Chương 130: Trao Đổi [1]
[Anh có muốn đổi thành SP không?]
[Anh sẽ nhận được 9.000 SP]
[Có] ▷ [Không]
Tay tôi khẽ run khi nhìn màn hình máy tính, rồi lại liếc sang điện thoại. Đây là một con số lớn — gần như toàn bộ số tiền tôi đã kiếm được trong game.
Ngôi nhà mơ ước. Kỳ nghỉ xa hoa ở khu nghỉ dưỡng sang trọng. Tất cả…
[9.000 SP đã được thêm vào tài khoản của anh!]
"Ưgh!"
Tôi ôm ngực, cố nén cơn đau như bị ai đó rút tim ra khỏi lồng ngực.
Đây là một khoản đầu tư dài hạn cần thiết. 90.000 chỉ là con số nhỏ so với những gì tôi sẽ kiếm được trong tương lai — hàng triệu, hàng chục triệu.
Tự trấn an là vậy, nhưng cảm giác đau xót vẫn còn nguyên khi phải đổi số tiền ấy.
Tôi vốn không giàu, nên từng đồng đều có ý nghĩa. Nhìn nó tan biến khiến lòng tôi trống rỗng. Nhưng cảm giác đó không kéo dài. Tôi hiểu rằng đây là khoản đầu tư cho dự án game sắp tới.
Mở danh mục cửa hàng của chế độ nhà phát triển, tôi hơi thất vọng — với số SP hiện tại, tôi chỉ đủ mua vài phần mềm nhỏ.
Những phần mềm thật sự tốt đều vượt xa tầm với.
Nhưng tôi đã lường trước điều đó.
Bởi tôi đã nhắm đến một phần mềm cụ thể.
[Sương Mù Thì Thầm]
Loại: Phần mềm
Mô tả: Hiệu ứng hình ảnh — sương mù bao phủ vài khu vực, kèm theo giọng thì thầm nhắc lại hành động hoặc suy nghĩ của người chơi.
Hiệu ứng: Gợi cảm giác như chính trò chơi đang quan sát họ. Những lời thì thầm sẽ dần lớn hơn, lặp lại những điều người chơi không nên nói to.
Xếp hạng: ★⯪ [1.5]
Giá: 19.000 SP
Trong số những phần mềm có sẵn, đây là lựa chọn tối ưu nhất cho số SP mà tôi có.
Tôi thậm chí đã hình dung vài cách để tận dụng nó một cách hiệu quả.
“Nó sẽ tạo ra căng thẳng bằng cách khiến người chơi im lặng — để sự tĩnh lặng ấy trở nên nặng nề hơn trong những khoảnh khắc khủng khiếp nhất. Nếu tôi kết hợp thêm bản ghi âm, trò chơi có thể bước lên một tầm hoàn toàn khác.”
Tim tôi đập nhanh hơn chỉ vì tưởng tượng ra viễn cảnh đó.
Nhưng rồi, tôi lại chùn bước.
“Xếp hạng phần mềm chỉ 1.5… Liệu như vậy có đủ để đạt tiêu chuẩn game hai sao không? Nếu thêm phần âm thanh, có lẽ được, nhưng…”
Tôi mím môi, ngón tay khẽ siết lại.
Thật khó nói. Đây là một khoản đầu tư mạo hiểm.
Nếu bỏ ra từng ấy SP mà không đạt mục tiêu hai sao, xem như công sức đổ sông đổ biển. Ý nghĩ đó khiến tôi chần chừ — nhưng rồi tôi nhanh chóng gạt đi.
“Tôi không còn nhiều thời gian. Hạn chót của các nhiệm vụ khác sắp đến, và tôi cần tiền. Tôi phải bắt đầu dự án này ngay.”
Thời gian là thứ quý giá nhất, tôi không thể để phí thêm một giây nào.
Vì thế, bỏ qua mọi do dự, tôi nhấn mua phần mềm và lập tức bắt tay vào làm.
“Hy vọng nó thật sự đáng giá…”
Vài ngày trôi qua.
Hoàn toàn chìm trong việc phát triển trò chơi mới, Seth hầu như không rời khỏi văn phòng, ngoại trừ đôi lần về ký túc xá để chợp mắt hoặc xuống bếp pha cà phê.
Ban đầu, anh chỉ uống một chút.
Chút thôi… so với những người khác trong Guild. Nhưng chẳng bao lâu, anh đã đổ nửa lọ cà phê bột vào cốc, thêm nước, rồi uống cạn.
Anh đã nghiện.
Hình ảnh ấy dần trở nên quen thuộc trong Ban Giam Giữ — đến mức mọi người bắt đầu gọi anh là “bóng ma lang thang” của ban.
Với đôi mắt thâm quầng, gương mặt nhợt nhạt và tấm lưng khom, trông anh chẳng khác gì một hồn ma thật sự.
May thay, mọi người đã quen với điều đó, chẳng ai còn để ý.
Họ bận tâm đến chuyện khác — chuyện quan trọng hơn.
