Nguyệt Minh Thiên Lý - La Thanh Mai

Chương 177

Đang đánh Thánh thành mãi không xong cuối cùng mới lộ ra một lỗ hổng, kỵ binh các bộ lạc ngày ngày vây thành sớm hao hết kiên nhẫn hai mắt đỏ như máu, như một bầy ong vọt mạnh qua hướng cửa thành.

Cả tòa thành trì run rẩy trong tiếng chém giết loạn xị. Trong cuồng phong vũ tiễn, khôi giáp trường đao lóe ra sắc lạnh lẫm liệt.

Binh bộ lạc gào thét chạy như sói, đột nhập Thánh Thành, quân canh giữ trong thành liên tục lùi về phía sau.

Đúng lúc này, đột nhiên đùng đùng vang lớn doạ người, thoảng như có một người một tay xé mở bầu trời đêm, thả xuống từng chùm sét đánh, đất rung núi chuyển, đá lớn lăn xuống, tường thành kiên cố lay động, đất dưới chân rung chuyển, tiếng sấm vang rền, ánh lửa bùng phát.

Tất cả đứng không vững, tim đập loạn, đầu váng mắt hoa, bên tai ầm ì, người không ngừng phát run.

Có người kêu thảm té xuống lưng ngựa.

Chiến mã hí dài, như ruồi không đầu chạy tán loạn, vô số người té xuống, bị ngựa kinh sợ điên cuồng giẫm, máu văng khắp nơi.

Từng tiếng tiếp từng tiếng nổ lớn, núi lở đất mòn, nhà cửa hai bên phố dài, Phật Tự, Lâu đất ầm ầm đổ sụp, tường bao đường phường vỡ vụn, lửa rực cuồn cuộn, khói đặc cuốn lên, đá vụn bắn tứ tung như mưa châu chấu ập đến biển người đen kịt, vô số người kêu thảm ngã xuống.

Toàn bộ Thánh Thành, trong tích tắc trở thành một vùng quỷ vực Tu La, lại như một đầu thú khổng lồ hung tàn, mở ra mõm lớn đầy máu, chờ nuốt chửng hết cả đám địch dám can đảm xâm phạm con dân của nó. 

Tiếng hét thảm tê tim liệt phổi bay tới ngoài thành, bộ hạ trên dốc núi xem trận chiến quá sợ hãi, suýt té xuống ngựa, con ngựa bất an phun mũi mấy tiếng phì phì, muốn quay đầu.

Bộ hạ cuống quýt trấn an ngựa hoảng sợ vì tiếng nổ, kêu to: “Vương tử, trong thành có mai phục! Nửa toà Thánh Thành bỗng nhiên sụp đổ, quân tiên phong bị chôn vùi!”

Nơi xa xa, Thánh Thành lửa cháy động trời, khói đen tỏa khắp, mũi tên bay loạn.

Thế lửa hung mãnh, trong nháy mắt liên miên thành biển lửa, không khí nóng bỏng như thiêu, mấy trăm kỵ sĩ cuống quýt lùi về sau, muốn thoát ra từ lối chật hẹp duy nhất, mấy trăm người va chạm vào nhau, giẫm đạp nhau, chém giết, vật lộn, vừa mới là đồng bào sóng vai tác chiến, giờ khắc này đều giết đỏ cả mắt.

Tiếng rống giận dữ của tướng lĩnh bị tiếng sụp đổ đinh tai nhức óc bao phủ, không ai còn nghe lệnh chỉ huy của gã, chúng đã sợ vỡ mật, chỉ muốn mau chóng rời khỏi biển lửa.

Tiếng kêu thảm thiết tung bay trên không của chiến trận, lửa lớn chiếu rực nửa khung trời. 

Ánh lửa chiếu lên đường nét khắc sâu trên mặt Hải Đô A Lăng, y ngóng về Thánh Thành, sắc mặt như thường, ánh mắt còn âm u lạnh hơn bóng đêm.

“Ta đã đoán trước mà, Phật Tử và Lý Dao Anh đều là người cẩn thận, cho dù Tất Sa hay những kẻ Vương Đình khác có lòng riêng, Lý Dao Anh có mấy trăm bộ khúc bảo vệ, Tất Sa sẽ không dễ mà thành công… Kế sách của chúng ta quá thuận lợi, bọn chúng chẳng qua là tương kế tựu kế thôi.”

Y cười gằn, “Trong thành tên tận viện binh tuyệt, Phật Tử Lý Dao Anh bí quá hoá liều, muốn đồng quy vu tận à. Chúng diễn vở kịch này, đơn giản chỉ muốn gậy ông đập lưng ông. Chúng tương kế tựu kế, ta cũng tương kế tựu kế! Bọn chúng đập nồi dìm thuyền, mới có thể cho chúng ta cơ hội mở cửa thành.”

Bộ hạ hãi hùng khiếp vía, ổn định tinh thần, trợn mắt: “Vương tử, mạt tướng đi triệu hồi binh sĩ!”

