Nguyệt Minh Thiên Lý - La Thanh Mai

Chương 175

Gió rét thấu xương, u u thổi, quân kỳ bị gió thổi bay phất phới.

Dao Anh ngủ mơ mơ màng màng, trong mơ quăng mền gấm, thấy hơi lạnh, duỗi hai tay, trở mình, đầu ngón tay chạm thứ gì, ấm áp kiên cố bên cạnh.

Mùi vị quen thuộc khiến nàng thấy rất an tâm, nàng ôm chặt lấy chàng, ủi ủi dụi vào lòng chàng, đỉnh đầu cọ xát trong lồng ngực chàng.

Người bên cạnh hơi cứng lại, nhẹ nhàng kéo tay nàng ra, kéo mền gấm bọc lại bờ vai nàng, đè dém.

Dao Anh vô thức lầm bầm mấy tiếng, đầy dữ dằn.

Người kia bất động.

Bên tai một tiếng cười trầm thấp thật khẽ, như có như không, như dưới đêm trăng mặt hồ tĩnh lặng sóng nước đẩy ra từng vòng từng vòng, không nghe được tiếng, chỉ thấy ánh bạc lăn tăn xao động.

Dao Anh giơ chân lên, bộp, một cước gác lên người chàng, lại ngủ thϊếp đi.


Đến khi tỉnh lại lần nữa, trời còn chưa sáng, bên giường thắp một chiếc đèn, một phòng ánh sáng dìu dịu mênh mông lơ lửng.

Trước mặt một sườn mặt tươi sáng, gầy guộc, ngũ quan khắc sâu như ngọn bút phác hoạ, hai đầu lông mày ẩn hiện mang theo một lớp khí thế trong trẻo âm u lạnh lẽo, đôi mắt màu xanh biếc hơi rũ xuống, trên đỉnh mi còn có ánh nến màu vàng kim nhạt nhẹ nhàng rung rinh, lúc hít thở, hơi thở ấm áp phả vào bên gáy nàng.

Chàng cúi người nhìn nàng, giữa hai người cách một lớp mền gấm ngổn ngang chất ở góc giường, nàng thấy se se lạnh, ánh mắt đảo một vòng, phát hiện quần áo mình nửa cởi, chân tay đều lộ ra ngoài, tất không biết cởi khi nào, trái lại trên người chàng quần áo chỉnh tề, còn mặc cà sa, ngón tay phớt qua ống tay áo nàng, chậm rãi ngồi dậy, một tay khác hướng xuống, xốc váy sa nàng lên.


Một cảm xúc mới lạ mang theo hơi nóng dạo chơi trên đùi Dao Anh, lớp chai mỏng lòng bàn tay cọ qua da thịt mềm non trên đùi nàng, một cơn rùng mình nhẹ lăn qua người nàng, cả người lạnh băng, chỉ mỗi nơi ngón tay chàng chạm qua nóng lên như lửa đốt, cả người run lên, ngón chân duỗi thẳng băng.

Dao Anh đờ ra, một tiếng ngâm nga khó chịu khẽ tràn qua kẽ răng.

Người kia dừng lại động tác trên người nàng, khí tức trở nên nặng nề, thu tay về.

Dao Anh mơ màng, ngơ ngẩn nhìn chàng một lúc, giơ tay ôm lấy cổ chàng níu xuống thấp, dấu son mềm mại in lên mi tâm hơi nhíu lại của chàng, hai tay mơn trớn bên gáy chàng, mò mẫm ôm lấy mặt chàng.

"Pháp sư, em rất nhớ chàng."

Nàng líu ríu mềm nhũn, giống như đang trong mơ.

Đàm Ma La Già căng cứng người, ngưng mắt nhìn qua Dao Anh đang buồn ngủ mơ màng, đôi ngươi bình thường luôn luôn không vui không buồn có dòng nước ngầm mãnh liệt, ánh mắt còn sâu tối hơn cả bóng đêm ngoài phòng, cả người xoay sang đè nàng xuống.


Trên mặt Dao Anh ửng sắc hồng.

Bờ môi mềm mại rơi lên trán nàng, chậm rãi hướng xuống, dừng lại hồi lâu nơi chóp mũi nàng, sau đó hôn đến môi nàng, dịu dàng triền miên, hương trầm trong lạnh xâm nhập vào vòm má nàng, kìm nén mà tham lam đòi lấy, môi lưỡi quấn giao, như còn nếm không đủ, ngậm mút.

