Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!

Chương 136

Chương 136: Bức Ảnh [2]

Đèn đường chỉ chiếu sáng một đoạn ngắn.

Càng tiến gần đến phố Earl, ánh sáng càng yếu dần—cho đến khi hoàn toàn biến mất.

Bóng tối bao trùm cả con phố, nuốt chửng mọi thứ vào sự tĩnh lặng nặng nề, chỉ bị khuấy động bởi tiếng bước chân đều đặn của tôi. Dù cố gắng bước nhẹ, âm thanh vẫn vang vọng giữa không gian chết lặng. Rồi chẳng mấy chốc, tôi đã đến nơi.

‘Đèn tắt rồi.’

Tôi khẽ thở phào.

Ít nhất, điều này giúp tôi dễ ẩn mình hơn khi chậm rãi tiến đến ngôi nhà, từng bước leo lên cầu thang gỗ cũ kỹ mà không gây tiếng động. Đến trước cửa, tôi cúi xuống, liếc nhìn qua lỗ khóa.

‘…Không có chìa ở bên trong, nhưng rõ ràng đã khóa.’

Tôi đứng thẳng, khẽ đặt đầu ngón tay lên lỗ khóa, kích hoạt kỹ năng mới học. Một lớp màng đen trào ra từ đầu ngón tay, len lỏi vào khe khóa, chậm rãi lấp đầy toàn bộ khoảng trống.

Khi cảm nhận không gian đã kín, tôi làm cứng màng đó rồi xoay nhẹ ngón tay.

Tách!

Ổ khóa bật mở.

‘Kỹ năng này đúng là tiện thật.’

Có lẽ tôi nên đối xử tử tế hơn với Dreamwalker. Nếu nó còn tiến hóa thêm, chắc chắn sẽ đem lại nhiều kỹ năng hữu ích hơn thế này.

Creee—

“...!”

Tôi suýt đứng tim khi cánh cửa phát ra tiếng kẽo kẹt nhỏ. Lập tức, tôi đưa tay giữ chặt mép cửa, ngừng di chuyển.

Im lặng trở lại.

…Ít nhất là tôi nghĩ thế, vì lúc này, tiếng tim đập thình thịch của chính mình át hết mọi âm thanh khác.

Bên trong, bóng tối dày đặc, còn đặc hơn cả màn đêm ngoài kia. May thay, tôi đã chuẩn bị. Tôi lấy cặp kính đặc biệt ra. Với chúng, tôi có thể nhìn rõ trong đêm, dù phần nào vẫn do dự.

Nhớ lại lần cuối cùng sử dụng, tôi không chắc đây là ý hay.

Nhưng rồi tôi tự trấn an:

‘Lần đó là vì đối mặt với một dị thường. Còn giờ, chỉ là một bà lão thôi. Không có gì phải lo.’

Hít vài hơi sâu, tôi đeo kính vào. Mọi vật xung quanh tức khắc chuyển sang sắc xanh lam lạnh lẽo, không khí cũng đột ngột trở nên rét buốt khiến môi tôi khẽ run.

‘Trời ạ… lạnh thật.’

Dù đã mặc áo khoác và đồ giữ nhiệt, cái lạnh vẫn luồn sâu vào tận xương.

‘Phải nhanh lên. Tôi không thể chịu nổi lâu trong kiểu lạnh này.’

Tôi kéo chặt áo khoác, cởi giày, rồi lặng lẽ bước vào. Sàn gỗ dưới chân kẽo kẹt, phát ra âm thanh yếu ớt. Tôi từ từ khép cửa lại, cố gắng không tạo tiếng động nào rồi bắt đầu quan sát xung quanh.

Khung cảnh bên trong thật khó diễn tả—một mớ hỗn độn.

