Lý Trọng Kiền say một giấc, lúc tỉnh phòng đã tối đen.Màn giường buông xuống, ánh sáng mờ mịt.Trong bóng tối tiếng váy áo sột soạt nhẹ vang, một bóng người yểu điệu quay lưng về phía hắn ngồi xếp bằng trước bàn trà, hai tay chống cằm, khóe môi hơi kéo lên, đang tập trung tinh thần chăm chú nhìn chiếc hộp thơm trên bàn.Đó là một chiếc hộp dạng vỏ sò nạm vàng hình chim phượng, nắp hộp nửa mở, những tia sáng màu xanh nhạt ẩn hiện phát ra.Cô gái nhỏ nhìn đến nhập thần, không khỏi đưa tay nhẹ nhàng đẩy mở nắp hộp.Thoáng chốc, ánh sáng dìu dịu tràn ra nhanh như nước đổ, chiếu sáng một phòng, dịu nhẹ sáng như ánh nến. Thì ra trong chiếc hộp thơm chứa một viên ngọc châu tròn sáng, to như trứng bồ câu sắc xanh như nước Phật Lâm.Lý Trọng Kiền ngồi dậy, vuốt vuốt bả vai.“Thích không?” Hắn mỉm cười hỏi, vẻ mặt có mấy phần tự đắc.Viên ngọc ánh xanh còn có tên là Minh Nguyệt châu, lúc hắn nhìn thấy hạt châu này lập tức nghĩ đến em gái, nhũ danh của nàng là Minh Nguyệt nô, do Tạ Vô Lượng đặt.Lý Dao Anh tươi cười gật đầu, mi mắt đen nhánh: “Thích.”Châu ngọc bình thường, khó có màu sắc mượt mà như viên Minh Nguyệt châu này, hình dạng lại đẹp hoàn hảo.Ánh sáng nhạt đẹp đẽ chiếu lên khuôn mặt tuyết trắng của nàng, vốn đã vô cùng xinh đẹp lại sáng rọi lung linh, càng thêm như vẽ, dịu dàng quyến rũ. Lý Trọng Kiền giật mình, như mới tỉnh sau cơn mơ dài, nheo mắt phượng quan sát Dao Anh tỉ mỉ.Dao Anh sợ nóng, mái tóc dài đen nhánh búi cao, cài một vòng hoa mẫu đơn ngọc bích, giữa lông mày điểm phỉ thúy hình chim, đôi môi mềm mại, trên người mặc một bộ áo sa mỏng như cánh ve nhẹ bay, bên dưới là váy dài tám miếng lụa năm màu, trên cánh tay choàng khăn lụa dệt thêu chim anh lạc, lông mày mỏng nhẹ chau, một tay chống lên chiếc bàn con, mỉm cười ngồi đó.Ở chỗ riêng tư nàng sẽ thế này, lười biếng tùy ý, có thể ngồi thì tuyệt không đứng, có thể dựa thì sẽ không thành thành thật thật ngồi quỳ, tư thái tùy tiện, không có một chút thái độ hiền thục đoan trang mà quý nữ vọng tộc vốn có.Lý Trọng Kiền đã nhắc nhở mấy lần. Dao Anh rất nghe lời, nhiều lần đồng ý sửa nhưng chỉ sau một chốc lại lặng lẽ sửa lại tư thế quỳ thành khoanh chân lại thô lỗ, hoặc là dứt khoát lười biếng dựa vào bằng ỷ* phía sau.