhà hàng xóm, trong nháy mắt khói đặc cuồn cuộn, ánh lửa ngút trời. Vệ sĩ của quầy nhà Vũ Hầu và Kim Ngô Vệ tuần tra cuống quýt chạy tới cứu hỏa, tiếng chiêng, tiếng trống, tiếng bước chân, tiếng hét, tiếng la vang liên hồi.Một cỗ xe bò dừng ở một chỗ tối cách góc đường trong Phường, trước xe treo ngọn đèn sừng dê đèn, trên ngọn đèn có huy hiệu Trịnh gia.Người đánh xe vẻ khẩn trương, đẩy Đỗ Tư Nam sắc mặt tái xanh lên xe ngựa, thúc giục liên tục: “A Lang, đi nhanh ạ, ngài không thể đợi ở Kinh Triệu phủ nữa!”Đỗ Tư Nam quần áo không chỉnh tề, tóc rối tung, khăn vấn đầu méo mó đỉnh đầu, thắt đai rũ xuống, nhìn rất chật vật.Trước khi lên xe ngựa, y quay lại nhìn chỗ trạch viện xa xa bị ngọn lửa lớn vô tình nuốt đến, lòng bàn tay lạnh buốt.Thái tử ra tay giết y thật.Đỗ Tư Nam biết Thái tử hoài nghi mình và Nhị hoàng tử liên lụy quá sâu, nhưng y cho rằng lòng dạ Thái tử rộng lớn sẽ không so đo, tự tin chắc chắn sẽ có thể chiếm được Thái tử thưởng thức.Không ngờ tính sai, Thái tử nhanh chóng lệnh sát thủ giết mình.Thái tử kiêng kị Nhị hoàng tử đến thế sao?Hay nói đúng hơn… người Thái tử thật sự kiêng kỵ là Thất công chúa?Đỗ Tư Nam trở về từ cõi chết, tâm tư thay đổi thật nhanh, vén rèm xe nhìn người hộ vệ cường tráng bên cạnh xe bò. Đêm nay ngay giờ ngủ, Tạ Thanh chợt xông vào phòng, trực tiếp khiêng y từ trong chăn lên vai, leo tường chạy trốn tới dưới chân tường phường, y đang định lên tiếng kêu cứu, bỗng nhiên nghe trong gió mùi cháy khét rất nồng, lập tức kịp phản ứng, sợ đến vỡ mật.Y là mưu sĩ, chưa ra chiến trường, sợ chết.Sống sót sau tai nạn, Đỗ Tư Nam không muốn nhét mạng vào Kinh Triệu phủ, quyết định ra kinh tránh họa đã, tính cơ hội khác.Trước khi đi, y còn điều nghi vấn.“Công chúa có dạy bảo gì không?” Thất công chúa phái người cứu y, tất nhiên dùng ơn cứu mạng mà ép y phụ tá Nhị hoàng tử.Mặt Tạ Thanh không một cảm xúc: “Không có.”Đỗ Tư Nam cười lạnh.Y rơi vào tình cảnh lúng túng hôm nay tất cả đều nhờ Thất công chúa ban tặng, Thất công chúa cần gì phải ra vẻ nữa?Tạ Thanh đưa lệnh bài cho người đánh xe: “Các ngươi ra thành từ cửa phía Tây, nếu có người hỏi thì bảo ngươi là gia phó Trịnh gia, Thái tử phi điện hạ sai ngươi ra khỏi thành đưa một phong thư.”Người đánh xe sợ ở lâu sẽ bị đốt thành than, gật đầu như giã tỏi.Đỗ Tư Nam ngồi trong xe, trên môi cười mỉa mai, chờ Tạ Thanh cố tình mở miệng giữ lại.Bánh xe xóc nảy, xe ngựa rời phố dài, Tạ Thanh bàn giao xong, xoay người rời khỏi.Đỗ Tư Nam đợi mãi, vén rèm xe, vẻ mặt cứng ngắc.Người đánh xe khuyên nhủ: “A Lang, công chúa không hại ngài đâu, nếu không phải công chúa phái người tới kịp thời đánh thức chúng ta, chúng ta đã bị thiêu chết từ lâu! Lần sau gặp công chúa, ngài cũng đừng xụ mặt thế.”Công chúa da tuyết mặt hoa, như châu như ngọc, đứng ở đó, nở nụ cười xinh đẹp, hoa đầy Trường An đều ỉu xìu mờ nhạt. Mỗi lần gã thấy công chúa, không dám thở mạnh một tiếng, vậy mà A Lang lại lạnh nhạt vớii công chúa như thế, đúng là không hiểu phong tình!Đỗ Tư Nam nghĩ không ra đến cùng Lý Dao Anh muốn gì, không lôi kéo y, không diệt trừ y, còn ra tay cứu y… Trong hồ lô cô ta có thứ gì?