Một ao nước xuân yêu kiều chảy, tiếng nước róc rách.

Dao Anh như say, đưa tay ôm lấy bả vai Đàm Ma La Già, cổ áo trượt xuống, nửa bên trước ngực mở rộng.

Dưới ánh nến, trơn mềm như tuyết, nhị đỏ mới nở, nụ hoa đón gió run rẩy, kiều diễm ướŧ áŧ.

Đàm Ma La Già cả người cứng đờ một lát, phút chốc buông Dao Anh ra, kéo mền gấm đắp kín người nàng, đứng dậy xuống giường, đưa lưng về phía nàng.

Dao Anh lần này tỉnh táo hẳn, ngồi dậy, vuốt tóc, trên làn môi tươi nhuận bóng sáng ẩm ướt, ngắm La Già một chút, lại nhìn một chút qua mép váy đang kéo lên quá nửa đùi mình, mắt từ từ trừng lớn, đờ ra.
Pháp sư thế mà thừa dịp nàng ngủ...

Đang kinh ngạc đến ngây người, Đàm Ma La Già xoay người, ngồi lại bên giường, tay úp lên bàn chân trần của nàng, ngón tay nhẹ nhàng xoa ấn mấy lần.

Một cơn đau nhức ụp tới, Dao Anh đau đến nhíu chặt mày.

Đàm Ma La Già ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt đã khôi phục lại vẻ trầm tĩnh lạnh nhạt bình thường, "Còn đau chỗ nào nữa?"

Dao Anh sửng sốt, nghe được một mùi hương xa lạ, hít hít, phát hiện là từ trên người chính mình truyền tới, cúi đầu nhìn, trên chân nơi ngón tay chàng vừa mới chạm qua bôi một lớp thuốc cao màu xanh nhạt, trên cánh tay cũng có.

Ra là Đàm Ma La Già mới vừa bôi thuốc cho nàng... Nàng nghĩ nhiều rồi.

Dao Anh chột dạ, khóe miệng nhẹ cong, ôm mền gấm cười cười: "Làm sao Pháp sư biết chân em đau?"

Đàm Ma La Già nhìn nàng, cặp mày khẽ nhíu: "Trong mơ nàng nói mình đau."
Nàng mỏi mệt hết sức, nằm xuống không đầy một lát đã ngủ mất, chàng không nỡ ngủ, lẳng lặng ôm lấy nàng, nghe tiếng gió ngoài phòng điên cuồng gào thét. Lúc nửa đêm, bỗng nhiên nàng bất an trở mình, đạp văng mền gấm, chàng giúp đắp lại mền, đụng phải cánh tay nàng, nàng lập tức nhíu mày.

"Em đau."

Đáy lòng Đàm Ma La Già nhẹ rung động: "Đau chỗ nào?"

"Chân đau, thắt lưng đau, lưng đau... khắp người đau..."

Nàng ở trong mơ ôm chàng, mềm giọng nũng nịu.

Một khắc này, trái tim Kim cang cứng rắn cũng hoá thành mềm mại, chàng vén ống tay áo nàng rồi mép váy, trên cánh tay trên đùi nàng mấy chỗ đỏ chỗ bầm tím, còn có mấy vết thương đang kết vảy.

Nhìn nàng rất mệt mỏi, chàng không muốn đánh thức nàng, đốt đèn, thoa thuốc cho nàng, giúp nàng xoa bóp vết thương.

Chàng đã hỏi bộ khúc của nàng, cả đoạn đường họ vì tránh tiếu tham liên quân Bắc Nhung, đi hướng đường núi chỉ có dân du mục biết đến, nàng phải cùng thân binh trèo non lội suối, leo lên gò núi, nhiều ngày nay gần như mấy ngày mấy đêm không xuống ngựa, trên người tổn thương khắp nơi, phải xoa bóp cho kỹ, không thì nửa tháng tới vẫn còn than đau.
Dao Anh không nhớ rõ trong lúc ngủ mơ mình nói gì, thử giật giật cánh tay, nói: "Cũng không phải rất đau, nghỉ ngơi một đêm, mai ổn ngay."

Đàm Ma La Già không lên tiếng, bôi thuốc kỹ lưỡng cho nàng, mặc tất, vuốt lại áo váy, cách lớp váy tiếp tục xoa bóp bắp chân của nàng.

