Nhã Ái Thành Tính

Chương 72

Hậu quả phóng túng, chính là thắt lưng đau nhức còn chân bị chuột rút.

Lúc Tô Lương Mạt tỉnh lại cũng không muốn động đậy, mệt mỏi khó chịu, người đàn ông bên cạnh tinh lực tốt, sáng sớm liền ra ngoài.

Nội y của cô toàn bộ đều rơi xuống dưới giường, Tô Lương Mạt duy trì tư thế nằm sấp, lúc Chiêm Đông Kình phóng thích trong cơ thể cô lần cuối, chính là đè cô thành tư thế này.

Trước cửa đột nhiên truyền đến một hồi âm thanh, ngay sau đó cửa phòng bị đẩy ra, có người xông vào.

Tô Lương Mạt vội vàng dùng tay kéo chăn lại, hộ vệ không dám tự ý xông vào, chỉ đứng trước cửa nói, "Tâm tỷ, chị đừng làm chúng tôi khó xử."

Thẩm Tâm Lê đẩy rộng cửa, giày cao gót dẫm lên sàn nhà phát ra tiếng "lạch cạch" chói tai, Tô Lương Mạt nhìn Thẩm Tâm Lê đi vào, cô ta ngồi thẳng lên ghế sofa, nhấc một chân lên làm làn váy bị vén lên, mép quần lót bên trong như ẩn như hiện.

Tô Lương Mạt nhắm mắt, "Cô tới làm gì?"

"Cô thực biết bỏ đá xuống giếng."

Khóe môi Tô Lương Mạt cười lạnh, "Lời này hẳn là nói cô chứ?"

"Tô Lương Mạt, tôi rất hiếu kỳ, cô thật sự chỉ mới 23 tuổi sao?"

Cô chậm rãi mở mắt, Thẩm Tâm Lê lại nói tiếp, "Cô nói với Chiêm Đông Kình hộ vệ ở trạm kiểm soát là do tôi đả thông?"

"Cho dù tôi không nói như vậy, cũng không che dấu được, nhưng có thể để tôi công khai đưa người ra ngoài như vậy, những người kia là do anh ta bố trí, tạm thời bị điều đi, người nên nghĩ đến nhất định là cô."

Ánh mắt Thẩm Tâm Lê quét qua sàn nhà mất trật tự, quần áo hai người quấn lấy nhau, cô ta thậm chí có thể tưởng tượng ra một màn kịch liệt cùng các loại tư thế tối hôm qua như thế nào, ánh mắt Thẩm Tâm Lê chợt lạnh lẽo, "Cô nếu đã sớm biết, còn bảo tôi giúp cô, tâm tư cũng đủ độc a."

"Tâm tỷ," Tô Lương Mạt cũng không để ý có cô ta ở đây, cô thản nhiên đứng dậy, kéo chăn xuống, trước ngực lộ ra vết hôn rất sâu, nổi bật như đóa hoa, Tô Lương Mạt nhặt áo ngủ dưới sàn lên, là áo của Chiêm Đông Kình, khoác lên người rộng thùng thình lộ ra xương quai xanh hai bên, "tôi có thể dự liệu được mọi chuyện, cô tất nhiên cũng có thể nghĩ tới, cô cam tâm tình nguyện mạo hiểm, là vì cô cảm thấy đây là thời cơ tốt nhất để diệt trừ tôi, cô biết Đông Kình không đồng ý để tôi đưa ba tôi ra ngoài, cho nên dù là đem cả nhà chúng tôi giết chết nửa đường, cũng không thể truy cứu trên người cô phải không?"

Thẩm Tâm Lê mân căng đôi môi đỏ mọng, khóe miệng lộ vẻ châm chọc.

Tô Lương Mạt mới 23 tuổi, lại có thể giáo huấn cô ta như vậy. Hai chữ "Đông Kình" trong miệng cô, cũng kích thích Thẩm Tâm Lê, Tô Lương Mạt đứng dậy, bóng dáng từ trên cao nhìn xuống áp đảo cô ta, "Chuyện lô hàng tôi còn chưa nói cho anh ta, bằng không cô đừng nghĩ sẽ được sống yên ổn, tôi dùng chuyện đổi lấy tin tức ba tôi còn sống, đối với cô mà nói rất đáng giá chứ?"