Hải Đô A Lăng cười lạnh, khoát tay: “Chưa đến lúc, đã rối thành thế này, có binh bộ lạc nào còn muốn nghiêm chỉnh trật tự đối địch chứ? Ai nghe được lệnh chỉ huy đây? Đám chiến mã kia đều bị sợ hãi, chúng là súc sinh, có thể nghe hiểu hiệu lệnh của ngươi sao?”

Sóng nhiệt khiến người hít thở không nổi cuồn cuộn ập đến, bộ hạ mồ hôi đầm đìa: “Vương tử, vậy chúng ta nên làm gì?”

Hải Đô A Lăng nhìn theo ngọn lửa lớn vọt theo gió lớn điên cuồng, câu khóe môi: “Chúng đã có chuẩn bị, quen thuộc đường tắt trong thành, mà từng tên đều là hung hãn không sợ chết.”

Sắc mặt bộ hạ trắng bệch.

“Để binh bộ lạc xông vào trước, hiện giờ Phật Tử và Lý Dao Anh hết cách, đành liều mạng một lần, lúc này xông vào, sẽ giống đám binh bộ lạc kia vùi lấp dưới đống đá vụn, chờ mớ lôi đạn của Lý Dao Anh sử dụng hết, chúng ta lại công thành.”

Hải Đô A Lăng bình tĩnh nói, môi câu lên nụ cười châm chọc. 

Thiết kỵ Bắc Nhung không rành công thành và chiến đấu trên ngõ hẻm, hơn nữa trong tay Lý Dao Anh còn có loại vũ khí khiến người Bắc Nhung nghe đến đã sợ mất mật, coi như thành có bị phá, nàng ta cũng sẽ không buông tay chịu trói, ắt sẽ bố trí cạm bẫy, vũ khí của nàng ta rất kỳ lạ, cá chết lưới rách, y sẽ tổn thất nặng nề, đến lúc đó, binh bộ lạc trung với mẫu quốc muốn chiếm đoạt tàn quân của y dễ như trở bàn tay.

Cho nên y không thể tùy tiện vào thành.

Mấy tù trưởng bộ lạc kia tầm nhìn thiển cận, tham lam không đáy, thèm thuồng tài phú của Vương Đình, chỉ muốn mau chóng mang binh vơ vét Thánh Thành, vốn chẳng để ý gì khác, thấy thành phá liền một mạch xông vào, vừa vặn để chúng xung phong, tiêu hao hết mớ pháp bảo thần thánh kỳ diệu của Lý Dao Anh.

“Truyền lệnh các bộ lạc, bảo vệ cho kỹ cửa cốc chỗ con đường chính ở phía Đông, rất có thể Phật Tử và Lý Dao Anh muốn thừa dịp loạn phá vây, chỉ cần thấy người Vương Đình chạy từ trong ra, lập tức bắn giết, một tên cũng không để lại!” Giọng Hải Đô A Lăng trầm lạnh.

“Không phải bọn chúng muốn đồng quy vu tận sao? Bổn Vương tác thành cho chúng!”

Phật Tử hết đường, không tiếc lấy phá thành làm cái giá dụ địch xâm nhập, y sẽ không mắc lừa. Giờ phá thành đã là chuyện đã rồi, kệ xác tên Phật Tử còn cách gì, chỉ cần y án binh bất động, Phật Tử hoặc là lấy thân tuẫn thành, hoặc là dẫn chút binh lực còn sót lại mà phá vây.

Dù Phật Tử đưa ra lựa chọn nào, y đều có cách đối phó. 

Đêm nay, Phật Tử tất bại!

Lửa lớn tạm thời bức lui liên quân Bắc Nhung.

Các binh sĩ kêu thảm chạy ra biển lửa, Hải Đô A Lăng dẫn đại quân bày trận ngoài thành, rút đao khỏi vỏ, liếc nhìn một vòng: “Thánh Thành đã phá, mấy thứ này cũng chỉ là ruồi muỗi thôi! Khống chế ngựa! Bày trận! Đợi lửa bớt, tất cả theo ta trùng sát!” Tiếng hắn như hồng chung, khí thế ác liệt, như hoàn toàn chẳng e dè tiếng ầm ầm trong thành, binh bộ lạc đang chạy quàng chạy xiên vớ được chỗ dựa vững, bình tĩnh lại, rối rít xúm quanh y.

Đội quân vừa mới khôi phục trật tự, mấy binh sĩ thất kinh xông ra từ lỗ hổng, kêu to: “Phật Tử biết pháp thuật! Phật Tử đang thi triển pháp thuật! Ai dám can đảm đánh người Thánh Thành, chắc chắn sẽ gặp báo ứng!”

Đám binh lính lông tóc dựng đứng. 

Hải Đô A Lăng giận dữ, giục ngựa xông lên, trường đao chém xuống, liên tiếp mấy cái đầu rơi xuống, cơ thể không đầu tiếp tục chạy thêm mấy bước, lảo đảo ngã nhào.

“Đàm Ma La Già chẳng qua chỉ là đứa con của ả nô lệ Hán sinh ra thôi! Người nào dám can đảm nhiễu loạn lòng quân, giết không tha!”