“Đến cùng thì cô ta có ý gì chứ?”Người đánh xe hỏi: “A Lang, ngài chưa từng nghe lời đồn trong kinh à?”Đỗ Tư Nam nhíu mày: “Lời đồn nào?”Gã thở dài, nhỏ giọng nói: “Người trong kinh đều nói, Thất công chúa thưởng thức tài ba của ngài, nhưng ngài chỉ là một giới áo trắng, xuất thân nghèo hèn.”Đỗ Tư Nam ngó lên trời xem thường, y kỵ nhất là bị bàn tán về xuất thân của mình.Người đánh xe biết công tử nhà mình nghe không ra ám hiệu của mình, lắc đầu: “A Lang… đám Tiết Ngũ Lang nói, Thất công chúa muốn ngài làm phò mã!”Con ngươi Đỗ Tư Nam bỗng co rút, ngây ra như phỗng.Sau một khắc, y như con tôm càng xanh bị ném vào nước sôi, khuôn mặt thanh tú phút chốc đỏ như máu.…Tạ Thanh đưa tiễn Đỗ Tư Nam xong về Vương phủ chờ lệnh.Lý Dao Anh ngồi xếp bằng ở hành lang trước, đang cúi đầu kiểm tra đối chiếu sổ sách của Vương phủ, y phục xanh nhạt, váy màu đỏ lựu, ngực phấn nửa che, da thịt như tuyết.Tạ Thanh hỏi: “Quý chủ, sao người lại muốn cứu Đỗ Tư Nam thế?”Dao Anh ngồi dậy, vuốt vuốt eo, tiếng vòng đeo tay phát ra tinh tang nhẹ vang.“Không có gì, tiện tay thôi.”Mọi thứ còn chưa phát sinh, nàng không muốn bởi vì chuyện chưa từng xảy ra mà hại mất một mạng người, Đỗ Tư Nam kiếp kia làm việc theo lệnh, kiếp này y không nhận được tính nhiệm của Lý Huyền Trinh thì sẽ không uy hiếp được Lý Trọng Kiền.Dao Anh không ngờ rằng Lý Huyền Trinh sẽ nhẫn tâm ra tay với Đỗ Tư Nam.Trong mắt người đời Thái tử không phải là người hẹp hò, hắn bình dị gần gũi, đối đãi bộ hạ rất tốt, tôn trọng mưu sĩ, sử dụng nhân tài không theo khuôn mẫu, cho nên mới có nhiều tướng lĩnh xuất thân từ nghèo khó nguyện đi theo hắn.Vì chuyện gì mà hắn hận Tạ quý phi đến vậy?Dao Anh thẫn thờ một lúc.Tạ Thanh vẫn như thường ngày, yên lặng đứng ngoài màn cửa hành lang, dáng người thẳng tắp như tùng.Lý Trọng Kiền uống rượu bên ngoài về, bước chân xiêu vẹo, vạt áo hở nửa, lồng ngực dính rượu màu mật ong, thất thểu bước vào hành lang.Dao Anh sai thị nữ bưng nước mía giải rượu cho hắn uống.Lý Trọng Kiền đi đến cạnh nàng, ngồi xuống sát bên, tay áo bào rộng quét qua mớ văn thư sổ sách, làm rơi bàn tính.Dao An giận đến nghiến răng, đẩy cánh tay hắn ra, chỉnh lại sổ sách.“Em tính mất hơn một canh giờ đó! Anh à, ngài mau đi chỗ khác ngồi đi, cách xa em ra.”Lý Trọng Kiền uống đến say khướt, cười ha ha, Dao Anh càng ghét bỏ hắn, hắn càng phải xáp vô chọc con bé.Dao Anh cười đẩy hắn: “Anh à, anh say rồi, ngồi ngoan đi, đừng quấy rầy em.”Chút lực nhỏ nhoi này dĩ nhiên đẩy không được Lý Trọng Kiền cường tráng cao lớn.Náo loạn một hồi, Lý Trọng Kiền tỉnh rượu ra mấy phần, một tay chống bàn trà, một tay bưng chén bạc, uống mấy ngụm nước mía, ánh mắt lướt qua Tạ Thanh, lông mày xoắn lại.