Thẩm Tâm Lê giống như bị người ta hung hăng tát cho hai cái.

Đến cuối cùng cô ta cũng chưa đạt được mục đích, còn Tô Lương Mạt, người cũng đã an toàn thoát chết, Chiêm Đông Kình lại phá thiên hoang địa không truy cứu, Thẩm Tâm Lê cắn chặt môi, đây tính là gì?

"Cô bây giờ giết người của tôi, món nợ này tính thế nào?"

"Tâm tỷ, tôi tự hỏi tôi không thù không oán với cô, lô hàng kia cho dù không tới tay, nhưng tôi cũng đã tận lực rồi, cho dù cô vì Đông Kình mà muốn giết tôi, nhưng giết tôi thì thế nào? Phụ nữ bên cạnh anh ta vĩnh viễn không thể nào là cô." Tô Lương Mạt từng câu mổ xẻ, thấy sắc mặt Thẩm Tâm Lê đột nhiên khó coi, cô ta thình lình bật dậy, "Cô gọi tôi một tiếng Tâm tỷ, có vài lời tôi cũng không ngại nói thẳng với cô, tôi lăn lộn đến ngày hôm nay còn sợ một tiểu nha đầu như cô sao? Anh ta biết rõ thì thế nào, cô thử xem xem anh ta có thể làm được gì tôi hay không?"

Tô Lương Mạt khom lưng đem nội y trên sàn từng thứ từng thứ nhặt lên, một màn này khiến Thẩm Tâm Lê càng thêm chướng mắt, cô ta nheo mắt lại, Tô Lương Mạt rất biết qua cầu rút ván, nhặt hết quần áo tự lo liệu đi tắm rửa, hoàn toàn không để cô ta vào mắt.

Lần này nói rõ ra cũng tốt, Thẩm Tâm Lê muốn mạng của cô không phải ngày một ngày hai, bây giờ Tô Khang đã rời khỏi Ngự Châu, sau này Tô Lương Mạt có thể tránh liền tránh xa cô ta.

Khi Tô Lương Mạt ra khỏi phòng tắm cũng không nhìn thấy Thẩm Tâm Lê, cô thay quần áo xong đi ra ngoài, hai gã hộ vệ trước cửa dè dặt nhìn cô.

Tô Lương Mạt dừng lại trước cửa, "Lão Đại của các người có nói qua hay không, người tự ý xông vào phòng mà không có sự cho phép của anh ấy đáng xử thế nào?"

Hai tên kia hai mặt nhìn nhau, một tên trong đó nói, "Đáng chết."

"Vậy súng của các người để đâu?"

Hai tên đều xanh mặt, Tô Lương Mạt xoay người đi xuống lầu.

***

Mọi người đều biết, Chu Chính gần đây hình như tính toán làm gì đó, cũng khó trách, người trong hắc đạo kỳ thực tin tưởng nhân quả luân hồi nhất, huống hồ bà xã của hắn đang mang thai, hắn lạy thần bái phật cúng tế, ngay cả chuyện trong bang hội đều giao cho Lưu Giản.

Tô Lương Mạt ngồi trong xe ngẩn ngơ, thời tiết đã trở nên ấm áp hơn, cô mặc chiếc váy dài đến đầu gối, chân mang đôi dày cao gót màu be, đầu tóc tùy ý búi lên, dùng hai chiếc kẹp ghim bên trái, Chiêm Đông Kình nói đưa cô đến sòng bài, Tô Lương Mạt nghe thấy hai chữ này lông mày liền vô thức nhíu chặt, cô không thích không khí trong đó, quá mức tham làm cùng xấu xí.

Đi vào phòng bao, mới phát hiện bên trong đều là người quen.

Tô Uyển dựa vào người Lưu Giản, bên cạnh còn có người Tứ Phong Đường, Tô Lương Mạt đứng trước cửa, đến khi Chiêm Đông Kình ôm eo cô kéo đi, lúc này cô mới bước vào.

Lưu Giản giương mắt nhìn, sau đó sắc mặt như thường quay sang chỗ khác.

Bọn họ không có việc gì cũng đến đánh cược vài ván, một là tìm kiếm kích thích, hai là vốn muốn tụ tập một chỗ.