Đôi mắt sáng của Dao Anh mở to, ánh mắt sáng rực chằm chằm nhìn chàng.

Đàm Ma La Già nói khẽ: "Được rồi, ngủ tiếp đi."

Dao Anh ưm đáp, nằm xuống, nghiêng người đối mặt với chàng, nhắm mắt lại, cảm giác chỗ lòng bàn tay chàng ấn vừa xót vừa tê, lực vừa phải, rất dễ chịu.

Nàng muốn trò chuyện với chàng, hết muốn ngủ, lại mở mắt, trực tiếp đụng phải tầm mắt ôn hòa của chàng.

Chàng luôn ngắm nhìn nàng.

"Trên đường có phải vất vả lắm không?" Thấy nàng không chịu ngủ, La Già hỏi.

Dao Anh nằm trên gối lắc đầu, qua loa đáp: "Lúc leo núi có hơi vất vả tí."
Đàm Ma La Già lặng thinh không nói.

Thân binh nói, quân Vương Đình đánh lén Tây quân, đoạt mấy bộ lạc và trang viên, danh gia vọng tộc Cao Xương có vẻ tức giận, riêng nàng ngay từ đầu nghĩ tới là chàng xảy ra chuyện.

"Phật tử tại vị một ngày, Vương Đình tuyệt đối sẽ không bỏ minh ước, đánh lén chúng ta, nhất định là ngài ấy đã xảy ra chuyện gì, trú quân biên thành của Vương Đình đã không bị khống chế."

Lòng Dao Anh như có lửa đốt, trong ngắn ngủi mấy ngày, trấn an tướng lĩnh Tây quân, tập kết người ngựa, kiếm lương thảo, điều binh khiển tướng.

Người người đều biết mười vạn đại quân Hải Đô A Lăng chạy đến Thánh Thành, chỉ cần có đội quân tới gần liền sẽ bị liên quân tiến đánh, Tây quân bị ngăn ở phía Đông, không thể nào đến gần, nàng quyết định thật nhanh, để đại quân tiếp tục đợi thời cơ, mình mang theo mấy trăm bộ khúc vội vàng chạy đến Thánh Thành.
Những ngày này nàng và tướng lĩnh Tây quân dùng lý biện luận, tranh chấp với Lý Trọng Kiền, điều động tất cả binh mã có thể điều động, lội gió tuyết ruổi trên đường nhiều ngày, dưới mí mắt của mười vạn đại quân giương Đông kích Tây...

Sao có thể chỉ là hơi vất vả tí?

Đàm Ma La Già nhắm mắt thoáng chốc, nói: "Mai Hải Đô A Lăng sẽ thu nạp tàn binh, tập kết một lần nữa. Người của y giữ vững mọi con đường chính yếu, một khi có viện binh lớn chạy đến, sẽ bị y chia binh vây quét, viện binh không vào được, y dĩ dật đãi lao*, tên của Thánh Thành đã dùng hết, tiếp tục như vậy cửa thành sớm muộn sẽ bị công phá... Ngày mai, thừa dịp y chưa kịp phản ứng, nàng và thân binh dẫn mọi người phá vây ra ngoài."

*lấy sức nhàn chống sức mỏi – chiêu thứ 4 trong binh pháp Tôn Tử.
Dao Anh sững sờ, như bị một chậu nước lạnh dội từ đỉnh đầu xuống: "Vậy còn chàng?"

Đàm Ma La Già lạnh nhạt nói: "Ta ngăn chặn Hải Đô A Lăng, chỉ cần ta ở lại Thánh Thành, y sẽ không dám tự mình dẫn binh đuổi bắt mọi người, nàng hãy trực tiếp đi về phía Đông, trên đường không nên dừng lại, hợp mặt với bọn Lý Trọng Kiền."

Sắc mặt Dao Anh chùng xuống: "Sau đó thì sao? Chàng để quân canh giữ cùng em phá vây, trong thành chẳng phải không còn mấy người sao?"

Đàm Ma La Già cụp mắt: "Thánh Thành dễ thủ khó công, còn có thể chèo chống một thời gian. Ta đã thu xếp, sau khi các nàng phá vây, gặp được đại quân Lý Trọng Kiền, lại nghĩ cách quay đầu tập kích quấy rối liên quân Bắc Nhung."

Dao Anh kinh ngạc nhìn chàng, ý cười lưu luyến giữa lông mày từng chút một rút đi.

