Thanh Hồ Đường
Chiêm Đông Kình nhận điện thoại xong, Tống Các ngồi bên cạnh nhịn không được
liếc mắt nhìn hắn, người đàn ông trầm mặc lồi lâu, đột nhiên bộc phát ra ngoài.
Hắn thình lình bật dậy, đá một cước, khay trà phía trước
rất nhanh bay vọt lên mặt ghế sofa đối diện, đồ bên trên đều bay đổ ra
ngoài.
Tống Các ngồi im một chỗ không nhúc nhích, Chiêm Đông Kình nắm chặt nắm đấm như muốn bóp nát di động.
Hắn cầm chìa khóa xe bên cạnh, sải bước đi ra ngoài.
Chiêm Đông Kình thật không ngờ được, Tô Lương Mạt còn có thể nhẫn nại như
vậy, Tô Khang trong tay hắn là vô dụng, nhưng hắn đã cảnh cáo cô bao
nhiêu lần? Để cô đừng động tâm lệch tư, lần này thì quá giỏi rồi, trực
tiếp đưa người đi.
***
Tô Lương Mạt xuyên qua khe hở nhỏ hẹp nhìn ra ngoài, bọn chúng lục soát rất cẩn thận, sớm muộn cũng sẽ tìm sang bên này.
Lưu Giản áp môi vào vành tai cô, "Cô có đem súng không?"
Tô Lương Mạt nắm chặt túi xách trong tay gật đầu, "Nhưng tôi không dám nổ súng."
"Vậy lần trước cô làm sao có thể?"
Cô hạ thấp giọng, "Lúc đó tôi không có thời gian cân nhắc, hoàn toàn là động tác theo bản năng."
"Lát nữa bọn chúng cũng sẽ không cho cô thời gian cân nhắc." Lưu Giản từ bên hông rút ra khẩu súng, mở băng đạn, bên trong chỉ có bốn viên, "Súng
của tôi để trên xe."
Tô Lương Mạt vươn tay vào trong túi xách, đầu ngón tay chạm đến thân súng, cảm giác lạnh băng làm cô không rét mà run.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, giày da đạp lên nền xi măng ma sát phát ra tiếng "lộp cộp", khẩu súng của Lưu Giản nhắm ngay giữa khe hở thùng
thàng, đến lúc đối phương phát hiện bọn chúng muốn phản kháng lại cũng
không kịp nữa.
Hai chân Tô Lương Mạt tê cứng, cô thấy sắc mặt
người đàn ông đông lạnh, sát khí trong mắt làm cô cảm thấy xa lạ, cô
quen thấy bộ dạng lưu manh của hắn, lại suýt quên người đàn ông này cũng là sống trên đầu lưỡi đao.
Lưu Giản bình tĩnh, đôi con ngươi hẹp dài khẽ nheo lại, hắn không thể lãng phí bất kỳ viên đạn nào.
Hắn mở khóa an toàn, Tô Lương Mạt nghe một tiếng "bụp", chỉ có tiếng súng
bắn trúng thân thể con người mới có âm thanh ngột ngạt như vậy truyền
tới tai.
"Chuyện gì vậy?" Có tên đằng xa kêu lên.
Lưu Giản chụp lấy cánh tay Tô Lương Mạt, "Đi!"
Cô chạy theo hắn quẹo vào một một khúc rẻ khác, bốn tên còn lại nghe thấy
tiếng súng chạy tới, tên đàn ông nằm trên mặt đất không nhúc nhích, đồng bọn đặt tay lên cần cổ của hắn, "Chết rồi."
Đôi môi Tô Lương Mạt run rẩy, súng trong tay thiếu chút nữa không cầm được.
Lưu Giản dựa lưng vào cách tường, liếc nhìn cô, "Vẫn còn bốn tên."
"Đều giết hết sao?"
"Cô ra ngoài bảo bọn chúng thả cô đi, tôi liền bỏ súng xuống."
Tô Lương Mạt im miệng không nói nữa, cô dựa bên cạnh Lưu Giản, "Hồ nước đục này anh không cần phải can dự vào."
"Là cô kéo tôi vào."