Hải Đô A Lăng hoành đao lập mã, quay đầu, quát. Đám binh sĩ giật thót, cúi đầu không dám lên tiếng.



Tia lửa bắn tung toé, gió đêm nóng hổi.

Ở nơi cao nhất của Thánh Thành, Tất Sa nhìn đám thiết kỵ Bắc Nhung xếp hàng đen nghịt ngoài thành giữ vững tất cả giao lộ, chau mày: “Hải Đô A Lăng quả nhiên không thừa dịp loạn công thành, chủ lực của y vẫn canh giữ ngoài thành, chờ trời vừa sáng, chúng liền công thành… Hiện giờ cửa thành Thánh Thành không còn ngăn nổi, chúng ta chỉ có thể phá vây.”

Chút binh lực của họ, phá vây tương đương chịu chết.

Nhưng không phá vây, đợi Hải Đô A Lăng vào thành, tất cả đầu rơi xuống đất.

Tất Sa quay đầu, ôm quyền với Đàm Ma La Già, “Mạt tướng dẫn người phá vây, giả vờ bắt  Văn Chiêu công chúa, dụ Hải Đô A Lăng, để y đưa Xích Mã ra trao đổi, đợi lúc y buông lỏng cảnh giác, ta mượn cơ hội ám sát hắn!”

Đàm Ma La Già đứng cạnh vách đá, gió thổi cà sa trên dưới tung bay, nhìn Vương Tự dưới chân, lắc đầu. “Nguy hiểm quá lớn, phe Hải Đô A Lăng sẽ không liều lĩnh, anh dẫn quân ra khỏi thành, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.”

Tất Sa nắm chặt hai đấm, vẻ mặt đanh lại. Vậy họ đành chờ chết sao?

Đàm Ma La Già đứng chắp tay, ngẩng đầu nhìn về khung trời phía Tây. 

Bầu trời đêm bị lửa lớn nhuộm đỏ, tiếng thiêu đốt rất lớn, tiếng nổ, tiếng vỡ vụn, tiếng hét thảm liên tiếp, từng nhánh mũi tên bắn lên không trung, lọt xuống phố chợ, cầu lửa nổ tung mang theo ngọn lửa thiêu đốt, như con rồng lửa đang múa quay cuồng.

Dưới chân chàng, các sư đã chỉ đạo dân chúng trong thành trốn vào trong chùa từ trước, vài ngày trước binh Tây Châu lấy lý do bảo vệ Dao Anh đã rời khỏi tường thành, ra ngoài Vương Tự xếp đặt chiến hào lớn và vành đai cách lửa, chận lại phố dài, bảo đảm lửa lớn không liếm tới Vương Tự, còn có thể ngăn cản liên quân Bắc Nhung.

Họ đã chôn thuốc nổ ở nửa toà thành trì giờ nổ thành một vùng phế tích, lửa đỏ cháy hừng hực, khói mù tràn ngập, đám binh bộ lạc đầu tiên đánh vào thành đã bị biển lửa và đá vụn sụp đổ nuốt chửng, tử thương rất nặng.

Nhưng phía Hải Đô A Lăng không hao tổn một binh một tướng, chúng vẫn canh giữ ở ngoài thành, đợi lửa lớn giảm đi.

Cửa thành đã phá, dụ địch thất bại, tất cả vũ khí hao hết sạch, họ đang là thịt trên thớt, đồ đao kẻ địch rơi xuống bất kỳ lúc nào, vô tình chém giết họ. 

Sinh tử, cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt.

Dân chúng trong chùa trải qua nhiều ngày tuyệt vọng vùng vẫy, đã chuẩn bị sẵn chờ chết, bọn họ cùng người thân bạn bè ngồi quây quần, sát thành một khối, trong tiếng cháy nổ động trời, nhỏ giọng ngâm xướng ca dao, niệm Phật hiệu, cùng người thân kể lể kiếp sau sẽ còn tiếp tục làm người nhà. 

Tiếng khóc tiếng đau buồn bi ai thê lương tràn ngập cả tòa Vương Tự.

Đàm Ma La Già quay lại thềm đá dốc đứng giữa vách núi, một bóng người lả lướt đưa lưng về phía chàng, đang hối hả nơi vách núi.

Dao Anh một thân nhung trang, đầu buộc tơ lụa, dẫn bộ khúc chỉ huy dân lành ẩn núp.

Vương Tự người người nhốn nháo, mỗi một tòa phật điện, mỗi một hang đá đều giấu đầy người, mặt đất rung động, sương khói tràn ngập, Phật tháp không lên tiếng lẳng lặng đứng, đỉnh mái lưu ly nhọn bị ánh lửa chiếu sáng, chuông treo leng keng.

Trong ngọn lửa lấp lánh ánh đỏ đồng, Dao Anh ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt nhìn chăm chú của Đàm Ma La Già, mỉm cười.

Ánh lửa đầy trời, hun đầy khói đen, dáng vẻ nàng chật vật, mệt mỏi mồ hôi đầy đầu, trên mặt chóp mũi mấy vết đen, nhưng vẫn nhan như thuấn hoa.