Lão đại của Tứ Phong Đường vì chuyện lần trước với Lưu Giản ghi hận trong lòng, nhưng thế lực không bì được với Tương Hiếu Đường, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, hắn cười ha hả đứng dậy chào đón, "Kình thiếu, còn thiếu ngài thôi."

Chiêm Đông Kình ra hiệu bảo Tô Lương Mạt ngồi bên cạnh mình, hắn thản nhiên nhập tọa, "Bắt đầu rồi sao?"

"Vẫn chưa, chờ ngài đấy."

Tô Lương Mạt cũng không nhận ra người kia, đến khi nghe thấy bọn họ nói chuyện nhắc đến Tứ Phong Đường, lúc này mới nhớ tới chuyện thẻ từ trong lễ mừng thọ Hoắc lão gia tử, tầm mắt cô không khỏi hướng về phía Lưu Giản, cũng vừa vặn chạm mắt hắn.

Thật ra đến sòng bài nhiều lắm cũng chỉ là đàm luận, Chiêm Đông Kình chơi vài ván, hắn vốn không giỏi trò này, nhưng có đôi khi cũng chơi một chút cho vui thú, Trương Tung của Tứ Phong Đường đưa mắt nhìn Tô Uyển, "Lão Nhị, mỹ nhân bên cạnh cậu cũng không tồi, tìm ở đâu vậy?"

Lưu Giản thần sắc lười biếng, mắt nhìn bài trong tay, "Anh đến trường học tìm xem, tùy tiện có thể vơ được cả nắm."

Trương Tung bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không kéo miệng lên được, "Chớ có nói đùa, nhìn trổ mã thế này, có thể là học sinh sao?"

Toàn thân Tô Uyển cảm thấy khó chịu, không khỏi quay người về phía Lưu Giản.

Tô Lương Mạt nhìn Chiêm Đông Kình lật bài, ù rất lớn, cô cũng không chú ý phía đối diện, Lưu Giản đưa tay ôm Tô Uyển vào ngực, "Trương Tung, nghe nói gần đây anh cũng muốn chen chân vào hàng trắng?"

"Lời này phải nói thế nào nhỉ, có tiền mọi người cùng chia sẻ mà."

"Nhưng anh nhìn chằm chặp chỗ của Tương Hiếu Đường, lời anh nói đáng tin sao?"

Trương Tung làm ra vẻ giật mình, "Thật sao? Tôi còn không biết, chỉ có điều chuyện địa bàn như vậy ai cũng không nói chính xác được, hôm nay là của các cậu, ngày mai có thể..."

Lưu Giản quét mắt một cái, đáy mắt âm lệ làm người ta không rét mà run, hắn cho dù còn trẻ tuổi, nhưng cũng giống Chiêm Đông Kình có thủ đoạn có nhẫn tâm, Trương Tung bình thường có thể tránh liền tránh càng xa, nhưng sau khi phát sinh chuyện lần trước, chẳng những tên đàn ông đem thẻ từ về bị giết, mà ngay cả thẻ từ cũng không cánh mà bay.

Rất hiển nhiên, hàng hóa của hắn toàn bộ đều bị nuốt, không duyên cớ tổn thất hơn một vạn.

Lưu Giản đẩy tay một cái, "Chơi một ván đi, nếu anh thắng, tôi liền mở rộng cửa, thế nào?"

"Còn nếu tôi thua thì sao?"

"Nên sống ở đâu liền sống ở đó, thế nào, chơi không nổi?"

Trương Tung cười lạnh một hồi, "Chơi thì chơi, xuất ra không phải là dựa vào số hay sao?"

Chiêm Đông Kình lùi ra ngoài, vốn là mất hết hứng thú, Lưu Giản buông Tô Uyển ra, hắn nhìn Tô Lương Mạt ở phía đối diện, "Để cô ấy chia bài đi."

Trương Tung cũng nhìn về phía Tô Lương Mạt, Chiêm Đông Kình gật đầu, phất tay ra hiệu bảo những người còn lại ra ngoài.

Tô Lương Mạt đứng lên, tầm mắt Tô Uyển cũng đưa về phía cô.

Một ván quyết định thắng thua.