Một chuyến thăm bất ngờ từ Cục.
Sự kiện ấy khiến cả Ban Giam Giữ như đứng ngồi không yên. May mắn thay, mọi chuyện không nghiêm trọng; họ chỉ đến vì Người Vặn Xoắn. Sau vài giờ kiểm tra, đoàn rời đi.
Kết luận cuối cùng: Người Vặn Xoắn thuộc cấp Melas — chưa đạt đến Thrall, nhưng đã rất gần.
Nhờ đó, Guild được thưởng một lượng điểm lớn, tiến thêm một bước gần hơn đến cấp Vua.
Văn phòng Hội trưởng, tầng cao nhất.
“Chắc mọi người đều biết vì sao tôi gọi đến đây, đúng chứ?”
Giọng Hội trưởng vang lên điềm tĩnh giữa căn phòng. Trước mặt ông là năm người — năm Trưởng Ban của các bộ phận trong Guild.
Không ai đáp, nhưng sự im lặng của họ chính là câu trả lời.
Hội trưởng khẽ gật, ánh mắt dừng lại trên một người trông tiều tụy.
“Sau thành công gần đây của Ban Giam Giữ, tôi quyết định tăng ngân sách hàng năm của họ thêm mười phần trăm. Tôi gọi mọi người đến để thông báo điều này.”
Vài gương mặt khẽ biến sắc. Dù chỉ mười phần trăm, nhưng con số ấy thực ra là một bước tiến lớn — đủ để tăng đáng kể cơ sở vật chất và năng lực của ban.
Và dĩ nhiên, không phải ai cũng hài lòng.
“Hội trưởng, ngài không thấy điều đó hơi… quá sao?”
Người lên tiếng là Trưởng Ban Hoarding — một gã đàn ông to lớn, lông mày rậm, mái tóc đen ngắn và bộ râu rậm rạp. Ông liếc sang Trưởng Ban Giam Giữ, rồi lắc đầu.
“Nếu nói về đóng góp, Ban Giam Giữ là ban ít lợi nhuận nhất suốt nhiều năm qua. Tôi hiểu thành tựu gần đây của họ đáng ghi nhận, nhưng phần lớn lợi nhuận và điểm số của Guild đều đến từ chúng tôi. Thành thật mà nói, điều này không công bằng.”
Không ai trong bốn Trưởng Ban còn lại lên tiếng, nhưng ánh mắt họ đã nói lên tất cả — họ đồng tình.
Ban Giam Giữ đúng là ban có thành tích thấp nhất, lợi nhuận cũng không đáng kể.
“Về tài trợ và hợp đồng thương hiệu, hầu hết các nhân tố mang lại doanh thu lớn nhất đều thuộc ban chúng tôi. Trong khi đó, họ chỉ giải câu đố, hầu như chẳng chịu rủi ro. Nếu xét công bằng, chúng tôi mới là người cần thêm ngân sách.”
“Không công bằng ư?”
Hội trưởng khẽ nhướng mày, giọng ông vẫn điềm đạm:
“Các anh đều biết sự chênh lệch ngân sách giữa năm ban, đúng không?”
“Cái đó—”
“Và các anh cũng biết, dù tăng thêm mười phần trăm, ngân sách của Ban Giam Giữ vẫn thấp hơn đáng kể so với những ban khác, đúng chứ?”
Trưởng Ban Tích Trữ mở miệng, rồi lại ngậm lại khi bắt gặp ánh nhìn sắc lạnh của Hội trưởng. Ông hiểu — tranh cãi lúc này chỉ vô ích.
Thấy ông im lặng, Hội trưởng nở nụ cười mỉm, quét ánh mắt qua từng người.
Rõ ràng, họ đều không vui.
Định kiến giữa bốn ban kia và Ban Giam Giữ đã tồn tại từ lâu — họ xem thường, coi ban này vô dụng. Nhưng sự thật thì khác.
Ban Giam Giữ có thể không tạo ra lợi nhuận lớn, nhưng họ là trụ cột — là một trong những ban quan trọng nhất của Guild.
Và đó là lý do Hội trưởng triệu tập tất cả hôm nay.
Ông muốn phá bỏ định kiến ấy.
“Nếu mọi người vẫn không tin rằng Ban Giam Giữ xứng đáng được tăng ngân sách…”
Hội trưởng dừng lại, mỉm cười đầy ẩn ý.
“…Thì thế này nhé. Mỗi ban sẽ gửi vài thành viên tài năng nhất của mình đến Ban Giam Giữ trong một tuần. Cho họ tự mình trải nghiệm vài nhiệm vụ — xem thử có ‘dễ dàng’ như mọi người vẫn nghĩ không.”
Đặt tay lên bàn, ông nhìn thẳng vào từng người.
“Thế nào? Các anh có đồng ý không?”
Lương 5 triệu: Cầu đề cử, cầu thả tim, cầu lưu trữ, và đừng quên để lại bình luận động viên mình nhé ️