Đàm Ma La Già đi tới Dao Anh, nàng từng bước mà lên, mấy bước leo lên vách núi, chỉ chỗ Phật Tháp lẳng lặng vững vàng đứng trong góc vắng. 

“Pháp sư, lần trước chàng từng dẫn em đến đây, đưa em theo bái Phật, cầu chúc cho em này.” Nàng mỉm cười nhẹ nhàng nói.

Giống như cái đêm đèn đóm sáng trưng kia, chàng phát hiện mình có tham sân si, cắt đứt mọi dục niệm trước Phật. 

Nàng hoàn toàn không hề biết gì, tay cầm đèn, cười đứng trên thềm đá nói chuyện với chàng.

Giờ đây, sống chết trước mắt, nguy cơ sớm tối, sóng mắt nàng trong trẻo, cười với chàng nói, Pháp sư, chàng từng dẫn em đến đây.

Nàng vẫn nhớ rõ những vụn vặt linh tinh giữa họ.

Thoáng chốc, mọi cảnh quen biết cho đến giờ xông lên đầu, mang theo khí thế bàng bạc, lập tức toàn bộ rót vào biển não, chàng sa vào trong đó, từng chút một trầm luân.

Đàm Ma La Già ngắm nhìn Dao Anh, trong lòng dời sông lấp biển, sóng lớn phun trào, trầm ngâm không nói, sau một lúc, giơ tay lên, phủi nhẹ tro bụi trên chóp mũi nàng.

Dao Anh cười cười, quẹt mặt, nhận một chiếc đèn từ tay thân binh, lôi tay áo chàng, cùng đi về phía Phật tháp.

Từ lúc thành bị bao vây đến giờ, các sư đều được Đàm Ma La Già phái đi lo cho người già trẻ em, trong chùa thật lâu không ai quét dọn, trong tháp tối đen, trống vắng âm u.

Dao Anh đặt đèn xuống, ngồi quỳ trước trường án, chắp tay trước ngực, thầm niệm mấy câu.

Đàm Ma La Già cúi đầu, giúp nàng buộc lại đai dây áo bào. 

“Pháp sư.” Dao Anh đã kiệt sức, ngã ra sau, dựa vào cánh tay Đàm Ma La Già, nhớ tới những dân lành vừa rồi ôm nhau khóc ròng, “Chàng tin vào sinh tử luân hồi, nếu thật sự có kiếp sau, chàng muốn làm gì?”

“Còn muốn làm hòa thượng không?”

Hoạt bát cũng không thể che hết mỏi mệt nặng nề trong giọng nói. 

Đàm Ma La Già rũ mắt nhìn nàng, đưa tay cho nàng dựa vào ngực mình nghỉ ngơi, tay áo tăng lồng trên người nàng: “Còn công chúa?”

Dao Anh nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: “Vẫn cứ làm người thôi.”

Đàm Ma La Già liền giật mình, sâu giữa lông mày xinh đẹp thoảng tràn lên một tia cười.

Vậy thì chàng cũng làm người thôi.

“Chàng còn muốn quen biết em chứ?” Dao Anh che miệng ngáp một cái, hỏi.

Đàm Ma La Già ôm nàng, cúi đầu, hôn đỉnh đầu nàng.

“Muốn.”

Dao Anh dụi vào lòng chàng, nhắm mắt lại, lúc sắp ngủ, líu ríu một câu: “Em cũng muốn.”

Đàm Ma La Già siết chặt hai tay ôm chặt nàng.

Kiếp sau quá xa, một kiếp này, chàng sẽ không buông tay nữa.

Dưới ánh nến, hai người lẳng lặng dựa sát vào nhau.

Bên ngoài Phật tháp, lửa đỏ uốn lượn, tro bụi và bông tuyết lẳng lặng bay lả tả, nửa bầu trời đỏ đồng như lửa.



Tiếng nổ ầm ầm dần dần bình ổn, ngọn lửa như sóng lớn, dâng lên khói đen bao phủ cả tòa Thánh Thành, sắc trời lờ mờ, giữa trời đất chỉ có cháy đen khói đặc, chậm chạp không thấy một tia sắc trời.

Bên trong Thánh Thành, đường phố ngõ hẻm, lửa lớn tiếp tục thiêu đốt, phố chợ, nhà dân, Vương cung tất cả đều san thành bình địa, đá vụn gạch ngói khắp nơi, dưới đáy là từng cái xác khét lẹt.

Liên quân Bắc Nhung dưới sự dẫn dắt của Hải Đô A Lăng vây quanh cửa thành, thiết kỵ lúc nhúc, hung hãn túc sát.

Binh bộ lạc bị thương vừa dọn dẹp đường, vừa chửi mắng người Vương Đình âm hiểm xảo trá, vừa mắng to Hải Đô A Lăng giảo hoạt, biết rõ có trá còn để họ tới chịu chết, lúc có tiếng sột soạt rồi cháy bùng vang lên, tất cả biến sắc trong phút chốc, thét lên chói tai chạy như vịt.