Chiêm Đông Kình nghiêng người tùy ý dựa trên ghế sofa, hắn nhìn Tô Lương Mạt chia bài cho bọn họ, Trương Tung cẩn thận đè chặt lá bài, Lưu Giản đưa mắt nhìn, lại để bài về chỗ cũ.

Mặt mũi Trương Tung tràn đầy đắc ý, tăng tiền cược, Tô Lương Mạt chia bài, cô nhìn Lưu Giản, ánh mắt người đàn ông trầm ổn, ngón tay để bên cạnh gõ một cái.

Tô Lương Mạt chia cho mỗi người một lá bài.

Trương Tung nhìn nhìn, hai đầu lông mày thoáng hiện vẻ bối rối, rồi vẫn đè lá bài lại.

Chỉ xem Lưu Giản có theo hay không.

Tô Uyển cũng khẩn trương, thỉnh thoảng nhìn nhìn sắc mặt Lưu Giản, Tô Lương Mạt thấy hắn thần sắc tự nhiên, mắt thấy hắn có chiều hướng theo bài, kỳ thật chơi bài thế này chính là dựa vào tâm lý, ai có đủ cường đại tràng khí, người có tất có bản lĩnh lừa người.

Lưu Giản mắt phượng dài hẹp nâng lên nhìn về phía Tô Lương Mạt, hắn khẽ mím môi mỏng, Tô Lương Mạt thừa dịp hắn chuẩn bị mở miệng, ngăn cản quyết định kế tiếp của hắn, "Nếu tôi là anh, tôi liền không theo, nói không chừng trong tay hắn là lá bài rách đây."

Lưu Giản nuốt lời muốn nói vào lại, hếch đầu lông mày lên.

Hai tay Tô Lương Mạt chống lên cạnh bàn, "Tôi không biết chơi bài, tôi chỉ là nói mò."

Đáy mắt Chiêm Đông Kình trầm xuống, cô còn không biết? Lúc cô chơi bài chỉ cần muốn căn bản có thể khống chế thắng thua, lại nhớ đến nho nhỏ thú đến bây giờ không biết viết chữ, suy nghĩ xiêu vẹo toàn bộ đều viết lên trên mặt.

Đầu ngón tay Lưu Giản khẽ gõ lá bài, giống như đang cân nhắc, dù sao Tô Lương Mạt nói lời này không có căn cứ, chỉ dựa vào miệng của cô.

Trương Tung lập tức thúc giục, "Khẩn trương nào."

Lưu Giản gần như là cùng một lúc mở bài, cũng đem toàn bộ tiền trong tay đẩy về phía trước, "Tôi không theo, tôi lại muốn xem thử xem trong tay anh rốt cuộc là bài như thế nào."

Trương Tung vừa thấy lá bài của Lưu Giản, cả người lập tức bất động, hắn đưa tay đẩy đầu tóc thưa thớt, "Không cần xem, tôi thua."

Tô Lương Mạt ngồi trở lại bên cạnh Chiêm Đông Kình, khóe miệng Lưu Giản rõ ràng lộ ý cười, Tô Uyển bên cạnh thế nào cũng không thấy nhẹ nhõm được.

Sắc mặt Trương Tung xanh mét, nhưng lời này của Tô Lương Mạt lại không sai, lại không có quy định trên chiếu bạc không được nói chuyện, ai cũng cho là may mắn, nhưng chỉ có Chiêm Đông Kình trong lòng hiểu rốt cuộc là thế nào.

Tô Lương Mạt lúc ấy thật không có nghĩ gì khác, chỉ là vô thức, cũng không dự liệu sau này có hậu quả gì không.

Trương Tung cầm lấy chìa khóa xe đi ra ngoài, căn phòng to như vậy cũng chỉ còn lại bốn người, Chiêm Đông Kình cùng Lưu Giản nói vài câu, đại khái là chuyện làm ăn, có thể cả hai bên bình thường cũng phải chạm mặt, Tô Uyển với Tô Lương Mạt đều nghe không hiểu, đến khi phần ai nấy về, bọn họ cũng không nói với nhau câu nào.

Tô Lương Mạt đi bên cạnh Chiêm Đông Kình ra xe trước, sắc mặt người đàn ông cũng không tốt lắm, đến khi ra khỏi sòng bài, tài xế lái xe tới, Chiêm Đông Kình cũng không nhìn Tô Lương Mạt ở bên cạnh, "Em về một mình đi, tôi còn có việc."

