Chương 114: Trò Chơi Vặn Xoắn [2]
Không khí trong phòng đặc quánh căng thẳng.
Không ai dám cử động — gương mặt, đôi mắt, cả hơi thở đều cứng đờ như bị đông cứng trong nỗi sợ.
Lúc này, chúng tôi đang bị cuốn vào trò chơi b*nh h**n của nó. Một trò chơi mà chỉ cần tạo ra âm thanh — đồng nghĩa với cái chết. Nghe qua thì đơn giản, nhưng thứ dị thường này không hề tầm thường. Nó thông minh đến đáng sợ, luôn tìm mọi cách khiến ai đó lỡ miệng, lỡ thở, hay phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Ba… thình! Ba… thình!
Nhịp tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực, hòa cùng tiếng tĩnh mịch nặng nề bao trùm khắp căn phòng.
Khi tôi buông ngón tay khỏi môi, im lặng trở nên tuyệt đối.
Mọi âm thanh dù nhỏ nhất đều vang lên rõ rệt — tiếng nước nhỏ giọt ở góc xa, tiếng sàn gỗ r*n r* mỗi khi Người Vặn Xoắn di chuyển, và tiếng thở gấp khẽ khàng của những người còn sống sót.
Tôi nghe thấy tất cả. Và chính vì vậy, sự im lặng càng trở nên ngột ngạt đến nghẹt thở.
Bàn tay siết chặt con dao, tôi nghĩ đến việc quay lại tấn công. Nhưng khi thấy Kyle và những người khác vẫn đứng bất động, tôi biết — thứ đó mạnh hơn tất cả chúng tôi gộp lại.
Nếu tôi tấn công, có lẽ tôi sẽ chết trước khi kịp chạm vào nó.
“Cứu… Ai đó… cứu tôi…”
Giọng kêu tuyệt vọng, đứt quãng của một trong những người bị ảnh hưởng lại vang lên, làm mọi người cứng đờ.
Trò chơi… lại bắt đầu.
Kể cả tôi, giờ chỉ còn năm người. Tôi chỉ biết rõ Kyle và Zoey, còn hai người kia — hầu như xa lạ.
“…Xin… đau… quá…”
Tôi nín thở, cố giữ bình tĩnh.
Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, tôi phải liên tục lau vào ống quần.
“Tại sao đây lại là nhiệm vụ hạng Hai chứ? Cảm giác còn khủng khiếp hơn nhiệm vụ đầu tiên!”
Ngay cả Kyle cũng đang gặp khó khăn — điều đó đủ nói lên mọi thứ.
Trừ khi…
Có gì đó mà chúng tôi chưa nhận ra.
“Không, mục tiêu ban đầu của nhiệm vụ chỉ là thu thập thông tin về Người Vặn Xoắn, chứ không phải tiêu diệt nó. Nếu vậy… tình hình hiện tại đã vượt quá phạm vi nhiệm vụ, hay vẫn nằm trong kế hoạch?”
Tôi cố xua bớt dòng suy nghĩ rối rắm trong đầu. Không thể đứng yên. Tôi cần xác nhận.
Chậm rãi tháo chiếc túi sau lưng, tôi lấy laptop ra.
“…”
“!”
Ánh mắt Kyle và những người khác lập tức hướng về tôi, kinh hoảng pha lẫn cảnh báo.
Tôi không thể giải thích. Chỉ còn cách tin rằng điều tôi sắp làm là đúng.
“Làm ơn… hoạt động đi…”
Người Vặn Xoắn dường như không chú ý đến hành động của tôi, nên tôi mở máy, đăng nhập vào ứng dụng, và mở khung chat.
Cắn môi, tôi bắt đầu gõ từng chữ.
Từng phím được nhấn thật chậm, nhẹ, đủ để không tạo ra âm thanh đáng chú ý.
Tôi gửi đi câu hỏi — ngắn gọn, nhưng đủ để người nhận hiểu:
[Tình hình là phần của nhiệm vụ? Độ khó không đổi?]
Tôi không có thời gian để viết đầy đủ. Chỉ mong bên kia hiểu.
Nhấn Enter, tôi nín thở chờ đợi.