“Tiểu Thất, hôm qua Thánh thượng triệu kiến ta.”Hắn buông chén bạc, nói khẽ, trên mặt không lộ vẻ gì.Dao Anh hơi hồi hộp.Lý Đức đăng cơ không lâu, trong triều có đại thần khuyên ông đừng nâng chiến sự nữa, nên cùng dân nghỉ ngơi, khôi phục sản xuất.Phía Tây Hà Sáo phía Bắc đất đai hoang vu cằn cỗi, xa hơn nữa là các châu Tây Vực vài thập niên trước đã bị các bộ tộc khác nhau chiếm cứ.Mất thì đã mất.Dân du mục phía Bắc giàu mạnh, đưa ra của cải lung lạc là có thể biến chiến tranh thành tơ lụa.Chinh phạt làm gì?Phía Nam các vùng Nam Sở, Bách Việt sông núi cách trở với Đại Ngụy, triều chính mục nát, nội đấu không ngớt, khẳng định không dám Bắc tiến đánh Đại Ngụy.Không đáng để lo.Thời gian Lý Đức mới về Trường An, thiết yến chiêu đãi các tù trưởng bộ lạc quy thuận và sứ giả các nước mấy ngày, xử lý chính vụ tồn đọng.Đại thần hết sức vui mừng: giờ Thánh nhân đã đăng cơ, không còn là Đại tướng quân quận Ngụy, nên ở lại hoàng thành chứ không phải dẫn binh xông pha chiến đấu như trước nữa.Bọn họ hài lòng, Lý Đức lại có ý định khác.Ông tính toán sâu xa, không bằng lòng chỉ chiếm một Quan Trung, sẵn tiện thu lấy Hà Sáo, tiếp theo thu phục Tây Vực.Thế nhưng trong triều tiếng phản đối quá mạnh, quốc khố trống rỗng, chèo chống không được quân nhu, ông mới không thể không mang binh trở về Trường An sau khi thu phục mấy Châu huyện.Lý Đức không muốn cứ thế từ bỏ.Thiên tử không thể ra kinh nhưng hoàng tử có thể, binh sĩ Lý gia đều lớn lên trên lưng ngựa, từ nhỏ theo cha anh chinh chiến sa trường, Thái tử, Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử đều dũng mãnh thiện chiến.Hôm qua đại yến trong cung, Lý Đức ban thưởng áo giáp, bảo kiếm cho mấy anh em Lý Huyền Trinh, Lý Trọng Kiền.Khi đó Dao Anh đã biết, cha muốn phái các anh lãnh binh tác chiến.Hành lang trước hoa hạnh nở rộ, trời quang mây tạnh.Hoa nở hoa tàn, mỗi năm giống nhau.Người lại không giống như hoa.Dao Anh bỏ sổ sách qua, run giọng hỏi: “Anh, anh lại phải xuất chinh à?”Lý Trọng Kiền cúi đầu nhìn nàng, khẽ vuốt cằm.Dao Anh lòng nặng trĩu.Nàng có thể cẩn thận đề phòng Lý Huyền Trinh, nhưng lại không ảnh hưởng được chiến cuộc ở ngoài ngàn dặm.Lý Trọng Kiền véo mặt Dao Anh, cười nói: “Đừng lo, lần này anh không phải tiên phong, chỉ phụ trách áp vận lương thảo.”Chóp mũi Dao Anh chua chua, vành mắt lặng lẽ đỏ lên.Mỗi lần Lý Trọng Kiền xuất chinh, nàng đều gặp ác mộng.Mơ thấy cát vàng đầy trời, tay hắn cầm kim chùy nhuốm máu, thân giáp rách nát, từng bước một khó khăn di chuyển.Xung quanh đen nghịt kỵ binh Bắc Nhung. Thân binh của anh từng người một chết đi, xác đổ chất đống bên cạnh.Tên xuyên qua ngực anh, máu tươi trào ra.Tướng địch chờ anh đầu hàng, anh trừng mắt cười lạnh, lấy chùy chống đất, sừng sững không ngã, hết sức mà chết.Kỵ binh rút lui, anh đứng trong đống cát, chết rồi, bóng người lại không nhúc nhích, bảo vệ non sông mênh mông sau lưng.Không bao lâu, kền kền bắt đầu mổ xác anh.Thân ảnh sừng sững ngã xuống vang ầm, xương trắng mù mịt.Dao Anh nhắm mắt, giấu đi niềm cảm thương, đưa tay sửa lại vạt áo xộc xệch của Lý Trọng Kiền.“Anh à, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, thay đổi trong chớp mắt, anh phải lắng nghe thêm ý kiến của người khác, đừng lỗ mãng làm việc.”Lý Trọng Kiền cười đồng ý.Nói một lúc, hắn thuận miệng tìm cớ, bảo Dao Anh giúp hắn tìm một vật. Chờ Dao Anh đứng dậy vào nhà, hắn quay lại nhìn Tạ Thanh canh giữ hành lang trước, mắt phượng nheo lại, đầy vẻ lạnh lùng.