Nói xong, người đã chui vào chỗ ngồi phía sau xe.

Tô Lương Mạt biết là trong lòng hắn tức giận.

Cô ngơ ngẩn đứng đó, đằng sau, Tô Uyển kéo cánh tay Lưu Giản đi ra, liếc thấy bóng lưng tiêu điều của cô như vậy làm Lưu Giản nhớ tới đêm đó, trong lòng hắn không hiểu sao lại nổi lên một hồi đau nhức, Tô Uyển ngẩng đầu nhìn hắn, người đàn ông chậm rãi bước lên trước, Tô Lương Mạt không đi xe, cô đứng nguyên tại chỗ nhìn xe của Chiêm Đông Kình vòng ra khỏi bãi đỗ xe.

Tô Uyển càng kéo căng cánh tay Lưu Giản, miệng lại không thể nói cái gì, chỉ có thể đi theo bước chân người đàn ông.

Lúc Lưu Giản đi ngang qua Tô Lương Mạt, Tô Uyển khẩn trương đến ngón tay đều run rẩy, cô ta sợ hắn sẽ nói gì đó với Tô Lương Mạt, ở trên chiếu bạc ánh mắt hai người nhìn nhau không phải cô ta nhìn không ra, nếu như chưa từng phát sinh chuyện gì, Lưu Giản có thể nhìn Tô Lương Mạt như vậy?

Tô Uyển không khỏi hoảng hốt, Lưu Giản thẳng người bước đi, "Cần đưa em về không?"

Tô Lương Mạt mỉm cười, sau đó lắc đầu, "Không cần đâu, tôi có thể tự bắt taxi."

Hắn cũng không cố chấp, lại nhấc chân bước về phía trước.

Tâm tình Tô Uyển cũng ổn định lại, hình như là cô ta nghĩ quá nhiều, xem ra hai người cùng lắm chỉ là chào hỏi bình thường, Tô Lương Mạt thấy xe của Chiêm Đông Kình biến mất trong tầm mắt, lúc này mới ra ngoài bắt taxi.

Đúng lúc đi trên đường cô bạn vừa kết hôn gọi điện cho cô, hẹn cô ra ngoài uống chút gì đó.

Tô Lương Mạt nghĩ tới lúc này trở về nhìn sắc mặt của Chiêm Đông Kình, không bằng đi ra ngoài dạo một vòng, cô tự nhận thấy bản thân nắm bắt được tính khí người đàn ông này, chỉ cần chờ hắn nguôi giận là được rồi.

Đi tới quảng trường khu mua sắm, nơi này người đến người đi náo nhiệt, Tô Lương Mạt xuống xe đi vào trong, mặt trời chiếu xuống đem mặt đất nướng đến nóng chín, Tô Lương Mạt chảy mồ hôi đầm đìa, trong nháy mắt có cảm giác như vừa trở lại thế giới thật.

Xuyên qua cửa kính, Nghiêm Nghệ hướng về phía cô dùng sức vẫy vẫy.

Tô Lương Mạt cười chạy đến, cô ngồi vào ghế, trong tiệm bật máy điều hòa, trong chốc lát thoải mái không ít.

"Cậu uống gì?" Nghiêm Nghệ cầm ly trà sữa trong tay.

Tô Lương Mạt miệng đắng lưỡi khô, "Như cũ, lấy một lon Coke ướp lạnh đi."

Cô gọi thêm vài món ăn nhẹ, phục vụ ghi chép cẩn thận từng thứ, hai tay Tô Lương Mạt chống đỡ khuôn mặt nhỏ nhắn, cười nhẹ nhàng, "Ô ô, kết hôn rồi cũng thay đổi a, nhìn mướt mát làm sao."

Nghiêm Nghệ liếc cô, "Cũng không nhìn cậu đi, gầy trơ cả xương."

"Hừ, mình muốn gầy như vậy thì làm sao, thấy cậu có vẻ hạnh phúc a?"

Nghiêm Nghệ không khỏi bật cười, cô uống ngụm trà sữa, âm ấm, thực sự khó giấu ý cười, "Mạt Mạt, mình sắp làm mẹ rồi."

"Thật sao?" Tô Lương Mạt giương cao giọng.

