Chương 135: Bức Ảnh [1]
Khi ánh mắt ấy khóa chặt lấy tôi, toàn thân tôi khựng lại, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Nhưng chỉ thoáng chốc, tôi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
“À… xin lỗi vì đã làm phiền đột ngột.”
Cố gắng giữ thái độ lịch sự nhất có thể, tôi lấy huy hiệu của Guild ra, đưa cho bà lão đang bám chặt vào cánh cửa gỗ.
“...Tôi đến từ một Guild khá có tiếng. Tôi đang điều tra một vụ việc liên quan đến một dị thường mà chúng tôi vừa bắt được. Khi hỏi thăm quanh đây, tôi được chỉ đến nhà bà. Hy vọng tôi không làm phiền bà.”
Nói xong, tôi mỉm cười – nụ cười thân thiện nhất mà tôi có thể thể hiện.
‘Ổn rồi, đúng chứ?’
Tôi cảm thấy mình đã rất nhã nhặn. Đủ để tạo thiện cảm ban đầu.
Nhưng—
Clank!
Nụ cười trên môi tôi đông cứng khi cánh cửa đóng sầm ngay trước mặt.
Cái…
“Đi mà làm phiền người khác đi. Tôi không có thời gian cho mấy người.”
Lời bà cùng tiếng bước chân xa dần, để lại không gian chìm trong im lặng.
Tôi đứng đơ người trước cửa.
Ờ…
Trong tất cả các tình huống tôi từng tưởng tượng, đây chắc chắn không nằm trong danh sách.
‘Giờ thì sao đây?’
Tôi lúng túng. Đến đây để điều tra, nhưng mọi thứ lại đổ bể trong chớp mắt.
Vậy là bị chơi khăm sao?
Tôi muốn nghĩ thế, nhưng cách bà đóng cửa dứt khoát kia khiến tôi tin rằng — không, không phải vậy.
Bà đang giấu gì đó. Hoặc ít nhất, bà biết điều gì đó.
‘Nếu gõ cửa thêm lần nữa, chắc chẳng ích gì, còn khiến bà cảnh giác hơn.’
Vậy thì…
‘Có nên để Dreamwalker lẻn vào thử?’
Ngay lập tức, tôi gạt ý nghĩ ấy đi.
Thứ nhất, Dreamwalker có thể quay lại tấn công tôi – khả năng nhỏ, nhưng vẫn có. Thứ hai, nếu nó vào trong, tôi cũng chẳng thu được gì, vì tôi không thể chia sẻ tầm nhìn hay nói chuyện với nó.
‘Gửi Mirelle thì sao?’
Tôi lắc đầu. Cũng không khả thi. Với tính cách nghịch ngợm của cô bé, lỡ cô ấy dọa bà lão đến phát bệnh thì sao?
Mirelle hoàn toàn có thể làm chuyện đó.
‘Vậy chẳng lẽ tôi phải tự làm à?’
Tôi r*n r* thầm. Chỉ nghĩ đến việc đột nhập nhà một bà lão thôi đã khiến tôi thấy tội lỗi. Sao tôi có thể làm vậy được chứ?
Tôi lắc đầu, nhưng lòng vẫn trĩu nặng.
‘Dù sao thì… có lẽ tôi vẫn sẽ phải làm.’
Tôi thấy áy náy, nhưng mạng sống của mình là ưu tiên hàng đầu.
‘Xin lỗi nhé, bà lão.’
Tôi không định hành động ngay. Bà có thể đang cảnh giác sau khi tôi đến. Bây giờ mà xông vào chỉ tổ bị bắt quả tang. Thời điểm tốt nhất là ban đêm, khi bà đã ngủ.
‘Trước đó, mình sẽ đi tìm thêm manh mối.’
Đó có vẻ là lựa chọn hợp lý nhất. Đồng thời, để bà tưởng tôi đã rời đi, sẽ bớt đề phòng hơn.