"La Già, chàng lại muốn đẩy em đi?"
Đàm Ma La Già thinh lặng, ánh nến lờ mờ trên sườn mặt, khuôn mặt trong trẻo lạnh như một vị Phật.

Dao Anh nhìn chàng, thần sắc lạnh lẽo dần.

Chàng đã sắp xếp xong xuôi... trong lúc nàng tắm rửa dùng cơm, chàng biến mất một quãng, chính là đi bố trí chuyện phá vòng vây. Nàng mới vừa vặn đến Thánh Thành, chàng đã tính đến đưa ngay nàng đi. Trước thiên quân vạn mã chàng hôn nàng, dưới ánh nhìn chằm chằm của tín đồ không e dè dắt tay nàng, thật ra trong lòng đang suy nghĩ làm sao đưa nàng rời khỏi Thánh Thành!

Cứ như lần trước, lòng nàng tràn đầy vui vẻ, cứ nghĩ Đề Bà Mông Đạt có thể trị hết cho chàng, thật ra tất cả đều là lời hoang đường của chàng!

Chàng dặn Đề Bà Mông Đạt và y quan lừa gạt nàng, không cho nàng tháo khăn bịt mắt, để nàng nghĩ chàng vẫn đang chuyển biến tốt đẹp.
Chàng vụиɠ ŧяộʍ thẳng thắn thân phận với Lý Trọng Kiền, chọc giận Lý Trọng Kiền, Lý Trọng Kiền nóng lòng thúc giục nàng rời Thánh Thành.

Chàng còn dặn Duyên Giác viết thật nhiều thư "mọi việc thuận lợi" gửi cho nàng, để nàng mơ mơ mộng mộng.

Bắt đầu từ cái đêm chàng đuổi ra Thánh Thành, cứu nàng từ trong tay người của Lý Đức, nàng không tiếp tục nghi ngờ nữa, nàng khờ dại coi tất cả mọi chuyện đều đang chuyển tốt, xử lý xong chuyện Tây quân còn tràn đầy phấn khởi đi dạo phiên chợ các bộ lạc, mua rất nhiều thứ, muốn tặng cho chàng.

Cơn oán giận trong quãng thời gian này, chẳng biết sao ùng ục sôi trào, núi kêu biển gầm, từng sóng phủ lên từng sóng.

Dao Anh tức điên đến nghiến răng nghiến lợi, lại thấy chua xót, con mắt nhức buốt, nước mắt lập tức tràn đầy hốc mắt.
"La Già, chàng có biết không, lúc em hứng thú bừng bừng thu vén xong hòm xiểng chuẩn bị về thăm chàng, lại nghe nói chàng xảy ra chuyện... Em chạy đến tìm chàng, người Vương Đình nói chàng bị mọi người xa lánh, không biết tung tích, rất có thể đã chết trong cuộc náo động bởi thế gia..."

Ngày ấy, tuyết lớn đầy trời, nàng đứng trên con đường lớn bên ngoài Sa Thành, tim như bị đao cắt.

Một mình chàng cô độc rời đi, về sau nàng sẽ không còn được gặp chàng nữa.

Sắc mặt Dao Anh căng cứng, nhớ tới một khắc xác nhận chàng xảy ra chuyện, vẫn cảm thấy cả người rét run, nước mắt lấp lánh.

"Chàng lần lượt gạt em, có nghĩ tới cảm nhận của em không?"

"Em không muốn để chàng lại một mình..."

Giọng nàng mang theo một tia nghẹn ngào.

Trong phòng yên tĩnh lại, ánh nến mờ ảo.

Dao Anh đột nhiên bật dậy, đẩy Đàm Ma La Già ra, xoay người xuống giường, cười một tiếng.
"Được, giờ em đi..."

Nàng giận run, đưa tay kéo cửa, gió lạnh lập tức thổi vào, dập tắt ánh nến, nàng rùng mình, cất giọng định gọi người.

Sau lưng hai tiếng bước chân gấp rút nặng nề đạp vang, bóng cao lớn của chàng đuổi theo, đột nhiên khí thế bộc phát, cánh tay kiên cố vòng qua bờ vai nàng, ôm chặt lấy cả người nàng.

Cái ôm rất dùng sức, như đang sợ hãi thứ gì, lưng nàng tựa lên ngực chàng, vùng vẫy mấy lần, chàng ôm càng chặt, vững vàng khoá cổ tay nàng, không cho nàng động đậy.