Tô Lương Mạt không nói nữa, cô để khẩu súng bên cạnh, Lưu Giản ra tay, ý
nghĩa sinh mạng đám người kia giống như bị cột trên sợi dây thừng, Lưu
Giản đưa tay đẩy thùng hàng ở giữa, bốn tên còn lại chia thành hai
hướng, thành tư thế đánh bọc sườn.
Lưu Giản nắm chặt tay Tô Lương Mạt, hơi thở lành lạnh bao lấy cô, lần đầu tiên Tô Lương Mạt không né
tránh, cô đứng bên cạnh Lưu Giản, một dải ánh sáng chiếu lên chân đám
người đó, kéo thành cái bóng thật dài.
Tiếng bước chân dần gần tới, Lưu Giản nghiêng người, hắn quay đầu nháy mắt với Tô Lương Mạt, ra hiệu bảo cô đi sát theo hắn.
Mùi gió biển mằn mặn thổi vào khoang mũi, cảnh tay Lưu Giản thẳng tắp, tư
thế hắn cầm súng rất chuẩn, ngón trỏ luôn luôn nắm căng, vừa có động
tĩnh viên đạn liền thoát xác bay ra.
Tay hắn cầm túi xách của Tô
Lương Mạt, từ bên trong tìm được hộp kẹo cao su, Lưu Giản hướng về phía
Tô Lương Mạt làm động tác ném lên.
Tô Lương Mạt ngầm hiểu, cô cầm lấy hộp kẹo cao su dùng sức ném ra ngoài, vỏ hộp màu vàng cam đập vào
ánh đèn, lập tức phát ra chói mắt vô cùng, Lưu Giản lách mình ra ngoài,
thương pháp vừa nhanh vừa chuẩn, "đoàng đoàng" hai tiếng súng giải quyết trọn hai tên, lại là một phát súng lấy mạng, tuyệt không dư thừa viên
đạn nào.
Tô Lương Mạt bị hắn dắt tay tiếp tục đi về trước, cô muốn đưa súng trong tay cho hắn, bên trong nhiều hơn một viên đạn.
Đoàng!
Một tiếng này, là sượt qua tai Tô Lương Mạt, màng nhĩ của cô đau buốt, Lưu
Giản ôm lấy bả vai cô, để cô khom người dịch từng bước lên trước, còn
lại hai tên chó cùng rứt giậu, trong tay hai bên đều có hai khẩu súng,
phương án của bọn chúng gần như là bắn loạn.
Viên đạn găm thật
sâu vào trong thùng hàng, bắn trúng đinh thép bật ngược lại, cánh tay Tô Lương Mạt ngăn trước mặt, đột nhiên bị Lưu Giản hất ngã, cô té lăn đụng vào góc tường, người đàn ông cơ hồ không để cô dư thừa thời gian, kéo
cánh tay lôi cô tiếp tục đi về phía trước.
"Tôi chạy không nổi nữa."
"Không muốn chết thì im miệng." Trong mắt Lưu Giản lạnh lùng u ám, tay hắn đè
ép bả vai Tô Lương Mạt, để cô ẩn mình vào trong không gian kín mít, "Đợi ở đây đừng động đậy."
"Anh đi đâu?"
"Tôi..."
"Súng của tôi đưa cho anh!"
Tiếng súng đuổi theo liên tiếp, Lưu Giản không có cơ hội đưa tay, hắn lách
mình tránh đi, Tô Lương Mạt chen giữa hai dãy thùng hàng, nhìn Lưu Giản
nhanh chóng chạy đi.
Hắn nắm chắc chín phần có thể xử lý hai tên
còn lại, Lưu Giản sờ con dao mang theo tùy thân, trước mắt bỗng nhiên
tối sầm, súng trong tay tên đàn ông đưa qua, hắn nhanh chóng chế trụ
cánh tay tên kia, nhắm ngay mi tâm bắn một phát.
Gần như là đồng
thời, họng súng đen ngòm trực tiếp nhắm thẳng hắn, cánh tay Lưu Giản
căng cứng, ý thức định rút dao nhưng có thể không kịp nữa.
Rốt cuộc là thua ở giây cuối cùng này mà lại vì thiếu đạn.
Cũng không biết là dao nhanh hơn hay súng nhanh hơn, chỉ có điều Lưu Giản
không thấy cảm giác bỏ mạng quá đáng sợ, tên đàn ông phía trước đưa tay
ôm bụng, sau đó cả người thẳng tắp ngã ngược ra sau.