*đồ tựa lưng thời cổ đại.Nói nàng mấy câu thì nàng hững hờ cười một tiếng, thành thành thật thật ngồi quỳ chân, rồi lại chứng nào tật nấy.Lý Trọng Kiền chiều chuộng Dao Anh, không quản nàng nổi.Nàng là em gái hắn, không cần kiềm chế bản tính. Trong mắt hắn, Dao Anh vẫn là đứa bé ngây thơ hồn nhiên, run rẩy sau lưng hắn, muốn hắn bế đi đình tiền hái quả mận chín đầu cành.Ngay lúc này, Lý Trọng Kiền ngắm Dao Anh tắm trong ánh châu đột nhiên ý thức được: thấm thoắt, muội muội đã trưởng thành.Con bé vẫn tùy tiện thế, ngồi xếp bằng, nhưng không thấy thô tục chút nào, nhìn vừa đúng lại có một bầu không khí động lòng người khó miêu tả bằng lời. Khuôn mặt thanh tú, dáng vẻ cao quý, lại quyến rũ mềm mại không xương. Thêm vào tuổi thanh xuân vừa vặn, khí sắc trẻ trung, không cần trang sức son phấn, chỉ cần mi mắt hơi cong nhoẻn một nụ cười, là có thể khiến lãng tử một nửa kinh thành nhũn người.Lông mày Lý Trọng Kiền nhẹ nhíu, bỗng nhớ đến mấy câu thơ Tiết Ngũ đã đọc kia. Thái nùng ý viễn thục thả chân, cơ lý tế nị cốt nhục quân.** Mỹ nhân hành – Đỗ Phủ, đại ý tư thái mặn mà, biểu lộ cao xa mà không cần làm ra vẻ, làn da bóng bẩy mịn màng dáng người nở nang cân đối..Thật, đáng nhẽ khi đó phải đập gãy luôn chân kia của tên Tiết Ngũ!Ánh mắt sắc sảo của Lý Trọng Kiền hơi trầm xuống, tà hỏa trong lòng ứa ra.Mười mấy tuổi hắn đã hình hài phóng lãng, cưỡi ngựa Chương Đài*, biết dạng phụ nữ nào có thể làm đàn ông ham muốn nhất, cũng biết trong lòng đám Tiết Ngũ nghĩ gì.*cưỡi ngựa qua Chương Đài, sau này ám chỉ từng đi kỹ gian.Dao Anh khó hiểu nhìn Lý Trọng Kiền, lo lắng hỏi: “Anh bị nhức đầu à?”Lý Trọng Kiền mơ hồ ờ đáp.Dao Anh vỗ nhè nhẹ lên cánh tay hắn: “Đã bảo uống ít chút, lại không nghe!”Nàng cất giọng gọi Xuân Như.Cung nữ lên tiếng đáp lại vén màn cửa lên, bưng tới nước nóng và khăn lau phục vụ Lý Trọng Kiền rửa mặt, dần dần thắp đèn mạ vàng bốn góc phòng.Dao Anh cẩn thận cất lại viên ngọc xanh, gọi cung nhân dọn cơm.Nàng đã ăn rồi, vốn định chờ Lý Trọng Kiền dậy dùng bữa chung nhưng thấy anh chau mày trong mơ, vô cùng mệt mỏi nên không gọi nữa.Thang canh luôn hâm nóng trên lò, thịt dê hầm nhuyễn, Lý Trọng Kiền lặng thinh ăn hai bát, hỏi chuyện Đề Bà Mông Đạt.Dao Anh đã cân nhắc trước, không nói rõ chuyện tiên dược Bà La Môn mà chỉ đề cập rằng Đề Bà Mông Đạt không thể trị bệnh điên của Tạ Quý phi.Lý Trọng Kiền không hỏi nhiều, lại hỏi: “Ông ấy có bắt mạch cho em không? Nói sao?”Dao Anh cười nói: “Pháp sư nói em yếu bẩm sinh, nhưng chỉ cần điều dưỡng thoả đáng, rồi kiên trì rèn luyện, không có gì đáng ngại.”Lúc Tạ Quý phi tỉnh táo, bà khổ nhọc ngày đêm, không nghỉ ngơi chăm sóc nàng. Từ đầu đến chân cả người nàng đều sạch sẽ thoải mái. Đến khi Lý Trọng Kiền dẫn về cạnh mình chăm sóc, tìm danh y khắp nơi cho em mình. Chỉ cần lang trung kê phương thuốc, dù