Nghiêm Nghệ gấp rút thở dài một hơi, "Nhỏ tiếng một chút."

"Nhỏ cái gì, chuyện tốt mà."

"Ai, phiền lắm, có một đống chuyện, hơn nữa mình còn trẻ như vậy, mình căn bản chưa có ý định có con."

"Nhưng đừng nghĩ như vậy, có con thật hạnh phúc biết bao, lại nói sớm muộn cũng phải sinh, đợi mình kết hôn sinh con nói không chừng cục cưng của cậu có thể pha được nước tương rồi." Tô Lương Mạt nói xong những lời này, có chút ngơ ngẩn, cô nhìn lại, kết hôn vốn dĩ là một chuyện hạnh phúc, như cô bây giờ, có thể cả đời này cũng đừng hòng nhận được thiệp cưới của mình.

"Thật vậy không?" Nghiêm Nghệ nghĩ lại cũng đúng, cô chuyển đề tài một cái, "Đúng rồi, cậu với Vệ Tắc xảy ra chuyện gì vậy?"

"Chia tay thôi." Tô Lương Mạt nói đơn giản.

"Cậu không biết, mấy ngày trước bạn học tụ tập, một đám đàn ông uống rượu với nhau, nói Vệ Tắc uống say gọi tên cậu, nhưng chuyện của cậu ấy với Triệu Kiều đều truyền đi cả..." Nghiêm Nghệ muốn nói lại thôi, thận trọng nhìn sắc mặt Tô Lương Mạt.

"Cũng là chuyện bình thường, có thể là nhất thời bộc phát, dù sao cậu nhớ kỹ bọn mình chính là chia tay rồi."

Nghiêm Nghệ nghe vậy, cũng không nói gì nữa.

Hai người nói chuyện nhà, vốn dĩ những chuyện Tô Lương Mạt tiếp xúc với cuộc trò chuyện hiện tại khác nhau một trời một vực, cô giống như bị người ta nhốt trên một hòn đảo biệt lập, khó khăn lắm mới được thả ra, đối với chuyện gì cũng đầy mới mẻ hiếu kỳ.

Nghiêm Nghệ nói với cô gần đây phát hành cuốn Tô Văn Mã Lệ, nói có cả trăm người chia sẻ cuốn tiểu thuyết trên mạng, nam chính một đầu tóc bạc dài, hai mắt một con màu đỏ một con màu xanh biếc, môi lại có màu tím rất xinh đẹp, lái chiếc xe thể thao trị giá 9999 triệu, Tô Lương Mạt bị sặc khom cười phun cả nước, bất chấp hình tượng cười lên ha hả.

Hai cô gái rất xinh đẹp từ bên cạnh đi ngang qua bọn họ, vốn là ngồi sau lưng Tô Lương Mạt, hai người cũng không chú ý tới.

Tiệm café này nằm bên cạnh trung tâm thương mại, người qua lại đặc biệt nhiều, hai cô gái kia cũng không rời đi ngay, mà đi về phía khu vực bán đồ uống.

Chiếc khay trong tay nhân viên phục vụ có dán số, số 26, chính là bàn của Tô Lương Mạt.

Cô gọi lon Coke ướp lạnh, là được cửa hàng pha chế sẵn, chỗ nắp lon dùng một miếng giấy bạc dán kín, bởi vì Tống Các từng dạy cô, ra ngoài không nên tùy tiện ăn uống.

Tô Lương Mạt vẫn cảm thấy ở nơi này không thể nào gặp nguy hiểm, nhưng vẫn đề phòng một bước.

Nhân viên phục vụ đang lấy điểm tâm cho khách, một trong hai cô gái vừa nãy tiến lên trước, "Xin hỏi, tôi có thể mua vài thứ gói về được không?"

"Có thể." Phục vụ đưa khay thức ăn trong tay đặt sang bên cạnh, "Cô đến chỗ quầy thu ngân có thể trực tiếp lấy ở đó."

"Tôi không muốn xếp hàng, tôi ngồi ở bàn số 28, anh giúp tôi nhớ kỹ đợi lát nữa đưa đến cho tôi được không?"

"Cũng được."