Hai mắt Hải Đô A Lăng híp lại, giơ trường đao: “Chó cùng rứt giậuchẳng qua có thế thôiHôm nay, chính là ngày giỗ của Phật Tử! Vì Ngõa Hãn Khả Hãn báo thù rửa hận!”

Các bộ hạ rút đao cuồng rống.

Từng đợt tiếng kêu giận dữ phóng tới mây xanh, thoáng như có thể lật tung trời đất. 

Trên vách đá cao vút, đám người nghe tiếng rống giận ngoài thành truyền đến, nén nỗi mỏi mệt và đói khát, bò dậy, chờ đợi quân địch tàn nhẫn xông lên.

Duyên Giác đứng ngoài Phật tháp, nhỏ giọng nói: “Vương, công chúa… Trời đã sắp sáng rồi, Hải Đô A Lăng muốn công thành.”

Bên trong không có tiếng động, cậu bước vào mấy bước, miệng há ra chưa kịp lên tiếng, Đàm Ma La Già từ trong u ám đi ra, khuôn mặt trầm tĩnh, khí thế trang nghiêm, ra hiệu im lặng.

Duyên Giác vội vàng ngậm miệng, theo sau lưng chàng đi ra Phật tháp. Đàm Ma La Già ngước nhìn sắc trời, nói khẽ: “Nàng ngủ thiếp đi rồi, có lẽ chừng nửa khắc chưa tỉnh lại, cậu ở lại trông chừng nàng.”

“Vâng.”

“Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đưa nàng đi về phía Tây.”

Duyên Giác giật mí mắt, ngẩng đầu, đần mặt ra: “Vâng.”

Đàm Ma La Già ngoái nhìn, thật sâu ngắm Dao Anh đang ngủ say mấy lần, quay đi, đứng bên vách núi, nhận lấy cây cung sừng trâu đen bóng Tất Sa đưa tới, kéo cung, vai lưng căng cứng, một tên bắn ra.

Một tên này khí thế hùng hồn, mũi tên nhanh như chớp giật, rít vang phá vỡ khói mù, bay lên không trung.

Mũi tên xé rách khói đen, lộ ra một góc trời, một tia sắc trời chiếu nghiêng xuống.

Ngoài thành Hải Đô A Lăng ngẩng đầu, nhìn mũi tên như ẩn như hiện trong khói dày đặc, chau mày.

Khắp nơi khói đen tràn ngập, yên tĩnh quỷ dị, chỉ có tiếng ngựa hí và lửa cháy.

Đột nhiên, một trận vù vù như có như không, như tiếng mưa nặng hạt theo gió nhẹ nhàng đến.

Hải Đô A Lăng bỗng dưng trừng to mắt, trên mặt lướt qua vẻ kinh ngạc không thể tin được, ghìm ngựa quay đầu.

Tiếng vù vù ngừng lại, lập tức, từng luồng xé gió khiến người kinh hãi vang lên, trong khói đen mù mịt tràn ngập có ánh sắc lạnh lập lòe ẩn hiện, giống như hằng hà sa số vì sao giữa bầu trời trong xanh đêm hè, ngay sau đó, sắc lạnh càng lúc càng sáng, càng lúc càng gần, như sao băng rơi xuống, chụp xuống thiết kỵ của liên quân đang không chút phòng bị.

Chi chít đầy tên che khuất bầu trời.

Hải Đô A Lăng túa đầy mồ hôi lạnh, bỗng nhấc cương, thúc ngựa quay người, ngửa người ra sau, rống to: “Nâng thuẫn! Nằm nghiêng!”

Giọng hắn đang run rẩy hiếm thấy. 

Cùng lúc đó, mấy chục ngàn mũi tên sàn sạt bay sát đất, mượn khói đen che lấp, dệt ra một mảng lưới đen to lớn trên không trung, bao trùm toàn bộ chiến trường, cùng nhau rơi xuống, thế đi ác liệt, hung tợn xuyên thẳng thân thể binh sĩ liên quân Bắc Nhung.

Tiếng kêu thảm thiết khắp nơi.

Mưa tên nhao nhao rơi xuống, từng cơn sóng liên tiếp, mãnh liệt đánh tới, thế không thể đỡ.

Trang bị binh lính bộ lạc không bằng thiết kỵ Bắc Nhung, cộng thêm vừa trải qua một đêm kịch chiến, Thánh Thành đã bị công phá, rất nhiều người lơ là, căn bản không mang tấm chắn, thấy mũi tên rơi xuống, chúng kinh hoàng chạy trối chết, mũi tên trực tiếp xuyên ngực, cắm thẳng chúng xuống mặt tuyết.

Binh Bắc Nhung kinh hoàng kêu to: “Trận cung nỏ của Phật Tử! Trận cung nỏ của Phật Tử!”

Năm đó Ngõa Hãn Khả Hãn mấy lần công thành thất bại, binh Bắc Nhung chết dưới xe cung nỏ nhiều vô số kể, người người Bắc Nhung đều biết, trận cung nỏ đã cải tiến của Phật Tử uy lực vô cùng, chuyên khắc chế thiết kỵ Bắc Nhung!