"Minh Nguyệt nô." Bên tai một tiếng nhẹ thở dài, bờ môi hơi lạnh rơi lên cần cổ Dao Anh.

Nàng ngây người.

Đàm Ma La Già từ phía sau ôm nàng, cúi đầu, môi cọ qua hai má nàng rồi bên gáy.

Chàng đã muốn gọi nàng, rất nhiều lần như thế, trên đời này công chúa rất nhiều, với chàng, chỉ có nàng là khác biệt.
"Minh Nguyệt nô, về sau ta sẽ không gạt nàng." Chàng thì thầm bên tai nàng, khi nói, môi cọ lên vành tai nàng.

Người Dao Anh mềm nhũn.

Ngón tay Đàm Ma La Già vuốt ve cằm nàng, đưa nàng ngẩng đầu, hôn lên mi cong của nàng, hôn tới giọt nước mắt nàng.

"Về sau cho dù phát sinh chuyện gì, ta cũng sẽ không giấu nàng."

Dao Anh và chàng nhìn nhau, xoay người trong vòng tay chàng, đưa tay ôm lấy eo của chàng.

"Chàng là cao tăng, nói phải giữ lời."

Đàm Ma La Già rũ mắt nhìn nàng, ưm đáp, cúi đầu hôn đỉnh đầu nàng.

Hai người lẳng lặng ôm nhau trong chốc lát, gió lạnh thốc vào, Dao Anh co rúm lại, Đàm Ma La Già ôm nàng đưa về trên giường, xoay người đi đóng cửa, trở lại trong phòng.

Dao Anh kéo lấy tay áo của hắn: "La Già, em phải ở lại, Hải Đô A Lăng e ngại chàng, lại muốn có được em, chúng ta đều ở lại Thánh Thành, mới có thể ngăn chặn y. Mấy ngày nay chúng ta có thể không ngừng phái người thử phá vây, hấp dẫn Hải Đô A Lăng chú ý, để y đoán không ra ý đồ chân thực của chúng ta."
Đàm Ma La Già nhíu mày, trầm ngâm thật lâu, gật đầu.

Xưa nay một khi nàng đã quyết chủ ý muốn làm gì, chàng không cách nào để nàng thay đổi, chỉ có thể giấu nàng, hiện giờ không thể gạt nàng nữa, càng không thể nói dối.

Cơn điên của Dao Anh đã tan thành mây khói, cười cười, ôm mền gấm nằm, nhắm mắt lại: "Em thấy tốt hơn nhiều rồi. Chàng ngủ một lúc đi, đừng để mệt mỏi, ngày mai còn phải thủ thành."

Đàm Ma La Già nhẹ giọng đáp, tiếp tục giúp nàng xoa bóp bắp chân, chờ nàng nhắm mắt ngủ thϊếp đi, nửa dựa vào cột giường, rũ mắt chăm chú nhìn nàng, bàn tay trong tay áo nhẹ lần Phật châu.

Đạo của chàng, Minh Nguyệt nô của chàng

Tất cả những gì chàng để ý, đều ở bên cạnh chàng.

...

Sáng hôm sau, Hải Đô A Lăng quả nhiên bận rộn thu nạp tàn binh từng bộ lạc, chỉnh đốn quân mã, không lập tức công thành.
Rạng sáng Dao Anh chợt tỉnh, đêm được xức thuốc, Đàm Ma La Già lại giúp nàng xoa bóp khơi thông, đau nhức trên người giảm bớt không ít.

Nàng và Đàm Ma La Già cùng ra ngoài, dân chúng nhìn thấy Đàm Ma La Già, bưng lấy thức ăn bọn hắn không nỡ ăn vây quanh, ánh mắt rơi xuống người nàng, do dự một chút, không dám lên.

Hai người một đường leo lên đầu thành, Đàm Ma La Già triệu tập tướng lĩnh, Dao Anh dẫn binh Tây Châu thương lượng Thánh Thành dùng vũ khí lắp ráp như thế nào, để hỏa đạn phát huy ra uy lực lớn hơn.

Nghe Đàm Ma La Già muốn phái người giả ý phá vây, Tất Sa không chút nghĩ ngợi liền ra khỏi hàng xin chiến, quỳ một chân trên đất, nói: "Vương, để mạt tướng đi."