“Chà, chắc đúng là bị chơi khăm rồi.”
Cố tình nói lớn, tôi gãi đầu rồi quay người bước xuống cầu thang.
Trước khi rời đi, tôi liếc nhìn ngôi nhà lần cuối. Và rồi—
“...!”
Sau tấm rèm cửa, một con mắt đang nhìn thẳng vào tôi. Lòng trắng ngả vàng, rìa đồng tử tụ lại một vệt máu đen, khẽ nhấp nháy như thể còn sống.
Một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng.
Không chần chừ, tôi quay phắt đi, hai tay ôm lấy cánh tay nổi đầy da gà.
‘Ghê quá… thật sự quá kinh khủng.’
Rời khỏi khu vực quái dị đó, tôi trở lại con phố chính, tựa người vào tường, thở hắt ra.
“Trời đất ơi… kinh thật.”
Tôi cứ tưởng mình đã quen với những thứ rùng rợn, vậy mà thế giới này vẫn không ngừng đưa ra những cảnh tượng khiến người ta nổi da gà.
“...Giờ làm gì đây?”
Tôi nhìn đồng hồ.
Vẫn còn sớm. Dù bà lão có ngủ sớm đến mấy, ít nhất cũng vài tiếng nữa trời mới tối.
Tôi đảo mắt quanh, lấy điện thoại ra. Có lẽ tôi nên tìm hiểu thêm từ dân địa phương – biết đâu khỏi phải vào nhà bà lão. Thành thật mà nói, tôi mong là thế.
“Trước mắt, mua thêm ít đồ ấm đã. Ở đây lạnh thật.”
Nghĩ vậy, tôi tìm đến một cửa hàng gần đó, mua một chiếc áo khoác dày và vài món đồ giữ nhiệt.
Sau đó, tôi đi quanh khu vực, cố gắng hỏi thêm thông tin.
Nhưng…
“Hỏi bà lão ở phố Earl.”
“...Đừng hỏi tôi. Tôi không biết gì đâu.”
“Đến phố Earl mà hỏi.”
Cuối cùng, tất cả những gì tôi nhận được chỉ có hai loại phản ứng: hoặc là lảng tránh, hoặc là chỉ ngược lại chỗ cũ.
‘Vậy là mình đoán đúng rồi. Nơi đó quả thật có vấn đề.’
Nếu ban đầu tôi còn nghĩ mình bị đùa cợt, thì giờ chẳng thể tin vậy nữa. Mấu chốt nằm ở bà lão và ngôi nhà ấy.
Vì bà không chịu mở lời, tôi chỉ còn một cách: lén vào trong.
Dù không muốn, đó là lựa chọn duy nhất.
Thuyết phục bà có lẽ sẽ tốt hơn, nhưng với thời gian gấp rút, tôi không thể chờ.
Hơn nữa… bà chỉ là một bà lão.
Không có gì đáng sợ cả.
“Haa…”
Thở dài, tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đang sẫm lại. Mây đen phủ dày khiến khung cảnh vốn ảm đạm càng thêm tối tăm.
Những ngọn đèn đường lập lòe yếu ớt chẳng đủ xua đi cái lạnh rợn người.
Tôi siết chặt nắm tay, tập trung nhìn về phía ngôi nhà ấy.
“Tôi sẽ vào. Tìm thứ cần tìm rồi đi ngay. Trước khi bà nhận ra.”
Tôi muốn kết thúc nhanh.
Vào, tìm manh mối, rời đi – thật lặng lẽ.
Dù sao, chỉ nghĩ đến việc ở lại đó giữa bóng tối thôi cũng khiến dạ dày tôi quặn thắt.
Đứng khựng lại bên cạnh thùng rác, tôi ôm lấy bụng đang cồn cào.
‘Liệu mình có nên…?’
Lương 5 triệu: Nếu thấy hay, hãy đề cử, thả tim, lưu trữ và để lại bình luận để ủng hộ mình nhé!