Hải Đô A Lăng hai mắt trừng trừng, siết chặt chuôi đao: Không thể nào! Lúc bọn hắn vừa mới công thành, mục tiêu hàng đầu là hủy hại xe cung nỏ của Thánh Thành, một chiếc không chừa, đến tường thành cũng đã sập một nửa, binh lính thủ thành cũng chả còn bóng dáng, ở đâu ra trận cung nỏ!

Trong khói mùi mịt từng trận cuồn cuộn rít lên, lại một vòng mưa tên, từng dải đen tên trên không trung xẹt qua, rào rào rơi xuống, bắn thủng giáp binh sĩ, bắn phá khiên tròn bằng gỗ, bắn trúng ngựa, chiến mã đau đớn hí vang, chấn kinh phi nước đại, hất tung kỵ sĩ trên lưng, trong nháy mắt chiến trận bị đánh loạn, các binh sĩ giẫm đạp lẫn nhau, người ngã ngựa đổ.

Hải Đô A Lăng tránh né một mũi tên xé không vút tới, nhìn ra xa xa, cả người chấn động. 

Trời còn chưa sáng, khắp nơi còn tối thui, mặt đất rung chuyển, bốn phương tám hướng có tiếng vó ngựa nặng nề chỉnh tề tới gần, từng dải đen tạo thành bởi vô số bóng hình hung hãn nhấp nhô, giống từng con thú khổng lồ khát máu hung mãnh, mang theo khí thế bá đạo xé nát mọi thứ, như thủy triều từ nhiều hướng khác nhau ầm ầm dội đến. 

Đầy khắp núi đồi, khắp nơi đều là biển người.

Bọn hắn màu da khác nhau, gương mặt khác nhau, có tác phong quân đội chỉnh tề, có vùi đầu xông giết, có người giáp đen huyền, có người giáp bạc sáng, có tóc tai bù xù, một thân áo da thú, có khôi giáp dày cộm nặng nề, có du mục cầm đao, cầm thiết chùy, cầm trường thương, người người đều mang cung, vừa lao vụt đến, vừa bắn tên.

Từng lá cờ đại biểu cho từng bộ lạc khác nhau đón gió phấp phới.

Sau lưng bọn họ, dằng dặc trên ngọn núi, từng chiếc xe cung nỏ chi chít chật ních trên dốc núi bằng phẳng, tên như mưa châu chấu.

“Vì Phật Tử, giết!”

“Giết!”

“Giết!”

Bọn họ hô hào danh hào của Đàm Ma La Già, giận dữ hét lên như núi kêu biển gầm, trùng trùng điệp điệp, sát khí khiến người kinh sợ tràn ngập giữa trời đất. 

Lúc này, thoảng như để hưởng ứng tiếng hô gào của các dũng sĩ bộ lạc, từ trong thành cũng truyền tới một mảng la giết, một đội quân xa lạ, quân dung chỉnh tề từ Thánh Thành vọt ra, nhào về phía liên quân Bắc Nhung.

Chiến trận Bắc Nhung yên lặng một vùng, các binh sĩ kinh hoảng nhìn về phía chủ soái Hải Đô A Lăng.

Hải Đô A Lăng thấm đẫm mồ hôi qua y phục lớp lớp, nghiến răng đến muốn nát. 

Y luôn đề phòng Tây quân đến gấp rút tiếp viện, phái người trông coi quan ải, luôn ngăn Tây quân ngoài Sa Thành. Mỗi lần Đàm Ma La Già phái người phá vây, đều chạy về phía Đông, y cũng đã cắt đứt đoạn đường, làm Đàm Ma La Già hết kế có thể dùng.

Quan ải đều có người của y trấn giữ, ngày ngày người của y đều truyền tin các nơi về, đã ngăn cản viện quân, y bảo đảm mình không có nỗi lo về sau.

Thêm nữa, y lệnh cho bộ hạ bắn giết toàn bộ ưng đưa thư bay ra từ Thánh Thành, Đàm Ma La Già không thể nào đưa tin tức ra ngoài!

Thế nhưng trước mắt mớ viện binh thanh thế lớn mạnh này nứt từ kẽ nào ra, làm thế nào Đàm Ma La Già có thể liên hệ với viện binh, ăn ý phối hợp?

Chả có lẽ Phật Tử thật sự biết pháp thuật, có thể cách không chỉ huy bộ lạc ở xa ngoài ngàn dặm?!

Đôi ngươi Hải Đô A Lăng trương lên, gân xanh nổi đầy.

Cái gì mà tương kế tựu kế, dẫn xà xuất động, bắt rùa trong hũ… Tất cả đều là giả! Thậm chí ngay cả tử thủ Thánh Thành cũng là giả!

Phật Tử không tiếc lấy mình làm mồi nhử, lấy cả tòa Thánh Thành làm mồi nhử, đau khổ tử thủ Thánh Thành, chính là vì kéo chân mười vạn đại quân này của y, chờ đợi viện quân đến đây!