Lưu Giản xoay người, nhìn thấy Tô Lương Mạt giơ súng lên.
Thần sắc hắn thoáng hiện chút hoảng hốt, giống như vừa từ Điện Diêm La đi
một vòng, Lưu Giản sải bước đến bên cạnh, duỗi tay đè súng của Tô Lương
Mạt xuống, thấy cánh tay cô cứng ngắc, đáy mắt hắn nổi lên vẻ không đành lòng, lại ôm cô vào ngực, "Không sao rồi."
"Tôi..." Tô Lương Mạt nhìn thấy vết máu dưới thân tên kia lan ra, cô nhắm mắt lại, "Lần này tôi thực sự giết người rồi."
Lưu Giản kéo cô đi ra ngoài, hai người tới trước bến tàu, Tô Lương Mạt muốn quay đầu, Lưu Giản liền kéo đầu cô quay lại, "Tôi sắp xếp cho em tránh
đi một thời gian."
Cô lắc đầu, "Không cần."
"Những tên kia là ai phái tới? Còn ba của em..."
"Ba tôi chưa chết, nhưng cảnh sát không biết," Tô Lương Mạt nhìn Lưu Giản, "nhưng bây giờ anh biết rồi."
"Yên tâm, tôi sẽ không nói ra."
"Tôi phải trở về," Tô Lương Mạt không khỏi nắm chặt tay, cô nhớ đến Chiêm
Đông Kình, lần trước là cướp hàng, lần này là tự mình đưa Tô Khang bỏ
trốn, lần này không biết lại định trừng phạt cô thế nào, nhưng Tô Trạch
vẫn còn ở Thanh Hồ Đường, huống hồ Ngự Châu là địa bàn của hắn, trốn đi
đâu cũng vô dụng, "Lưu Giản, cảm ơn anh."
Lưu Giản tiến tới gần cầm tay cô, đầu ngón tay vẫn lạnh buốt như cũ, "Còn sợ không?"
Sắc mặt Tô Lương Mạt trắng thảm như tờ giấy, đến lúc này vẫn chưa hồi phục
lại, cô lắc lắc đầu, "So với lần trước đỡ hơn nhiều rồi, chẳng lẽ dần
dần sẽ thực sự tê dại sao?"
"Không phải," Lưu Giản đưa tay nghịch mái tóc dài của cô, "em không nghĩ tới, liền vượt qua được, nghe lời tôi, đừng nghĩ."
"Thật không?"
Người đàn ông gật gật đầu, trong con ngươi lộ ra chút gì đó có thể khiến
người khác an lòng, ngay từ đầu Tô Lương Mạt không cho rằng Lưu Giản là
người tốt, cô mỉm cười, trên đầu còn dính ít bọt biển màu trắng, nụ cười này có thể nói là khuynh thành, khảm thật sâu vào lòng Lưu Giản.
Tô Lương Mạt để gió biển tùy ý quất vào mặt, cô biết Chiêm Đông Kình bên
kia rất nhanh sẽ nhận được tin, sẽ có nhiều người hơn nữa tuôn đến bến
tàu, cô hít sâu hơn, "Đi thôi."
"Em đi đâu?"
"Tôi quay về, yên tâm, những tên đó không phải anh ta phái tới, anh ta sẽ không làm gì tôi."
Lưu Giản không tin, Tô Lương Mạt xoay người định đi, suy nghĩ một chút đưa tay kéo tay hắn, "Anh đi trước đi."
Hắn ngăn trở tầm mắt Tô Lương Mạt, cùng cô sánh vai đi lên trước, "Vì sao?"
"Không nhìn thấy, tôi có thể không nghĩ tới."
Ánh mắt Lưu Giản quét qua mấy cỗ thi thể, bước chân Tô Lương Mạt giống như
lơ lửng trên mặt đất, cô không ngờ được, chỉ cách có mấy ngày, cô liền
thật sự giết người.
Hơn nữa, là vì Lưu Giản.
Làm người ta khó tin đến mức nào.
Cô không biết, có một số việc trời định nhất định là chuyện tốt.
Lưu Giản lái xe, đưa Tô Lương Mạt đến công viên cách đó không xa, xe của cô đậu ở đó.