có kỳ cục chừng nào, dược liệu hiếm có đắt đỏ đến đâu, hắn đều nghĩ cách gom về cho lang trung điều phối thành thuốc viên cho nàng dùng.Nàng được chăm sóc rất tốt, cơ thể khỏe hơn lúc bé nhiều, có thể chạy có thể nhảy có thể cưỡi ngựa, đầu cũng cao vọt lên.Lý Trọng Kiền không yên lòng, gọi người đem đơn thuốc của Đề Bà Mông Đạt đến, ngồi dưới đèn xem kỹ.Chẳng qua chỉ là đơn thuốc bổ ấm người điều hòa, hắn xem từng thứ, gật gật đầu.“Minh Nguyệt nô, em lại đây.” Lý Trọng Kiền đuổi cung nhân đi, ra hiệu Dao Anh ngồi cạnh mình, trịnh trọng nói: “Đêm qua anh đã nói chuyện với Trịnh tướng công, mua một hôn sự cho em rồi.”Dao Anh sửng sốt thật lâu, dở khóc dở cười.Quá gấp rồi này?Trong một vài phương diện Lý Trọng Kiền rất cố chấp, nhất định phải tìm cho em mình một cuộc hôn nhân thích hợp.Nàng đã nói rằng tuổi mình còn nhỏ, chưa muốn gả.Từ đầu đến cuối trên đầu luôn reo một cây đao, nàng thật không có tâm tư nói chuyện cưới gả.Thái độ Lý Trọng Kiền cũng rất kiên quyết, lựa chọn mãi cuối cùng cũng chọn ra Trịnh gia. Trước khi xuất chinh hắn có nhắc việc này nàng đã không chịu.Dao Anh nghĩ nghĩ, vẫn kiên trì quyết định của mình: “Anh à, qua hai năm nữa rồi nói.”Nàng còn chưa điều tra rõ chân tướng Đường thị phẫn nộ đến tự vẫn, chưa tìm được kẻ xấu hạ độc hại Tạ Quý phi nổi điên, thực sự không còn tâm tư chọn phò mã.Lý Trọng Kiền đưa tay xoa xoa đầu Dao Anh: “Đừng sợ, chỉ là đính hôn trước, chờ đến khi em cập kê lại thương lượng. Tam Lang Trịnh gia là con vợ cả, nhân phẩm đoan chính, tướng mạo đường đường, người cũng ôn hòa, từ nhỏ thuộc lòng văn thơ, điển chương, dù bây giờ chỉ nhận một chân rảnh rỗi ở Hồng Lư Tự nhưng không lâu nữa nhất định có thể lên chức.”Trịnh Cảnh thật à?Dao Anh ngẩn ngơ.Sau khi rời Bình Khang phường, Tạ Thanh bình tĩnh nói cho nàng, thanh niên chật vật leo cửa sổ bỏ trốn kia chính là Tam Lang Trịnh gia.Dao Anh không nhớ rõ mặt của Trịnh Cảnh, lúc ấy hoàn toàn không nhận ra, chỉ coi đối phương là thư sinh lần đầu dạo nơi bướm hoa, nghe thấy tiếng người ồn ào ngoài tửu quán, tưởng quan sai tới bắt người, xấu hổ định nhảy cửa sổ trốn, vừa vặn ngã xuống trước mặt nàng.Nhớ lại lúc ấy Trịnh Cảnh đầy bụi đất, dáng vẻ thẹn đến mức muốn chui xuống đất, Dao Anh không khỏi mỉm cười.Ai sẽ ngờ được Trịnh Cảnh bình thường xấu hổ sau này một bước lên mây, trở thành Tể phụ quyền khuynh một thời, gan lớn đến mức cầm hốt bản đánh miệng Tiểu Hoàng đế?Nàng nghiêng người dựa vào bằng ỷ, cười đến cánh hoa run rẩy, ánh nến trong phòng trong nháy mắt sáng hơn mấy