Chương 109: Im Lặng [3]
Tôi không dám thở.
Nhìn bóng dáng gầy guộc trước mặt, tôi có cảm giác như bị nhấn chìm xuống đáy biển — làn nước lạnh siết chặt lấy thân thể, áp lực đè nặng lên ngực khiến tôi gần như nghẹt thở.
Dù không nhìn rõ hình dạng, tôi vẫn cảm nhận rõ rệt sự hiện diện của nó — bóng đen kéo dài dưới ánh trăng, như muốn nuốt trọn cả căn phòng.
Rồi ánh trăng chậm rãi trượt đi, để lại không gian chìm trong bóng tối đặc quánh.
Mồ hôi lạnh chảy dọc theo má, tôi đưa mắt nhìn quanh.
Giờ phải làm gì…?
Tôi không dám nhúc nhích, toàn thân căng cứng, tay nắm chặt chuôi dao đến trắng bệch.
Tôi rất muốn lao tới đâm bóng dáng kia, nhưng biết rõ điều đó là không thể.
Nó không phải một sinh vật có hình thể cụ thể — mà giống như một thứ đang ẩn nấp, rình rập khắp nơi, săn lùng từng âm thanh nhỏ nhất.
Có lẽ nó cũng nghe thấy Kyle và những người khác… nhưng vì sức mạnh của họ, nó chưa dám ra tay?
Tôi không chắc.
Thật lòng mà nói, tôi hoàn toàn bối rối. Nhưng có một điều tôi biết rõ — tôi không thể cứ đứng yên mãi như thế này.
Nhiệm vụ yêu cầu tôi phải tìm hiểu thêm về “Người Vặn Xoắn”.
Nuốt nỗi sợ đang trào lên cổ, tôi siết chặt con dao và bắt đầu di chuyển.
Từng bước, từng bước một.
Cầu thang phát ra tiếng cót két khe khẽ khi tôi đi xuống.
Tôi l**m môi, liếc nhìn phía dưới. Cầu thang chẳng dài, chỉ là loại bình thường thôi — vậy mà mỗi bước đi lại như kéo dài vô tận.
Rồi ánh trăng len qua cửa sổ.
Bóng dáng cao gầy lại xuất hiện — lần này ở ngay phía sau, cúi đầu xuống sát bên tôi.
Tôi run lên không kiểm soát được.
Chết tiệt… muốn nôn quá.
Có lúc, tôi suýt để rơi con dao.
Nếu không vì biết rằng làm vậy sẽ còn tệ hơn, có lẽ tôi đã buông tay thật rồi.
Tôi bấu chặt tay vịn cầu thang, từng bước nặng nề đi xuống, trong khi bóng đen kia vẫn theo sát phía sau — như đang chờ đợi.
Đợi tôi.
Đúng vậy. Nó đang chờ khoảnh khắc tôi sơ suất, chỉ cần một tiếng động nhỏ thôi… là sẽ ra tay, như với những kẻ khác.
Bình tĩnh… tập trung… tập trung…
Tôi rất muốn dùng kính, nhưng biết thực thể đó có thể cảm nhận được nên phải kìm lại.
Thay vào đó—
Tôi khẽ chạm vào cổ tay.
Một hình thể cao lớn hiện lên phía sau. Tôi chỉ triệu hồi Kẻ du hành trong mộng đứng ở đó, vì camera đang ghi lại mọi chuyển động của tôi.
Không cần nói lời nào, nó dường như hiểu ý. Kẻ du hành trong mộng nhẹ nhàng bước lên tầng hai, không phát ra tiếng động, trong khi tôi tiếp tục xuống dưới.
Rồi—
Clank!
Cánh cửa trên lầu khép lại. Ánh trăng lại tràn ngập không gian xung quanh.
Tôi quay đầu.
Bóng dáng kia… biến mất.
Thành công rồi.
Tôi lập tức kiểm tra cổ tay — Kẻ du hành trong mộng vẫn còn sống. Ít nhất là hiện tại.
Một phần trong tôi tò mò, không biết nó sẽ mạnh tới mức nào khi thăng cấp.
Có lẽ không hơn là bao, nhưng ít ra nó có thể trụ được lâu hơn…
Dù sao, tôi vẫn phải tiếp tục.
Nhiệm vụ chưa xong.
Tôi phải tìm hiểu thêm về Người Vặn Xoắn. Nhưng làm thế nào…?