Đợi xe dừng hẳn, Tô Lương Mạt đẩy cửa xe muốn đi xuống, Lưu Giản gọi cô, "Thật sự không có việc gì?"
"Nếu có chuyện tôi đã đi cùng với ba mẹ tôi rồi." Tô Lương Mạt đi đến trước
cửa xe của mình, Lưu Giản thấy cô rời đi, hắn không yên tâm, lái theo
sau.
Đến khi xác định cô đi về hướng Thanh Hồ Đường, Lưu Giản mới giảm chậm tốc độ, phía trước là địa bàn của Chiêm Đông Kình, hắn không
vào được.
Tô Lương Mạt nhìn bóng xe trong kính chiếu hậu càng lúc càng nhỏ, đến Thanh Hồ Đường, cô cũng không có lái xe vào biệt thự, mà
dừng ở ven đường.
***
Chiêm Đông Kình dọc hai bên bến tàu
tìm kiếm, đầu bên kia truyền đến tin tức, phát hiện năm người bám theo
Tô Lương Mạt toàn bộ bị bắn chết.
Hắn nặng nề nện xuống một đấm,
chỉ dựa vào Tô Lương Mạt đừng mơ tưởng dứt khoát như vậy, cũng chính vì
điểm này, mới làm Chiêm Đông Kình càng thêm tức giận.
Sau lưng cô có chỗ dựa, mới có thể không kiêng nể gì như vậy, Tống Các cũng đã phái người ra ngoài tìm, hận không thể lật ngược mấy khu vực lân cận, Chiêm
Đông Kình càng tìm về sau càng thấp thỏm phập phồng, hắn khó mà khống
chế tâm tình của mình, nhưng lúc này lửa giận trong lồng ngực đã cháy
tới tận cổ họng, người đàn ông kéo căng bờ môi lạnh lùng khô khốc. Có lẽ đã trốn rồi, biết rõ đưa Tô Khang trốn đi hắn sẽ không để cô sống yên
ổn, xem ra là dù bao xa thì cũng đã trốn rồi.
Nhưng chẳng lẽ cô không quan tâm em trai của mình?
Đầu óc Chiêm Đông Kình một đống hỗn loạn, càng loạn lại càng muốn tìm được
cô, hắn thậm chí còn nghĩ tới việc trừng phạt cô thế nào, lần trước dạy
dỗ chắc là quá nhẹ, hắn phải làm cô đời này không thể nào quên được!
Không ý thức được đã lái xe đi rất xa, Chiêm Đông Kình không mục đích tìm kiếm khắp nơi, nhưng lại không nhịn được lo lắng.
Bến tàu bên kia nghe nói là xảy ra bắn nhau, chỉ là muốn tìm người không có lệnh của hắn ai dám lộn xộn? Hắn nghĩ có lẽ Tô Lương Mạt đang trốn, có
khi nào có khả năng...
Chiêm Đông Kình cau mày, gọi điện thoại cho Tô Lương Mạt, phát hiện cô tắt máy.
Tống Các bên kia vẫn không có tin tức.
Thời gian sớm đã qua hừng đông, hắn tìm suốt năm giờ liền.
Đột nhiên nhận được điện thoại, là bên Thanh Hồ Đường gọi tới, nói tìm thấy xe của Tô Lương Mạt, chỉ là không thấy người.
Chiêm Đông Kình đánh tay lái một cái, cũng không quan tâm là đường một chiều, trực tiếp quay đầu.
Hắn rất nhanh trở về Thanh Hồ Đường, xa xa đã nhìn thấy xe của Tô Lương Mạt đậu bên rặng cây xanh phía trước, cửa xe mở, Chiêm Đông Kình dừng bên
cạnh, nhưng bên trong không có người, mồi lửa trong người hắn càng cháy
hung hãn.
Tô Lương Mạt thực ra trốn ở một bên, cô biết Chiêm Đông Kình sớm muộn sẽ trở lại, thời gian trôi qua lâu một chút nói không
chừng có thể làm hắn bớt giận, Chiêm Đông Kình xuống xe, con người sắc
bén quét ra bốn phía.
Tô Lương Mạt không nghĩ sẽ rời đi, nhưng
cũng không thể lập tức trở về đụng trúng họng súng của Chiêm Đông Kình,
người như hắn không biết chừng lại muốn dùng nộ pháp gì hành hạ cô.