“Làm ơn… trả lời đi…”
Một lúc trôi qua, khung chat vẫn im lìm. Tim tôi đập mạnh đến mức tưởng như âm thanh ấy cũng sẽ g**t ch*t mình.
Giây phút kéo dài như vô tận.
Rồi —
Một dòng tin nhắn hiện lên.
[Có. Không.]
“...!”
Chỉ hai từ, nhưng đủ khiến tôi thở ra một hơi nhẹ nhõm.
“Tốt rồi… vậy đây vẫn là cùng một nhiệm vụ. Độ khó không thay đổi. Nghĩa là… vẫn có cách sống sót.”
Nếu hệ thống đánh giá là Hạng Hai, thì chắc chắn phải có lối thoát.
Nhưng là gì?
Điểm yếu của con quái vật này nằm ở đâu?
Phải chăng là tiếng ồn? Nếu tạo đủ tiếng ồn, nó sẽ không phân biệt được chúng tôi?
Hay còn gì khác?
Tôi nhắm mắt, lặp lại bài thơ khắc trên tường trong đầu, từng câu, từng chữ.
“Người Vặn Xoắn ăn tiếng ồn…” — bài thơ nói vậy.
“Chỉ cần không gây tiếng, nó sẽ không tìm được mình…”
Nhưng nếu thế, tại sao nó vẫn tìm thấy tôi, dù tôi chẳng hề phát ra tiếng?
Nó không chỉ nghe — nó nhận biết.
“Sao lại là vậy? Có phải mình bỏ sót gì không?”
“X… xin… ai đó…”
Giọng nói r*n r* lại vang lên, lần này gần hơn. Tôi giật mình — nhận ra Người Vặn Xoắn đang lướt quanh, thân hình hơi còng, mặt ghé sát từng người, đôi mắt vô hồn như soi mói tận xương tủy.
“Xin…”
Nó nhại lại giọng kẻ hấp hối, từng tiếng kéo dài như trêu ngươi.
Tôi biết điều gì sắp đến — vì đã thấy trước đó.
Tôi phải nghĩ. Phải nghĩ thật nhanh.
“Điểm yếu… Điểm yếu… Nó ở đâu? Cái—”
Tôi khựng lại.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu.
“Có lẽ… tôi đang sai hướng. Thứ cần tìm không phải điểm yếu của Người Vặn Xoắn… mà là điểm yếu của trò chơi mà hắn đang tạo ra.”
Tôi nhớ lại bài thơ, đọc lại từng dòng trong tâm trí:
Nói một lời, hắn sẽ đến gần.
Hét một lần, hắn sẽ xuất hiện.
Giọng hắn có thể đổi, nhưng hình dáng thì không.
Cẩn thận với giọng nói, có thể là hắn.
Người Vặn Xoắn sẽ không rời đi…
Trừ khi anh bỏ lại giọng nói.
“Giọng nói…”
Tôi thì thầm trong đầu, và tim như ngừng đập.
Phần lớn bài thơ — đều xoay quanh giọng nói.
Khi xâu chuỗi lại mọi chuyện, một suy luận hiện ra rõ ràng:
“Mình từng phát ra vài tiếng động nhỏ, nhưng hắn không tấn công. Hắn chỉ ra tay khi có người… nói.”
Nếu vậy…
Người Vặn Xoắn không giết vì tiếng ồn, mà vì giọng nói.
Nó không chỉ nghe tiếng — nó thu thập giọng.
Cả trò chơi này… là một nghi lễ méo mó, nơi hắn săn giọng người.
Tôi ngẩng đầu nhìn Kyle và những người còn lại.
Một ý tưởng lóe lên trong đầu — nguy hiểm nhưng khả thi.
Nhưng chưa kịp thực hiện, một bàn tay lạnh ngắt bịt chặt miệng tôi.
“...!”
Mắt tôi mở to, hoảng loạn nhìn quanh — những người khác cũng đang sững sờ.
Và rồi…
Một tiếng nói vang lên.
“Cứu…”
Âm thanh đó — là giọng tôi.
“X… xin…”
Chỉ có điều…
Không phải tôi nói ra.
Lương 5 triệu: Cầu đề cử, cầu thả tim, cầu lưu trữ, để lại bình luận động viên dịch giả nhé!