Tôi suy nghĩ mãi, nhưng chẳng tìm ra hướng nào. Với một nhiệm vụ Hạng Hai, mức độ phức tạp như thế này quả thật khó lường.
Khi đặt chân xuống tầng một, tôi quét mắt nhìn quanh. Bố cục phòng khách trông giống hệt tòa nhà trước — nhưng cảm giác thì hoàn toàn khác.
Lớp giấy dán tường bong ra từng mảng, cuộn lại như da người bị lột.
Ghế sofa lõm xuống, phủ đầy rêu mốc, tỏa ra mùi ẩm nồng khó chịu.
Rồi… một âm thanh vang lên.
Tí tách. Tí tách.
Tiếng nước nhỏ giọt từ hướng nhà bếp. Trong không gian chết lặng, âm thanh ấy vang lên rõ đến ghê rợn, khiến dạ dày tôi thắt lại.
Tôi cố nhìn quanh, hy vọng tìm được manh mối nào đó.
Khi đang dò xét, ánh mắt tôi dừng lại trên một thiết bị nhỏ đặt dưới sàn. Nó nhấp nháy ánh đỏ yếu ớt — trông như một thiết bị công nghệ.
Không nhầm được, chính là nó.
Tôi cúi xuống, xem kỹ hơn.
Phân tích trong đầu, tôi nhanh chóng nhận ra đây có lẽ là thiết bị mà Kyle cùng nhóm đã đặt trước khi rời đi.
Có thể nó dùng để báo động nếu phát hiện dị thường trong khu vực…
Nghĩ đến bóng đen khi nãy, tôi khẽ lắc đầu.
Vô dụng.
Nó thậm chí còn không phát hiện ra Kẻ du hành trong mộng.
Hoặc… có thể vì Người Vặn Xoắn chưa ra tay nên thiết bị chưa kích hoạt? Cũng có khả năng Kẻ du hành trong mộng không bị xem là dị thường nữa, mà là một phần sức mạnh của tôi.
Tôi không chắc.
Dù vậy, tôi nhanh chóng rời mắt khỏi thiết bị, tiếp tục quan sát căn phòng. Tôi phải tìm ra manh mối nào đó — bất cứ thứ gì giúp tôi hiểu thêm tình hình.
Nhưng làm sao đây?
Ngoài mùi mốc và những bức tường loang lổ, không còn gì khác thường.
Để chắc chắn, tôi lục soát tủ và ngăn kéo, nhưng ngoài vài tờ giấy vụn và những chiếc cốc vỡ, chẳng có gì đáng chú ý.
Vậy thì… sao nữa?
Tôi dừng lại giữa phòng khách. Ánh trăng lặng lẽ hắt qua ô cửa, trải lên nền nhà ánh sáng nhợt nhạt.
Không có bóng dáng.
Tôi chỉ có một mình.
Tạm thời thôi.
Tôi l**m môi, trong đầu lóe lên một ý nghĩ khi nhìn về phía chiếc ba lô.
Có một thứ tôi vẫn chưa thử — thứ có thể giúp tôi thấy được chính xác điều mình cần.
Nhưng đồng thời… cũng là thứ nguy hiểm nhất.
“Người Vặn Xoắn” đã bám lấy tôi.
Nó chưa tấn công, nhưng tôi biết chắc, sớm muộn gì cũng sẽ.
Chỉ cần tôi gây tiếng động… hoặc đeo kính.
Tôi cắn môi, ngập ngừng.
Tôi thật sự không muốn làm điều đó. Nhưng sâu thẳm, tôi biết đây là lựa chọn đúng.
Nhiệm vụ này sẽ không tồn tại nếu không có cách hoàn thành.
Và nếu tôi không thể nhìn thấy nó bằng mắt thường… thì chiếc kính chính là con đường duy nhất.
Tôi hít sâu, cố giữ nhịp thở chậm rãi, rồi miễn cưỡng đeo kính.
Thế giới lập tức chuyển sang màu xanh lam.
Cái lạnh lan khắp cơ thể, đâm vào da như kim châm.
Và rồi — tôi nghe thấy.
Thình!
Một tiếng bước chân trầm nặng vang lên.
Từ trên lầu.
Đang đến gần.
Ngay phía trên đầu tôi.
Nó… đã nhận ra tôi.
“H-haa…”
Tôi siết chặt con dao trong tay.
Lương 5 triệu: Cầu đề cử, cầu thả tim, cầu lưu trữ và để lại bình luận để động viên dịch giả nhé! ️