Cô từ rặng cây xanh nhảy ra ngoài, sau đó quay về hướng ngược lại nhanh chân bỏ chạy.
Chiêm Đông Kình nghe thấy tiếng động quay đầu, Tô Lương Mạt vội vàng chạy
trốn, không quan tâm ngó ngàng, Chiêm Đông Kình chui vào xe, đạp chân ga đuổi theo, chạy đến bên cạnh cô, hắn xuống xe, Tô Lương Mạt vẫn không
có ý định đứng lại, Chiêm Đông Kình hướng bóng lưng cô hét lên, "Lăn lại đây cho tôi!"
Cô chạy trốn nhanh hơn.
Người đàn ông ba
bước đuổi theo phía trước, chế trụ cổ tay cô dùng sức lôi trở về, Tô
Lương Mạt bị hắn đè ép lên nắp mui xe, Chiêm Đông Kình chen người vào
giữ hai đùi của cô, đem hay tay Tô Lương Mạt áp lên đỉnh đầu, "Chạy đi
đâu, em còn dám chạy hả?"
"Tôi không có chạy." Tô Lương Mạt thở
hồng hộc, tư thế bất tiện như vậy làm cô khó chịu muốn tránh ra, Chiêm
Đông Kình chèn ép cánh tay Tô Lương Mạt, mặt sắp dán lên mặt cô, "Còn
nói không chạy, lá gan của em đủ mập rồi, nói, bản thân đã làm chuyện
gì!"
"Tôi đưa ba mẹ tôi đi rồi, nói với anh chắc chắn anh sẽ không đồng ý, để tôi đứng dậy, lưng tôi uốn cong khó chịu."
"Em còn biết khó chịu?" Chiêm Đông Kình đưa tay bóp trước ngực cô, "Ai thả các người ra ngoài?"
Tô Lương Mạt nghĩ tới Thẩm Tâm Lê bỏ đá xuống giếng, "Tôi tìm Thẩm Tâm Lê
hỗ trợ, là cô ta đả thông trạm kiểm soát, tôi không có bản lĩnh đó."
Chiêm Đông Kình dùng sức bóp, Tô Lương Mạt đau đến muốn đánh người, cô cũng
biết người đàn ông này có rất nhiều chiêu biến thái, hơn nữa kinh nguyệt sắp tới, ngực vốn rất nhạy cảm, dùng lực một chút cũng khiến cô đau đến nghiến răng.
"Người ở bến tàu là ai giết?"
"Bọn họ liên
tục đuổi theo tôi, còn hướng tôi nổ súng," Tô Lương Mạt giấu chuyện Lưu
Giản, "là những người đưa ba tôi rời đi làm."
Ngón tay nắn bóp thành đủ loại hình dáng có hình dung, Chiêm Đông Kình kề sát tới, "Ba em muốn đi đâu?"
"Ông ấy không muốn bất kỳ ai biết ông ấy đi đâu, ba tôi cẩn thận quen rồi,
ngay cả tôi cũng không biết." Tô Lương Mạt muốn giải thích, nhưng lại
đau nhức không nhịn được, "A!"
Chiêm Đông Kình là muốn bóp nát ngực của cô sao? (Bạn chip không biết nói gì hơn @-@)
Hai tay Tô Lương Mạt bị hắn cố định trên đầu "Bây giờ nói với tôi những thứ vô dụng này, không phải vừa rồi còn muốn chạy sao? Không cần em trai
của em nữa phải không?"
"Tôi không có chạy," Cô ngang bướng cãi
lại, "tôi lái xe trở lại đây, nhưng không dám đi vào, tôi thấy anh tới,
lại sợ anh tức giận muốn trừng phạt tôi, hai chân tôi không tự chủ
được..."
Chiêm Đông Kình từ trên cao liếc nhìn cô, Tô Lương Mạt
yếu thế, muốn hắn tiêu tan đợt tức giận này, cứng đối cứng người thua
thiệt là bản thân mình, nhưng người đàn ông nhìn cô đôi con ngươi thâm
sâu không thấy đáy, giống như liếc qua liền nhìn thấu tâm tư của cô, lại giống như có chứa thất vọng trào phúng. Nửa câu sau Tô Lương Mạt muốn
cãi lại nuốt trở về, Chiêm Đông Kình như bức tượng điêu khắc đứng trước
mặt cô, cô dần dần kiệt sức.