“Thân thủ ngươi không tệ, hay là theo bổn Vương ra chiến trường đi.”Tạ Thanh không nhúc nhích.“Sao không lên tiếng?”Lý Trọng Kiền như cười mà không cười, mắt phượng xếch lên, tia sáng lóe ra.Lúc này hắn không chút che dấu khí thế bá đạo từ cao nhìn xuống của mình, giọng điệu ngạo mạn.“Ngươi là gia tướng của Tạ gia, thề tận hiến với bổn Vương, bổn Vương không làm chủ ngươi được chăng?”Tạ Thanh quỳ xuống đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sống lưng vẫn thẳng tắp, nói: “Đại vương, bộc là hộ vệ của Công chúa, chỉ nghe mệnh lệnh một mình Công chúa.”Mày rậm Lý Trọng Kiền nhẹ nhướng, thu lại khí thế khi thường vài phần: “Nhi lang tốt nên rong ruổi chiến trường, dựng công lập nghiệp, với võ nghệ của ngươi, chỉ cần tòng quân, sẽ nhanh chóng bộc lộ tài năng, bản vương sẽ vun trồng ngươi cho tốt, không tới một năm, ngươi đã có thể ra lệnh một chi ngũ.”Mặt Tạ Thanh vẫn đoan chính, trầm giọng nói: “Người có chí riêng ạ.”Lý Trọng Kiền trầm mặt, ánh mắt như đao: “Chí hướng của ngươi chính là là hộ vệ cho Thất công chúa à?”Tạ Thanh quỳ gối hành lang trước, mặt vẫn kiên nghị, cất cao giọng nói: “Không sai, chí hướng của tôi là bảo vệ cho an toàn của Thất Nương, luôn theo sát Thất Nương, lòng này nhật nguyệt chứng giám!”Nghe y sửa lại xưng hô, Lý Trọng Kiền nhíu mày.…Tạ Thanh là con cháu gia tướng Tạ thị, theo lệ của Tạ gia, con cháu thế bộc từ mười ba tuổi có thể tham gia tỷ thí hàng năm, người đoạt giải nhất sẽ được nhập vào trong quân, được đề bạt trọng dụng.Cả nhà Tạ gia oanh liệt, cây đổ khỉ chạy, rất nhiều gia tướng lặng lẽ đổi họ, có tương lai riêng.Cũng có người lựa chọn lưu lại, một số họ ở lại Kinh Nam giữ nhà cho Tạ gia, một số khác trở thành thân binh của Lý Trọng Kiền.Tạ Thanh chính là con của một nhà trong đó.Y vừa tròn mười ba đã đi khiêu chiến những thiếu niên khác lớn tuổi hơn, thua nhiều thắng ít, chờ khi mười bảy, đã đánh bại tất cả, thắng tỷ võ.Lý Trọng Kiền hỏi y muốn được khen thưởng gì.Y lắc đầu nói không muốn nhận thưởng, chỉ muốn làm hộ vệ cho Lý Dao Anh.Lý Trọng Kiền giận dữ, coi là Tạ Thanh phạm thượng, dám nghĩ tới Dao Anh, rút đao chém.Về sau hiểu lầm giải trừ, Tạ Thanh thành hộ vệ cho Dao Anh.Những người từng bại dưới tay y giờ trong quân thẳng tới mây xanh, y vẫn không nhúc nhích, cam tâm đi theo Lý Dao Anh.…Nghĩ đến biểu hiện hai năm qua của Tạ Thanh, vẻ mặt Lý Trọng Kiền dịu xuống vài phần.Tiểu tử này người cơ bắp, đầu óc không linh hoạt, vô cùng trung thành với Tiểu Thất, Tiểu Thất nói gì nghe nấy, lại luôn ghi nhớ phận nô bộc, tuyệt không có cử chỉ vượt qua. Bình thường giữ mình trong sạch, yên lặng ít nói, không uống rượu, không lưu luyến phong nguyệt, chỉ có luyện võ thì vẫn luyện.Là một trung bộc.Y đã tình nguyện ở lại làm hộ vệ cho Tiểu Thất thì giữ lại một thời gian đi.Từ hành lang truyền đến tiếng váy sột soạt, Dao Anh ra tới.Lý Trọng Kiền khoát tay, ra hiệu Tạ Thanh đứng dậy.Tạ Thanh không nói một lời đứng lên, trở lại hành lang trước, tiếp tục phòng thủ.






Bình Luận (0)
Comment