Cô gái bắt đầu chọn món ăn, cô gái còn lại đi vòng ra sau lưng nhân viên phục vụ, cô ta lấy từ trong túi xách một ông tiêm, lỗ kim thật nhỏ đâm vào trong giấy bạc, ngón cái đè xuống thấp, chất lỏng trong suốt chảy vào đồ uống, chỉ sôi lên sủi một ít bọt, sau đó bình thản quay lại. Sau khi ổn thỏa, cô ta hướng đồng bọn nháy mắt.

"Cảm ơn a, tôi tạm thời lấy mấy món này."

"Không cần khách khí."

Cô gái cầm lấy ví da trên bàn, trả tiền cho phục vụ, hai người một trước một sau quay lại chỗ ngồi lúc đầu.

Nghiêm Nghệ trời sinh nói nhiều, Tô Lương Mạt đến giờ cổ họng vẫn còn khô khốc, xa xa nhìn thấy phục vụ bưng đồ uống tới, "Chết khát mất, hôm nay thật kinh khủng, đột nhiên lại nóng như vậy."

"Nhưng không sao mà?" Nghiêm Nghệ huơ huơ trà sữa trong tay, "Phụ nữ có thai thật đáng thương a, chỉ có thể uống thứ này, nếu không mình cho cậu hút hai phần."

Tô Lương Mạt buồn cười, "Ngày này sang năm, cậu chờ bị người khác hút đi."

"Mạt Mạt!" Nghiêm Nghệ kịp phản ứng, "Cậu sắc nữ."

"Mời dùng thong thả." Phục vụ đưa đồ uống tới tay Tô Lương Mạt, cô cầm lấy ống hút, bên trong có thể nhìn thấy đá cục còn lắc lư, cô nói với Nghiêm Nghệ, "Muốn uống không?"

"Đáng ghét, mình không được uống lạnh."

Tô Lương Mạt uống một hơi Coke ướp lạnh vào cổ họng, toàn thân nóng nực giống như bị tản đi sạch sẽ, cô nheo khóe mắt, "Cho cậu thèm chết."

Nghiêm Nghệ nhìn cô khinh khỉnh, "Không có lương tâm."

"Đúng rồi, đi tuần trăng mật chưa?

"Mình nghén rất khó chịu, làm gì có tâm trạng."

Tô Lương Mạt tán dóc với Nghiêm Nghệ được vài câu, một lon Coke rất nhanh liền thất đáy, Nghiêm Nghệ cười nói, "Cậu cẩn thận bụng khó chịu, không biết chừng."

"Khoan." Động tác của Tô Lương Mạt hơi kỳ quái, Nghiêm Nghệ thấy cô có gì đó không ổn, "Nhìn xem, dạ dày khó chịu phải không?"

Tô Lương Mạt khoát khoát tay, lòng bàn tay đặt trên ngực, cô đột nhiên không hô hấp được, trước mắt choáng váng lợi hại, bóng người không ngừng lắc lư, huyết sắc trên mặt cô trong chốc lát đều bị rút hết, trong suốt như tờ giấy.

Nghiêm Nghệ tiến sát đến, "Mạt Mạt, cậu đừng dọa mình."

Tô Lương Mạt nghiêng người một cái, nằm ngửa xuống ghế sofa.

"A!" Nghiêm Nghệ kêu lên sợ hãi, hai cô gái bên bàn 28 thấy thế, đứng dậy rời đi.

Nhân viên phục vụ chạy đến trước tiên, "Có chuyện gì vậy?"

"Bạn của tôi ngất xỉu, nhanh gọi xe cứu thương!" Nghiêm Nghệ đẩy đồ trong tay, vòng qua cái bàn đến bên cạnh Tô Lương Mạt.

"Mạt Mạt, cậu tỉnh lại đi, cậu làm sao vậy?"

Phục vụ đang gọi điện thoại, Nghiêm Nghệ bị hù dọa đến luống cuống tay chân, lôi túi xách bị Tô Lương Mạt đè dưới người ra, ở bên trong tìm thấy di động của cô, mở nhật ký cuộc gọi, bên trong hơn phân nửa ghi chép trò chuyện đều là Chiêm Đông Kình.

Cô không chút nghĩ ngợi bấm nút gọi người nói chuyện gần nhất với Tô Lương Mạt, Nghiêm Nghệ đưa di động đến bên tai, gấp đến độ tim tùy thời có thể nhảy ra ngoài.