Quần áo vương vãi khắp nơi, lẫn trong rác mục, hộp nhựa bị nghiền nát, và vệt ẩm đen loang lổ khắp sàn. Có lẽ đã nhiều tuần không ai dọn dẹp. Không khí đặc quánh, nặng mùi chua và ẩm mốc.

Tường nứt toác, giấy dán bong ra từng mảng như lớp da mục nát. Căn hộ không còn giống nơi ở của con người, mà như một ổ chuột bị bỏ hoang.

Tôi phải thở bằng miệng để kìm cơn buồn nôn, nhưng dù vậy, dạ dày vẫn cuộn lên.

‘Làm sao bà ta sống nổi ở chỗ này…?’

Dần dần, tôi hiểu vì sao bà không muốn ai bước vào đây.

‘Không quan trọng. Cứ tìm manh mối đi. Càng nhanh xong, càng sớm rời khỏi nơi này.’

Bước qua đống rác, tôi đi từ gian bếp sang phòng khách. Căn hộ nhỏ, hai khu gần như nối liền nhau.

Giữa phòng là cầu thang gỗ dẫn lên tầng trên.

‘Có lẽ bà ấy ngủ ở đó.’

Không chắc, nhưng để an toàn, tôi triệu hồi Dreamwalker trông chừng khu vực cầu thang.

Bóng đen hiện ra, liếc tôi bằng ánh nhìn không mấy thiện cảm, rồi lặng lẽ tiến về phía cầu thang. Tôi khẽ gật đầu, yên tâm hơn chút, rồi hướng về phòng khách—nơi còn bừa bộn gấp đôi gian bếp.

Rác chất đống khắp nơi. Ngay khi bước vào, tôi khựng lại vì mùi hôi thối dày đặc, dù không thở bằng mũi, cảm giác khó chịu vẫn bao trùm.

‘Ghê quá…’

Cắn môi, tôi bắt đầu lục tìm.

‘Chỉ cần một manh mối thôi. Một bức ảnh, một tờ giấy, bất cứ thứ gì cũng được.’

Tôi cẩn thận gạt sang bên từng lớp rác, từng mảnh quần áo cũ. Động tác chậm rãi, nhẹ nhàng nhất có thể để tránh gây tiếng động.

Có rất nhiều đồ đạc linh tinh vô dụng. Nhưng rồi—

‘Hử?’

Tôi nhấc lên một chiếc quần khá lớn.

‘Có lẽ là của chồng bà ta?’

Kích cỡ rõ ràng không phải của bà lão. Quan sát kỹ hơn, tôi nhận ra còn nhiều quần áo nam khác.

‘Vậy là bà từng sống cùng chồng.’

Nhưng ông ấy đâu rồi?

Theo những gì tôi biết, chỉ có một người ở đây. Tuy nhiên, với cảnh tượng này, rất có thể còn ai khác từng sống cùng bà.

Tôi ghi nhớ điều đó rồi tiếp tục tìm kiếm.

Thời gian trôi qua, việc tưởng chỉ mất vài phút lại kéo dài hơn dự kiến vì đống rác chất cao ngập sàn. Khi tôi bắt đầu nghĩ chẳng có gì đáng giá, tay chạm phải một khung ảnh.

‘Đây là…?’

Tôi lau sạch lớp bụi bám dày. Từ từ, hình ảnh bên trong hiện ra.

Một cặp đôi trẻ đứng cạnh đoàn tàu cũ. Người đàn ông mặc bộ vest đen cùng chiếc mũ chóp quen thuộc đến lạ lùng.

Khoan…

Tôi nheo mắt nhìn kỹ. Tim bắt đầu đập chậm lại.

Bộ vest đó. Chiếc mũ đó.

Ánh mắt tôi mở to.

Và rồi—

Flick!

Ánh sáng trong phòng bừng sáng.

 Lương 5 triệu: Nếu thấy hay, hãy đề cử, thả tim, lưu trữ và để lại bình luận để ủng hộ mình nhé!

Bình Luận (0)
Comment