Đêm hôm qua Phật Tử dẫn dụ binh bộ lạc vào thành, không phải là vì để cho y trúng kế, mà là muốn cố ý nổ nát Thánh Thành, dùng hỗn loạn, tiếng vang và khói mù che đậy cho viện quân! Kéo chân y, khiến đám bộ lạc tham lam lơ là cảnh giác, tạo cơ hội cho viện binh áp sát chiến trường!

Nếu y đoán không sai, đại doanh hậu phương liên quân Bắc Nhung hẳn đã bị viện binh đánh lén, nói không chừng đám bộ lạc tham sống sợ chết kia đã sớm đầu hàng, cho nên hai ngày nay không ai bẩm báo có động lạ thường ở gần đây. 

Phẫn nộ, nghĩ mà sợ, kinh hãi, tức giận… Hải Đô A Lăng tức điên đến nổ đom đóm, nhấc cương, quyết định thật nhanh, triệu tập bộ hạ: “Tất cả đừng hoảng hốt! Kết trận! Lui binh!”

Bộ hạ đầy chấn kinh, lao đến, ôm quyền nói: “Vương tử, sao phải lui binh? Chúng ta tổn thất không lớn, chưa hẳn không thể liều mạng với chúng!”

“Đúng, Thánh Thành đã bị phá, chúng ta giết vào thành đi, đánh cướp một phen, bắt sống Phật Tử và Văn Chiêu công chúa, dùng Phật Tử công chúa làm con tin!”

Trong cổ họng Hải Đô A Lăng đầy mùi máu tanh, rít lên: “Là ta đánh giá thấp Đàm Ma La Già, y không hoàn toàn thất thế, các ngươi xem đám bộ lạc kia, đều đến đây vì hắn… Từ trước khi Phật Tử quay về, hắn đã sớm định ra kế hoạch vây quét chúng ta, những ngày qua tử thủ không ra chính là vì để cho ta giảm bớt phòng bị. Cộng thêm một Văn Chiêu công chúa, Tây quân tập trung quân lực muốn đột phá phòng tuyến của chúng ta ở phía Đông cũng là một trong kế sách của bọn chúng!”

“Thánh Thành bị đánh sập… đội quân kia từ đâu mà tới? Hay có thể nào là chúng nổ tung vách núi, cho viện binh tiến vào?”

Một cơn rùng mình bò khắp cả người, Hải Đô A Lăng không muốn thừa nhận mình bại, nhưng y không có lựa chọn.

Liên quân là một mâm cát rời rạc, vây thành lâu ngày, liên tiếp cọ sát, binh bộ lạc ngày càng không nhận khống chế của y, nếu Đàm Ma La Già đã sớm tiên đoán được tất cả, đồng thời bố trí cơ quan, như vậy kế hoạch nhất định thiên y vô phùng, toán vô di sách*.

* đại ý kế hoạch chu đáo chặt chẽ, không có kẽ hở, không bỏ sót – trích Tam Quốc.

Y buộc phải nhanh nghĩ đối sách.

“Đàm Ma La Già lấy Thánh Thành làm mồi nhử, toan tính không chỉ để giải vây cho Thánh Thành, cửa thành mở rộng, tường thành bị hủy, hắn không phải dụ địch, mà là hủy đường lui của chúng ta! Thả viện quân vào! Nếu chúng ta do dự chần chừ, rất có thể bị vây kín.”

“Bọn hắn muốn thắt miệng lưới!” Hải Đô A Lăng quyết định chủ ý, “Rút lui!”

Các bộ hạ nhìn nhau, theo sát sau lưng y, giục ngựa phi nước đại, thử phá vây.



Trên vách núi, Đàm Ma La Già nhìn xuống chiến trường, đưa mắt ra hiệu Tất Sa.

Tất Sa phất cờ, dưới chân vách núi thành Bắc bị nổ mở, một đội quân theo vách đá cao vút leo lên, dưới dẫn dắt của binh Tây Châu, xuyên qua cạm bẫy trải rộng phố dài, xông ra Thánh Thành, chia thành hai đội, dọc theo hai bên cửa thành kéo dài đến, giống một đường ngang.

Đàm Ma La Già đứng trên núi cao, có thể nhìn thấy hơn phân nửa tình thế chiến trường.

Kia là viện quân khắp nơi chạy đến đầy trời áp sát liên quân Bắc Nhung, quân canh giữ trên sườn núi không ngừng bắn tên, xáo trộn chiến trận liên quân, chặn đường lui của chúng.

Hướng Thánh Thành, đội ngũ triển khai theo đường ngang dần dần kéo dài tiến tới trước, từ hai cánh tới gần liên quân Bắc Nhung.

Xa hơn nữa, trong vài trăm dặm, kỵ binh bộ lạc khác nhau đang lớp sau thay lớp trước chạy đến hướng Thánh Thành, từng nhánh quân tạo thành thế vây kín, không chút hoang mang thu nhỏ vòng vây, từ từ tiêu diệt đội liên quân mà họ gặp phải trên đường. 

Một vòng lưới lớn, đã mở ra từ rất nhiều ngày trước, từ ngoài vài trăm dặm chậm rãi thu vào, như từng mặt tường cao, muốn treo vắt chặt đủ mười vạn đại quân mà Hải Đô A Lăng phí hết tâm tư gộp đủ vào bên trong.