Chiêm Đông Kình vừa tới Hồ Đông, di động trên bàn trà rung lên, hắn nhìn thấy là Tô Lương Mạt, cũng không nhận.

Tống Các đem chuyện phiền toái hai ngày nay nói cho hắn nghe, Chiêm Đông Kình hai mắt nhìn chằm chằm điện thoại di động, khó khăn lắm mới ngừng một chút, lại sáng lên lần nữa.

Tống Các dừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn.

Chiêm Đông Kình quét mắt qua, "Dừng lại làm gì?"

Nghiêm Nghệ không gọi được điện thoại, lại xem phía dưới, ngay sát cuộc gọi của Chiêm Đông Kình là của Tống Các, cô đưa tay bấm, lúc Tống Các nhận được điện thoại của Tô Lương Mạt, đã cảm thấy có chuyện, "Kình thiếu?"

Chiêm Đông Kình cũng hòa hoãn nộ khí, Tô Lương Mạt bình thường chưa bao giờ chủ động tìm Tống Các, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? "Nhận đi."

Vừa dứt câu, ngón tay Tống Các đã sớm nhấn nút trả lời.

Tiếng khóc của Nghiêm Nghệ xuyên qua điện thoại truyền đến rõ ràng, "Cứu mạng a, Mạt Mạt ngất xỉu, xảy ra chuyện rồi..."

"Cô nói rõ ràng," Sắc mặt Tống Các không khỏi trầm xuống, "cô ấy xảy ra chuyện gì?"

"Tôi không biết, đột nhiên ngã gục xuống đây không nhúc nhích."

"Các cô ở đâu?"

"Tiệm café Dương Quang bên cạnh quảng trường khu mua sắm."

Ánh mắt Tống Các liếc về phía bóng dáng Chiêm Đông Kình vọt ra khỏi cửa, hắn vội vàng cúp điện thoại, xe của Chiêm Đông Kình còn nhanh hơn xe cứu thương một bước, Nghiêm Nghệ đang đứng khóc trong tiệm, lúc Chiêm Đông Kình chạy đến liếc mắt liền thấy một đám người, hắn bước ba bước lên trước, người bu đến xem náo nhiệt rất đông, hắn đưa tay đẩy một cái, "Cút!"

Tô Lương Mạt nằm trên ghế sofa, sắc mặt trắng bệch, tim Chiêm Đông Kình nhảy dựng lên, một khắc trước cô còn chọc giận hắn, bây giờ lại ngã lăn ở đây không động đậy, hắn bước nhanh đến bên cạnh cô, đưa tay ôm cô vào ngực, "Lương Mạt?"

Đầu cô mềm mại tựa vào bả vai hắn, Chiêm Đông Kình đưa tay dò xét hướng khóe miệng cô, nhìn thấy một ít bọt màu trắng không rõ lắm.

Chắc chắn là trúng độc.

Nghiêm Nghệ che miệng khóc, căn bản không biết tại sao lại như vậy, Chiêm Đông Kình nhìn thức ăn trên bàn, Tống Các đứng ngay phía sau hắn, "Người ở đây không một ai được phép đi ra ngoài, tôi đưa cô ấy đến bệnh viện trước."

"Vâng."

Người xem náo nhiệt ở bên cạnh rối rít mở miệng, "Dựa vào cái gì không cho chúng tôi đi, các người là ai?"

"Đúng vậy."

Ngoài cửa, vài tên đàn ông tiến vào, Tống Các bảo bọn họ canh gác ngoài cửa.

Chiêm Đông Kình ôm lấy Tô Lương Mạt, lúc đi ngang qua cạnh Nghiêm Nghệ đưa mắt nhìn cô ấy, "Tống Các, mang cô ta về."

"Các người muốn đưa tôi đi đâu?" Nghiêm Nghệ đã khi nào gặp qua người cậy mạnh như vậy, Tống Các tiến lên giữ chặt cánh tay cô, "Đi thôi."

Hai cánh tay Tô Lương Mạt vô lực rủ xuống bên cạnh, Chiêm Đông Kình nhìn thấy bộ dáng này của cô, vẻ cứng rắn trên gương mặt tuấn tú bị đập vỡ nát, lộ ra bối rối không giấu được.
Bình Luận (0)
Comment