Chương 108: Im Lặng [2]
“Anh chắc để anh ta ở lại nhà như vậy là ổn chứ?”
Raymond hỏi khi bước theo sau Kyle. Cả hai vừa từ tầng hai xuống tầng một, để Seth lại phía trên.
Raymond là một Hạng Ba thuộc sắc lệnh “Thợ Săn” — sắc lệnh cho phép anh ta phát hiện các dấu hiệu bất thường trong khu vực, từ dị thường đến sinh vật sống xung quanh. Anh được gọi tới chủ yếu với vai trò “chó săn”, chuyên tìm kiếm những đội trinh sát mất tích.
Kyle liếc nhìn lại, nhướng mày.
“Không phải anh vừa nói là không phát hiện gì quanh đây sao?”
“…Đúng vậy.”
“Vậy thì ổn. Cứ để anh ta ở lại.”
“Nhưng không phát hiện được gì không có nghĩa là không có gì cả. Kỹ năng của tôi không hoàn hảo. Với bản chất của những thứ dị thường chúng ta đang đối mặt, để anh ta một mình thế này… tôi thấy không ổn.”
“Tôi hiểu ý anh. Nhưng đây là cách tốt nhất.”
Giọng Kyle trầm lại, ánh mắt pha lẫn mâu thuẫn.
“Nếu được chọn, người tôi muốn mang theo nhất chính là anh ta. Anh ta… là người cuối cùng tôi muốn để rơi vào nguy hiểm. Nhưng tôi cũng phải chăm sóc các anh. Seth chỉ là người thường, tôi không thể để anh ta theo đội rồi trở thành gánh nặng. Đây là quy trình chuẩn. Hơn nữa, anh ta thuộc đội hỗ trợ — mà đội hỗ trợ thường ở lại để chờ viện trợ từ Guild. Họ sẽ sớm gửi người khác đến.”
“…Tôi hiểu.”
Raymond đáp khẽ, ánh mắt lướt qua những người còn lại đang im lặng.
Anh không nói thêm gì nữa.
“Với lại, tôi cũng không để anh ta ở đây mà không có phòng bị.”
Kyle nói, rồi quay lại, ném xuống sàn một thiết bị nhỏ. Nó cắm sâu vào nền nhà, phát ra tiếng cạch nhẹ, rồi nhấp nháy liên tục theo một nhịp kỳ lạ.
“Tôi đã đặt máy dò. Nếu có thứ gì tiến lại gần, nó sẽ báo. Chúng ta sẽ biết ngay nếu có ai — hay thứ gì — vào trong nhà. Khi đó, ta có thể quay lại.”
Kyle duỗi vai, dáng vẻ bình thản.
Anh không làm vậy vì ác ý — anh chỉ đang đối xử với Seth như mọi thành viên khác có cấp độ tương tự trong đội.
Giữ họ ở nơi an toàn, trong khi anh đi tìm hiểu tình hình.
Raymond đã nói không phát hiện gì… chắc sẽ ổn thôi.
Kyle nghĩ thầm, rồi bước đến cửa chính.
Anh chậm rãi mở ra.
Một luồng gió lạnh buốt lập tức ùa vào, mang theo mùi thối rữa khiến dạ dày anh co thắt.
Bên ngoài vẫn là khu phố quen thuộc — nhưng chỉ còn giữ lại hình dạng.
Những ngôi nhà đứng im lìm, bóng đổ dài ngoằng như đang cử động, cửa sổ đen kịt.
Bãi cỏ mọc um tùm, hàng rào gãy đổ, đường phố vắng lặng, không một chiếc xe qua.
Bóng tối phủ kín, chỉ có ánh trăng nhợt nhạt loang lổ trên vỉa hè nứt nẻ.
Cả thế giới ngoài kia như đã chết.
Kyle ngoái lại, hỏi khẽ:
“Sẵn sàng chưa?”
“Rồi…”
Khi thấy mọi người gật đầu, anh quay đi, bước ra ngoài khu phố.
Cánh cửa sau lưng khép lại.
Clank—
Đội thám hiểm bắt đầu hành trình.
Nhìn chằm chằm vào bảng thông báo trước mặt, tôi đọc kỹ từng dòng chữ.
Bây giờ, những người khác đều đã rời đi, để tôi lại một mình trong căn nhà này.
Tôi từng định gọi họ quay lại, nhưng khi đọc mô tả nhiệm vụ, tôi lập tức dừng lại.
“Nó sống nhờ âm thanh…?”
Tiếng chuông cảnh báo vang lên trong đầu.
Tôi nhìn quanh, toàn thân căng cứng.
Nín thở, tôi cố giữ im lặng hết mức.