Hắn nên tức giận, những điều này Tô Lương Mạt đều dự liệu được.
Chiêm Đông Kình vươn tay, toàn thân Tô Lương Mạt cứng đờ, cho là hắn muốn bóp cổ cô, ngón tay người đàn ông chỉ đùa nghịch tóc cô, bọt biển màu trắng trên mặt vẫn chưa tản hết, một bên đại não mông lung như phủ tầng tuyết trắng.
"Có phải em thủy chung không có cách nào tin tưởng tôi?"
Tô Lương Mạt nhìn thấy bóng hình trong đáy mắt người đàn ông, cô không
chút nghĩ ngợi lắc đầu, "Không, tôi tin anh, nhưng ba tôi không tin bất
kỳ ai khác, tôi đưa ông ấy đi không phải vì muốn để ông ấy thoát khỏi sự kìm kẹp của anh, mà là tôi không có cách nào làm ngơ kiên trì đến cố
chấp của ông ấy, Chiêm Đông Kình, anh có thể nói tôi vong ân phụ nghĩa,
hay cả nhà chúng tôi đều vậy, nhưng việc này không liên quan đến tin hay không tin anh?"
Cô nhìn hắn chòng chọc, ánh mắt hết sức chân
thành kiên định, mái tóc xỏa tung giống như đám rong biển, Chiêm Đông
Kình trầm mặc, Tô Khang bỏ trốn hắn cũng không quá tức giận, vốn dĩ ông
ta có ở trại an dưỡng hay không cũng không ảnh hưởng gì lớn, chỉ là hành động này của Tô Lương Mạt, đã phạm đến ranh giới cuối cùng của hắn.
Lại còn dính líu đến Thẩm Tâm Lê.
Chiêm Đông Kình buông tay, bàn tay vẫn chống đỡ hai bên Tô Lương Mạt, "Thẩm Tâm Lê vì sao lại giúp em?"
Hắn luôn có khả năng tìm được trọng điểm trong lời nói, con ngươi Tô Lương
Mạt lóe lên, "Tôi đến trại an dưỡng bị cô ta phát hiện, tôi bảo cô ta
giữ bí mật, lúc trước anh cho tôi tiền tôi không động vào một đồng đều
đưa hết cho cô ta, anh cũng biết, người như Thẩm Tâm Lê coi trọng tiền
hơn tất cả mọi thứ."
Tô Lương Mạt càng nói càng không chắc chắn,
cô luôn cảm thấy Chiêm Đông Kình hình như biết điều gì đó, lại còn ở đây chất vấn cô từng câu từng chữ, cô thậm chí nghi ngờ bây giờ có phải
mình đang tự chui đầu vào lưới hay không?
Hắn đưa tay lôi cô dậy, chân Tô Lương Mạt vẫn còn chống lên mui xe, Chiêm
Đông Kình thấy dè dặt trong mắt cô, hắn xoay người, cong một chân lên,
cả người liền dựa bên cạnh Tô Lương Mạt, "Chạy cái gì, nếu đã ở đây chờ
tôi, cho dù em đi vào trong tôi cũng không làm gì em."
"Tôi cảm thấy anh sẽ giết tôi." Tô Lương Mạt nói lời này là nói thật.
"Giống như hai ngày trước, em cầm đồ ném về phía tôi hung hăng như vậy?" Chiêm Đông Kình nghiêng mặt qua nhìn cô, bộ dáng kia, giống như nói cô là
người đàn bà chanh chua. Tô Lương Mạt xác định tức giận trên mặt người
đàn ông đã tiêu tán, "Xin lỗi."
Cô đưa tay, trước ngực đau đớn dữ dội, Tô Lương Mạt khẽ cúi người xuống.
"Những người ở bến tàu kia, rốt cuộc là ai giết?"
Tô Lương Mạt ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt Chiêm Đông Kình lạnh lùng, liếc
nhìn chút manh mối trong mắt cô, Tô Lương Mạt khẽ mở miệng, vẫn phải
thừa nhận, "Lưu Giản, ở trên đường chạm mặt anh ta, anh ta đã cứu em."