Muốn bình định loạn thế, cho dân chúng an cư lạc nghiệp, bắt buộc phải đánh tan đám liên quân này. 

Đàm Ma La Già vung trường cung, trường đao khỏi vỏ, đi xuống vách núi.

Binh sĩ Vương Đình từng người đứng lên, rút trường đao, theo sau lưng chàng, vẻ đầy cuồng nhiệt mà thành kính.



Đến khi Dao Anh tỉnh lại, tiếng la giết ngoài thành động trời.

Bên người trống trải, trên người đắp mền nỉ thật dày, nàng cuống quýt xông ra Phật tháp, đi tới vách đá dựng đứng, ngóng nhìn phương xa.

Duyên Giác theo sát sau lưng nàng: “Công chúa, Vương đã đi dẫn binh truy kích Hải Đô A Lăng, xin người yên tâm.”

Dao Anh đã tìm tới một bóng hình cao lớn đang giục ngựa phi nhanh trên chiến trận, gật đầu.

Ngoài Thánh Thành, cờ phần phật bay đầy khắp núi đồi, bộ lạc từ nhiều hướng khác nhau chạy tới dần dần khép lại vòng vây, chặn liên quân vào giữa.

Đến khi bóng dáng Đàm Ma La Già xuất hiện trên chiến trận, vừa lúc có ánh bình minh chói mắt đâm thủng khói đen, rải xuống, lồng lên người chàng.

Chàng khoác lên ánh nắng sáng chói, một người một ngựa, lao vùn vụt trước trận, tăng bào bay lên, nghiêm trang lạnh lẽo, ung dung.

Đám người ngây nhìn, kích động trào nước mắt.

Một tù trưởng hô to: “Phật Tử là Vương của chúng ta!”

“Chúng ta trung thành không phải với Vương Đình, là Phật Tử!”

“Phật Tử là Vương của chúng Vương! Là Cúc Nhĩ Hãn* của chúng ta!”

*Kul Khan – danh hiệu người cai trị tối đa dân tộc Đột Quyết

Một luồng cảm giác vừa chua vừa cay trào lên trong lòng, hốc mắt Dao Anh hơi ướt.

Những bộ lạc này từng chịu ơn Đàm Ma La Già, còn có trú quân Vương Đình đóng giữ các nơi, tất cả đều chạy đến.

Họ vì Đàm Ma La Già mà tới.

Dù Đàm Ma La Già không phải con trai ruột của Vương Hậu, dù cho chàng và Tô Đan Cổ là một người, vẫn luôn có rất nhiều người thật lòng kính yêu chàng, nguyện đi theo chàng, vì chàng quên mình phục vụ.

Giống như Bát Nhã.

Cố gắng những năm qua của chàng, chưa hề uổng phí.

Bên tai một tiếng kinh hô, Duyên Giác nhìn qua chiến trường, khẩn trương nói: “Hải Đô A Lăng quá giảo hoạt! Y đang trốn sau binh bộ lạc… Y sắp phá vây!”

Dao Anh hồi thần, ánh mắt đảo một vòng, khóe miệng khẽ nhếch: “Hải Đô A Lăng phá vây cũng không sao…”

Lần này, Hải Đô A Lăng không còn chỗ trốn.



Ở ngoài ngàn dặm, mẫu quốc nơi Hải Đô A Lăng nương nhờ.

Dương Thiên một thân áo giáp, đứng trên đầu thành, anh tư bừng bừng phấn chấn, ngóng nhìn về hướng Vương Đình, lau đi vết máu trên trường đao.

Trong vài trăm dặm quanh Samarkand đều đã thần phục dưới chân Tây quân, tàn quân Bắc Nhung chạy trốn tới đây đều bị bắt. Hải Đô A Lăng đã mượn binh bộ lạc phụ thuộc phía cha vợ y, vừa vặn cho Tây quân cơ hội quy mô tiến công.

Dương Thiên tra đao vào vỏ, vỗ vỗ chuôi đao.

Một trận chiến này, cậu theo lệnh Văn Chiêu công chúa, đôn đáo ngàn dặm, một bước đập tan mẫu quốc chỗ dựa của Hải Đô A Lăng, trấn áp mấy chục bang quốc lớn nhỏ xung quanh, thuận tiện đả thông hoàn toàn con đường giao thương, chư bộ đến quy hàng.

Tây quân đánh một trận dựng nên uy vọng, từ đây, bất kể là phía Bắc, phía Tây hay là phía Nam, không còn thế lực dám khiêu khích Tây quân, Tây quân có thể gối cao không lo.

Xem còn ai dám chứa chấp Hải Đô A Lăng nữa!https://www.youtube.com/embed/6SZuFi9htLA

MONGOL: THE RISE OF GENGHIS KHAN – chị em xem clip minh quạ tưởng tượng cho khí thế hen

2 chương đánh trận cuối goy. Tui mệt với bà Mai cố phát triển mảng đấu trí đấu mưu gì, trận nào bả cũng chơi bài lừa hết. Hú hồn không à.
Bình Luận (0)
Comment