Đàm Ma La Già nói: "Đội quân phá vây lúc nào cũng có thể bị Hải Đô A Lăng vây kín tiêu diệt, sau khi thất bại một lần, còn phải không ngừng thử phá vây tiếp, mới có thể lừa Hải Đô A Lăng."
Tất Sa gật đầu, ánh mắt kiên định.

Anh là Lang tướng quân cận vệ Trung quân, là con trai nhà Đàm Ma và nhà A Sử Na, là cận vệ phật tử, chống cự ngoại địch, hộ vệ Thánh Thành là chức trách của anh. Anh nguyện ném đầu vẩy nhiệt huyết vì thế, máu tươi là vinh quang của anh, nếu cái giá là đánh đổi mạng sống, anh ta cũng sẽ không chần chừ.

Đàm Ma La Già còn sống, dân chúng trong thành mới không tuyệt vọng, quân canh giữ mới có thể tiếp tục cắn răng kiên trì. Anh ta chỉ là Trung Lang tướng, sinh tử của anh sẽ không thay đổi đại cục.

Thừa dịp trời còn chưa có sáng rõ, Tất Sa dẫn theo một đội người ngựa ra khỏi thành, chạy như điên về phía Đông, tiếu tham liên quân Bắc Nhung phát hiện quân tình, lập tức thổi kèn lệnh, từ đại doanh rất nhanh một đội thiết kỵ phóng ra, nhanh như chớp, chớp mắt đã lao vùn vụt đến gần, vây quanh đoàn Tất Sa.
Dao Anh đứng trên đầu thành, nhìn bọn Tất Sa bị thiết kỵ Bắc Nhung tách ra, hai bên chém gϊếŧ tại chỗ, chiến bào Tất Sa bị máu nhuộm đỏ, nghe nhịp trống dày đặc, lập tức dẫn đám người rút về trong thành.

Xế chiều hôm đó, có lẽ sợ bọn Dao Anh thật sự phá vây ra ngoài, liên quân Bắc Nhung cấp tốc tập kết binh mã, lại công thành lần nữa.

Xông lên đầu tiên là thiết kỵ Bắc Nhung, theo sau là mấy bộ lạc khác và binh của mấy bộ lạc phụ thuộc, quân canh giữ huyết chiến một ngày, đến khi hoàng hôn buông xuống, liên quân Bắc Nhung lùi về hết, dưới cửa thành còn lại xác chất như núi.

Hôm sau, Đàm Ma La Già tiếp tục phái người phá vây, vẫn theo hướng phía Đông, liên quân Bắc Nhung phái ra thiết kỵ đuổi bắt, đội ngũ tổn thất nặng nề, hốt hoảng trốn về Thánh Thành.
Cùng lúc đó, Tây quân bị ngăn ở phía Đông cũng đang thử xông phá phòng thủ của liên quân Bắc Nhung, chạy đến Thánh Thành cứu viện, nhưng Hải Đô A Lăng đã chuẩn bị trước, phái một đội binh mã canh giữ ở một chỗ quan ải một người giữ ải vạn người không thể qua, dù Tây quân đông hơn đội binh mã kia nhưng thủy chung không thể tiến lên nửa bước.

Chiến sự giằng co, sĩ khí trong thành dần dần chùng xuống. Liên quân Bắc Nhung đánh mãi không xong, cũng có phần không giữ được bình tĩnh, ngày càng nôn nóng, các binh sĩ như châu chấu từng bầy xông lên đầu tường, gϊếŧ thế nào cũng không hết.

Mỗi lần hai quân thu binh, Dao Anh một thân nhung trang, dẫn thân binh tuần sát chiến trận, trấn an binh sĩ bị thương, giúp họ băng bó vết thương.

Hôm nay, Tất Sa dẫn theo thuộc hạ phá vây, lại thất bại, khi được thân binh cứu về Thánh Thành, tên cắm đầy lưng.
Sáng hôm sau, trời mới vừa tờ mờ sáng, Hải Đô A Lăng suất lĩnh thiết kỵ đi tới dưới cửa thành, giương cung cài tên, bắn một phong thư đến trên đầu thành.

Trên thư chỉ có một câu: Chỉ cần Phật Tử giao ra Văn Chiêu công chúa, y liền lui binh.

Đàm Ma La Già và Dao Anh liếc nhau, một tia sáng lướt qua mắt Dao Anh.

Hải Đô A Lăng cũng bắt đầu gấp.

+++++++++++++++

Wappatd: claretter_812

###############

Bình Luận (0)
Comment