Con ngươi Chiêm Đông Kình thâm trầm, cố định ở nơi âm u trước mặt.
Tô Lương Mạt cứ cảm thấy có gì đó không đúng, theo như tính tình của hắn tuyệt đối không có khả năng bỏ qua như vậy.
Chiêm Đông Kình nghiêng người đứng dậy, thấy cô bất động tại chỗ, "Đi thôi, tìm em hơn nửa đêm, người cũng mệt chết."
Tô Lương Mạt căng thẳng, "Chiêm Đông Kình, anh vì sao lại đối với em tốt như vậy?"
"Tôi đối với em tốt em có thể cảm giác được sao?" Người đàn ông quay đầu nhìn cô.
Tô Lương Mạt tiến lên nắm lấy tay hắn, "Vì sao?"
Chiêm Đông Kình kéo cô về phía trước, tiếng bước chân trầm lặng, sau đó hắn
đứng trước xe, mắt nhìn Tô Lương Mạt, "Tôi đối xử với em và những người
khác không giống nhau, tôi dễ dàng tha thứ cho em, là vì tôi quan tâm,
em cảm giác được sao?"
Tô Lương Mạt giật mình, quả thực, cô có
thể cảm giác được nhưng từ trước đến giờ không hề suy nghĩ theo hướng
đó, lúc đối diện với đôi mắt đen láy của người đàn ông, bỗng nhiên trong lòng cô cảm thấy ấm áp, Chiêm Đông Kình nhìn cô vô thức kéo khóe miệng, khuôn mặt hắn chìm trong ánh trăng lờ mờ không rõ, Chiêm Đông Kình đưa
cô vào trong xe, kỳ thực, ngay cả hắn cũng không phân biệt được những
lời mà mình vừa nói câu nào là thật câu nào là giả.
***
Lưu Giản về đến nhà, Tô Uyển vẫn đứng trên sân thượng chờ hắn, hắn không
trở về cô liền không ngủ được, thật vất vả mới thấy xe của Lưu Giản lái
vào đây, lo lắng của cô ta mới từ từ buông xuống.
Trong lòng Lưu
Giản, một cỗ đau nhức từ lúc nãy bắt đầu quấn lấy hắn, hắn tắm rửa sơ
qua, căng thẳng nguy hiểm lúc bị kẻ khác chỉa súng ở bến tàu đến giờ còn kích thích thần kinh của hắn, Tô Uyển ngồi trên giường đợi hắn, đến khi Lưu Giản nhìn thấy cô ta, mới hiểu vì sao lại cảm thấy đau lòng.
Tô Lương Mạt giết người, còn là vì hắn mà nổ súng. Hắn lẽ ra phải thấy vui vẻ.
Lúc Tô Uyển nói với hắn cô ta hại Triều Kiều phải tự sát, hắn còn khen Tô
Uyển làm rất tốt, nhưng lúc này hắn lại không hề có chút cảm giác thư
thái, hắn rõ ràng là đau lòng cho Tô Lương Mạt.
Ở trước cửa sòng
bạc, lúc tên người Thái Lan kia nói cho cô biết phát súng kia thật ra là do Chiêm Đông Kình bắn, hắn rõ ràng nhìn thấy cả người Tô Lương Mạt
cứng ngắc, thông qua ánh mắt của cô Lưu Giản có thể tưởng tượng được lúc cô cầm súng sợ hãi đến mức nào, hắn thế nhưng lại hy vọng lần đó là cô
thực sự giết người, mà không cần để sợ hãi lần đầu tiên lưu lại đến bây
giờ.
Hắn vén chăn nằm lên giường, Lưu Giản bực mình nóng nảy,
nghĩ lại chính mình bị làm sao vậy, giết người vốn dĩ là chuyện bình
thường, trong lòng hắn vì sao lại khó chịu như vậy?
Tô Uyển thấy
hắn đưa lưng về phía mính, cô ta tiến đến gần, người đàn ông vừa mới
tắm, tóc vẫn còn ướt, cô ta chôn mặt vào cẩn cổ Lưu Giản, sợi tóc ngắn
ẩm ướt nhỏ giọt khiêu khích làm cô ngứa ngáy khó chịu, Tô Uyển hôn mặt
của hắn, sau đó từ từ dời xuống cằm.