lần.Lý Trọng Kiền lập tức cảnh giác nhíu mày: “Em cười gì?”Dao Anh khoát tay, điệu bộ qua loa: “Không có gì.”Mắt phượng hẹp dài của Lý Trọng Kiền hơi nheo, bỗng nhiên sấn lên túm lấy bờ vai nàng, ép hỏi một tràng: “Tiểu Thất, em gặp Trịnh Cảnh rồi phải không? Hai đứa nói gì rồi? Cuối cùng thì em cười gì chứ?”Dao Anh cười không nói, hai gò má ửng đỏ. Nàng không dám kể cho anh chuyện gặp Trịnh Cảnh dạo thanh lâu, ngộ nhỡ lên cơn nóng giận đập chết Trịnh Cảnh mất thì làm sao?Sắc mặt Lý Trọng Kiền u ám, tưởng tượng đến một khả năng, đáy mắt ám có dòng nước ngầm mãnh liệt.“Em thích Trịnh Cảnh hả?”Nhìn dáng vẻ này của con bé, hẳn là có tư tình với Trịnh Cảnh?Dao Anh sửng sốt, vội giải thích: “Em mới gặp y có mấy lần à…”Giọng Lý Trọng Kiền lạnh run: “Nói vậy, đúng là em gặp rồi hả? Gặp mấy lần? Trịnh Tam với em nói chuyện gì rồi?”Dao Anh nhịn không được lườm hắn, thu nụ cười, đẩy hắn ra: “Gặp thì có gặp mấy lần nhưng cũng không nói gì.”Ổng tự tác định hôn nhân cho nàng rồi, còn quan tâm làm gì? Nàng còn chưa phát cáu đây, ông nổi điên làm gì?Lý Trọng Kiền lặng thinh mãi, biết mình phản ứng quá độ, hậm hực buông tay ra.Hắn thở dài, đưa tay chỉnh khăn choàng rớt khỏi đầu vai cho Dao Anh, cử chỉ thận trọng như lấy lòng.Dao Anh nghiêm mặt hừ nhẹ, rút khăn không cho hắn đụng.Lý Trọng Kiền cười khổ, nắm khăn chặt không buông, giọng không còn lưu loát: “Tiểu Thất, em nhớ kỹ, đừng giống như mẹ…”Đừng vì rung động một lúc thuở thiếu thời mà nỗ lực dâng lên toàn bộ chân tình của mình, thiêu thân lao đầu vào lửa, chỉ đổi đến công dã tràng.Dù thích một người, cũng phải bảo vệ mình cho tốt, ích kỷ một chút, nguội lạnh một chút.Đừng ngu ngốc đâm đầu vào..Dao Anh ngơ ngẩn.Lý Trọng Kiền cười cười, không nói tiếp nữa.Thật ra hắn đâu cần khẩn trương vậy, Tiểu Thất chưa từng giống Tạ Quý phi.Nhưng hắn vẫn không nhịn được lo lắng.Dao Anh thở dài, nhẹ nhàng nắm chặt cánh tay cứng ngắc của Lý Trọng Kiền..“Anh à, cứ yên tâm.”Nàng đột nhiên hiểu ra vì sao Lý Trọng Kiền một mực không muốn lấy vợ.Hắn nhìn như cẩu thả, thật ra tâm tư mẫn cảm.Lúc hắn sinh ra là lúc Lý Đức và Tạ Quý phi ân ái nhất, chính mắt thấy Đường thị và Tạ Quý phi phân tranh, nhìn Tạ Quý phi tỉnh từ ảo mộng, thất vọng đến cuối cùng lòng như tro nguội, nhìn Tạ gia từ cường thịnh đến hủy diệt.Trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn không quan tâm gì nữa.