Nhưng chính sự tĩnh lặng ấy khiến mọi âm thanh trở nên lớn hơn: tiếng r*n r* khe khẽ của cửa sổ, tiếng cót két yếu ớt dưới chân cũng vang rõ ràng hơn trước.
Im lặng khiến các giác quan khác trở nên nhạy bén.
Không khí nồng mùi ẩm mốc, cái lạnh như cắn vào da.
Tôi nhắm mắt, hít sâu vài hơi, cố gắng trấn tĩnh để tập trung vào nhiệm vụ.
Mục tiêu: điều tra và thu thập thông tin về kịch bản hiện tại. Độ khó Hạng Hai — nghĩa là vẫn trong khả năng xử lý. Giờ khi đã biết “Người Vặn Xoắn” sống nhờ âm thanh, mình có thể lên kế hoạch đối phó.
Để giữ im lặng trong suốt quá trình, tôi cúi xuống tháo giày.
Tiếng cót két khi bước quá dễ lộ. Nếu đi chân trần, tôi có thể giảm bớt âm thanh.
Như vậy, “Người Vặn Xoắn” sẽ khó phát hiện ra tôi hơn.
Nhưng vẫn phải hết sức cẩn thận…
Tôi vẫn nhớ rõ hình ảnh nhìn thấy qua chiếc kính lúc xem đoạn video.
Cái dáng cao gầy ấy khiến tôi rùng mình.
Chỉ một ánh nhìn thôi, tôi biết ngay — thứ đó không phải loại dị thường bình thường.
Đó là thứ kinh khủng và xấu xa đến mức khó tưởng tượng.
Một thứ không thể lý giải.
Vì vậy, tôi phải đặc biệt cẩn trọng.
Nắm chặt con dao trong tay, tôi cảm nhận một sự an toàn kỳ lạ.
Dù nó chưa từng nhuốm máu, tôi biết mình có thể dùng nó để cắt cả Dreamwalker nếu muốn.
Còn có thể chiến thắng hay không — đó lại là chuyện khác.
Quan trọng là giờ tôi đã có khả năng phản kháng.
Tôi không còn phải dựa vào điểm yếu của dị thường để sống sót.
Không biết con dao này sẽ mạnh tới đâu sau khi giết vài con…
Theo mô tả, nó có tiềm năng phát triển vượt trội.
Nhưng lúc này, trông nó chỉ như một con dao bình thường — cán gỗ dài, lưỡi sáng mảnh, hơi sắc.
Ít nhất nó sáng bóng, cũng là điểm cộng.
“Hoo…”
Tôi hít một hơi thật sâu, lặng lẽ đưa mắt quét quanh căn phòng rồi dừng ở cửa sổ.
Thỉnh thoảng, ánh trăng dịch chuyển, chiếu vào trong, khiến căn phòng sáng lên trong khoảnh khắc — vừa đủ để tôi nhìn rõ mọi thứ hơn.
Tôi lấy điện thoại ra, bật đèn pin, rồi chậm rãi tiến tới.
Sàn nhà vẫn phát ra tiếng răng rắc, nhưng nhỏ hơn trước.
Tốt. Chắc ổn rồi.
Tôi vừa nghĩ vậy thì —
ẦM!
Một cánh cửa sổ bất ngờ đập mạnh vào tường.
Luồng gió lạnh buốt tràn vào, khiến toàn thân tôi nổi da gà.
Theo phản xạ, tôi bật ra tiếng kêu, nhưng kịp lấy tay bịt miệng lại.
Dù vậy, một âm thanh vẫn thoát ra.
Tôi đông cứng tại chỗ, bàn tay siết chặt chuôi dao, mồ hôi rịn ra.
Tim đập dồn dập như muốn vỡ tung.
Chết tiệt… chỉ là tai nạn thôi. Nó chưa phát hiện ra, đúng chứ?
Tôi quay sang cửa sổ.
Cơn gió đã lặng, nhường chỗ cho một bầu không khí đặc quánh, im ắng đến đáng sợ.
Tôi định bước tới để đóng lại, nhưng ngay lúc ấy, ánh trăng len qua, phủ lên mọi thứ một lớp sáng mờ.
Và trong khoảng khắc ấy — tôi thấy nó.
Một bóng dáng cao, gầy, đứng sừng sững ngay trước mặt.
Thân hình nghiêng xuống, cái đầu gập lại như đang cúi nhìn tôi.
Tôi lập tức nghẹn thở.
Người Vặn Xoắn…
Nó đang đứng ngay trước mặt tôi!
Lương 5 triệu: Cầu đề cử, cầu thả tim, cầu lưu trữ, và để lại bình luận để động viên dịch giả nhé! ️