Lưu Giản đưa tay ôm cổ cô,
người cũng nằm ngang lại, bàn tay Tô Uyển lướt dọc theo lồng ngực tính
tráng của người đàn ông, đầu lưỡi ở giữa môi hai người trằn trọc dây
dưa, Lưu Giản nhớ đến bộ dạng của Tô Lương Mạt lúc rời đi, cô cũng không có biểu hiện gì quá khích, cô bắn trúng bụng đối phương, rồi không dám
liếc mắt nhìn, rõ ràng là sợ hãi.
Tay Tô Uyển lướt qua bụng người đàn ông dò xét xuống dưới, đôi mắt Lưu Giản thanh tĩnh, lại nhớ tới Tô
Lương Mạt nói cô không dám nổ súng.
Chỗ mẫn cảm vừa bị đụng chạm, Lưu Giản lấy lại tinh thần, hắn thở dài đẩy tay Tô Uyển ra, "Tôi mệt lắm, cô ngủ đi."
Hắn thật sự không có tâm tình, dù là thân thể nổi lên phản ứng, cũng không có khí lực hứng thú phóng thích.
Tô Uyển quỳ gối bên người hắn, trên mặt đầy vẻ khó xử, Lưu Giản nghiêng
người không để ý đến cô ta, cô ta chỉ đành nằm xuống cạnh hắn.
Sau nửa đêm, mơ mơ màng màng tỉnh dậy, nói đúng hơn là bị mùi thuốc lá gay
nồng làm sặc tỉnh, bốn phía một màu đen nhánh, Tô Uyển mở mắt nhìn thấy
trước sofa khói thuốc lá theo động tác đầu ngón tay châm lửa của người
đàn ông đỏ bừng, cô biết Lưu Giản ngồi ở đó, chỉ là không hiểu hắn tại
sao lại như vậy.
Một phát súng này của Tô Lương mạt, về sau lại
trói buộc lòng Lưu Giản, hắn mỗi lần nhớ đến bộ dạng cô giơ súng đứng ở
bến tàu, đều đau lòng khó nhịn.
***
Buổi tối Tô Lương Mạt
lại thấy ác mộng, cô mơ người đàn ông bị cô giết đuổi theo muốn bóp cổ
cô, cô đột nhiên bừng tỉnh, sợ đến toàn thân đều là mồ hôi.
Cô
thở hổn hển mở to hai mắt, ngực kịch liệt phập phồng, tim như muốn nhảy
ra khỏi lồng ngực, Chiêm Đông Kình nghe thấy tiếng động đưa tay mở đèn,
"Sao vậy?"
"Đừng!" Tô Lương Mạt giữ tay hắn lại, cảm giác sợ hãi
không có cách nào xua tan được, cô ôm chặt Chiêm Đông Kình, người cũng
lấn sang trèo lên người hắn.
Người đàn ông nằm im khẽ hừ, Tô
Lương Mạt dứt khoát ngồi lên eo lưng người đàn ông, cô hôn mi tâm rồi
đến mặt của hắn, đây là lần đầu tiên cô lớn mật chủ động, Chiêm Đông
Kình giữ chặt bên eo cô, dưới bụng lại khẩn trương dựng đứng, hắn ngồi
dậy, chiếm lấy đôi môi anh đào của cô hôn trả, dục vọng của đàn ông một
khi bị đánh thức lúc nửa đêm, chỉ có thể nói là không có điểm dừng.
Ngón tay Tô Lương Mạt xuyên qua sợi tóc nồng đậm của Chiêm Đông Kình, hắn
vùi mặt vào trước ngực cô, cô thuận theo cách Lưu Giản dạy cô, không cần phải suy nghĩ, xem như cái gì cũng chưa từng phát sinh, một hồi kích
tình không thể nghi ngờ là biện pháp trốn tránh cùng phóng túng tốt
nhất, cô hiếm khi chủ động thật giống như hoa anh túc nở, khiêu khích
Chiêm Đông Kình khó có thể kìm nén.
Tô Lương Mạt như vậy, thật sự rất hấp dẫn, cô giống như một khẽ hở không thấy đáy, một lần không lưu
tâm, liền làm hắn muốn ngừng mà không được.