…Hai anh em cãi một trận nho nhỏ không thấy tự nhiên, Lý Trọng Kiền tự biết đuối lý, đồng ý với Dao Anh không đề cập tới chuyện Trịnh gia nữa.Dao Anh thở phào.Kể từ khi biết mình là em gái Lý Huyền Trinh, nàng để ý quan sát, phát hiện có một số việc giống với những gì nàng biết: Đường thị chết trước khi nàng ra đời, về sau Lý Đức đăng cơ truy phong Đường thị là hoàng hậu, tất cả công chúa Lý gia đều không có phong hào, chỉ một mình Chu Lục Vân có phong hào Phúc Khang, Lý Huyền Trinh và Chu Lục Vân đúng là dây dưa không rõ.Nhưng cũng có những chuyện không giống: tỉ như so với kiếp đó Lý Đức xưng đế sớm hai năm, còn nhiều hơn ba đứa con trai, hai đứa con gái…Bản thân Dao Anh cũng là một biến số.Giờ nàng chỉ muốn điều tra rõ gút mắc xưa kia giữa Đường thị và Tạ Quý phi, không muốn gợi lại chi tiết, kéo nhiều người không quan hệ liên luỵ vào.…Đông cung.Lý Huyền Trinh một đêm không ngủ, trở lại Đông cung, người hầu bẩm báo đêm qua Thái Tử Phi Trịnh Bích Ngọc một mực chờ đến nửa đêm.Hắn xoa mi tâm, biết Trịnh Bích Ngọc hẳn đã chuẩn bị một bụng khuyên can, không muốn nghe vợ dạy, quay người đi thư phòng.Ngụy Minh chỉnh lý tin tức trong khoảng thời gian này thành điều trần, mời Lý Huyền Trinh xem qua. Lý Huyền Trinh đọc nhanh như gió, xong một nửa, chau mày: “Đỗ Tư Nam sao rồi?”Đỗ Tư Nam là nhân tài hiếm có, hắn đã dặn dò thuộc hạ Đông cung bảo bọn họ nghĩ cách mời chào Đỗ Tư Nam, đã mấy tháng, sao không hề có một chút tin tức nào?Ngụy Minh vẫn bơ mặt đáp: “Điện hạ, trong kinh có lời đồn, Đỗ Tư Nam đã theo Nhị hoàng tử.”Lý Huyền Trinh cười một tiếng: “Đỗ Tư Nam sẽ không đi theo Lý Trọng Kiền, lại phái người đi mời hắn…”Hắn suy tư một lát. “Không, đừng phái người, Cô tự đi mời y, tỏ điều trịnh trọng.”Mi tâm Ngụy Minh nhảy lên, mặt lộ vẻ khó xử: “Điện hạ, Đỗ Tư Nam có lẽ chưa theo Nhị hoàng tử… Có điều trong kinh còn lời đồn… có liên quan Thất công chúa.”Lý Huyền Trinh không nói.Ngụy Minh liếc hắn, nói tiếp: “Đồn rằng Thất công chúa ái mộ tài hoa Đỗ Tư Nam, thường tới cửa bái phỏng, Đỗ Tư Nam bị cưng mà sợ, đã quỳ dưới váy Thất công chúa.”Lý Huyền Trinh chậm rãi nhướng mày, mắt phượng dài nhỏ che dấu ánh sắc bén.Ngụy Minh nói: “Điện hạ, nếu Đỗ Tư Nam thật sự thần phục dưới váy Thất công chúa, nhất định là họa lớn trong lòng, người này giữ lại không được.”Lý Huyền Trinh nhàn nhạt hỏi: “Tin tức là thật à?”Ngụy Minh gật đầu.Lý Huyền Trinh không nói gì, cúi đầu tiếp tục xem văn thư.Ngụy Minh cũng không sốt ruột, khom người lùi ra ngoài bình phong. Lát sau, gã nhìn thấy Lý Huyền Trinh triệu kiến ám vệ.Trong thư phòng an tĩnh truyền ra một tiếng sai bảo bình thản: “Giết.”Một chữ đơn giản vô cùng, lẫm liệt lạnh thấu xương.