Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!

Chương 138

Chương 138: Bức Ảnh [4]

Trong khoảnh khắc ấy, tôi ngừng thở.

Bà lão đứng ngay sau chiếc TV, thân hình khẽ run, ánh đèn dầu lập lòe hắt bóng lên tường. Tôi chết lặng vài giây, rồi vội lấy lại bình tĩnh, lùi về sau một bước.

Sao có thể…!?

‘Rõ ràng tôi nghe tiếng bà ấy lên cầu thang mà!’

Tôi chắc chắn điều đó. Hoàn toàn chắc chắn. Vậy thì chuyện gì đang xảy ra ở đây?

Không kịp suy nghĩ nhiều hơn, tôi cảm nhận ánh nhìn trống rỗng của bà lão rơi thẳng lên mình. Tay bà run run nâng chiếc đèn nến, ánh sáng vàng đục lay động quanh phòng.

Tôi khẽ tháo kính ra.

"…Thì ra là cậu, chàng trai lần trước."

Giọng bà khàn và yếu, gần như chỉ là tiếng thì thầm. Chính sự yếu ớt đó lại khiến sống lưng tôi lạnh buốt.

Rùng rợn.
Thật sự quá rùng rợn.

"Đó là gì vậy?"

Ánh mắt bà hạ xuống bức ảnh tôi đang cầm.

"Ôi trời…"

Đôi mắt đục ngầu của bà chợt ánh lên một tia sáng mơ hồ.

"Đây là bức hình tôi chụp với người chồng đầu tiên… lâu lắm rồi. Khi ấy, ông sắp đi công tác xa."

Không hiểu vì sao, bà bỗng trở nên cởi mở hơn. Tôi im lặng, chỉ lắng nghe.

Chồng đầu tiên?
Vậy nghĩa là bà từng tái hôn?

Bà khẽ cúi đầu, giọng nghẹn lại.

"Đáng tiếc thay… ông ấy chưa bao giờ trở về sau chuyến đi đó."

Một khoảng lặng trĩu nặng bao trùm căn phòng.
Chỉ còn tiếng đồng dao nhẹ vang trong nền.

"Lướt cùng mây, nhẹ nhàng trôi~"
"Nơi hoa buồn ngủ mọc~"

Tách!

Bà nhấn nút tắt TV. Căn phòng tối hẳn đi.

"Nhưng nói tôi nghe, anh bạn trẻ…"

Giọng bà vang lên, khàn khàn nhưng rõ ràng. Đôi mắt trũng sâu của bà phản chiếu ánh nến yếu ớt, đen đến mức tưởng như nuốt trọn ánh sáng.

Một linh cảm xấu len vào tim tôi — tôi phải rời khỏi nơi này ngay.

Tôi liếc quanh, dừng lại ở cánh cửa phía xa.

Nhưng trước khi kịp hành động, bà lại cất lời.

"Sao cậu đến đây muộn thế này? Tôi đã nói rồi… tôi không muốn dính dáng gì đến chuyện này nữa."

Tôi mở miệng định đáp thì—

Flick!

Ánh nến chập chờn rồi tắt hẳn. Bóng tối nuốt chửng căn phòng.

Thump! Thump!

"…!"

Tiếng bước chân nặng nề vang lên từ hướng TV, dội thẳng vào tim tôi.

Bà lão đang tiến lại gần.

Không chút do dự, tôi quay người bỏ chạy.

"Anh đi đâu!? Đã đến rồi thì ở lại luôn đi!"

Không đời nào!

Tôi đá văng đống rác chắn đường, lao đi không nghĩ ngợi. Dù lý trí mách rằng tôi có thể khống chế bà, bản năng lại hét lên rằng đó là một ý tưởng ngu xuẩn.

Vì thế, tôi chỉ biết chạy thẳng đến cửa.

Nhưng—

Tách!

‘Không thể nào!’

Cửa lại khóa.

Tôi chắc chắn đã mở nó trước đó! Rõ ràng có gì đó rất sai trong căn nhà này!

Thump! Thump!

Tiếng bước chân của bà ngày càng gần. Tôi muốn dùng kỹ năng mở khóa, nhưng thời gian không đủ. Đảo mắt tìm đường, tôi thấy một cửa sổ mở hé — hi vọng lóe lên.

‘Còn lối này!’

Tôi lao đến, nhưng—

BANG!

Cửa sổ sập mạnh ngay trước mặt tôi.

Tôi đông cứng.

Bà lão đứng cách đó không xa, gương mặt chìm trong màn đen dày đặc, chỉ còn đôi mắt trắng dã phản chiếu ánh nến tàn.

"Như tôi đã nói… cậu không đi được đâu."

Giọng bà khàn đặc, gần như gầm gừ.

Tôi bắt đầu run.
Và nhận ra một điều.

‘Bà ta… không phải người thường.’

Tôi đã nghi ngờ điều này từ lúc bà xuất hiện dù tôi nghe rõ bà đi lên cầu thang.
Giờ thì không còn gì để nghi ngờ nữa.

Bà ta có sức mạnh.

‘Chết tiệt!’

Tôi nghiến răng, lùi dần về phía cửa, cố câu giờ để mở.

Nhưng bà dường như đọc được suy nghĩ, khóe môi nhếch lên một nụ cười méo mó đầy ghê rợn.

Flick!

Ánh sáng vụt tắt. Cùng lúc, tôi cảm nhận rõ ràng bà lao thẳng về phía mình.

Phản xạ tức thì, tôi giơ tay — một bóng đen cao lớn hiện ra trước mặt, lao vào chặn bà lại trong khi tôi lách qua.

BANG!

Tiếng va chạm dữ dội vang lên. Dreamwalker bị hất ngược ra sau, cùng với tiếng kêu khàn của bà lão.

Tôi định quay lại cửa, nhưng giờ bà đứng chắn giữa tôi và lối thoát.

‘Chết tiệt, giờ đi đâu đây…?’

Không còn lựa chọn, tôi đeo lại kính, nhận ra cầu thang ở gần, rồi lao thẳng lên tầng hai.

Trên đó chắc chắn có cửa sổ!

Tôi chỉ mong Dreamwalker cầm chân bà đủ lâu để tôi thoát.

"Lên rồi à…?"

Giọng bà vọng theo, kéo dài rờn rợn.

Tôi phớt lờ, chạy đến dãy hành lang, nơi có nhiều cánh cửa. Tôi nắm lấy cái gần nhất, xoay mạnh—

Tách!

Khóa.

Cửa kế bên — cũng khóa.

Tất cả đều khóa.

‘…Bà ta cố tình làm thế!’

Thump! Thump!

Tiếng bước chân lại vang lên dưới cầu thang, nặng nề và chậm rãi.

Dreamwalker vẫn chưa tan biến — nghĩa là nó vẫn đang cầm chân bà. Nhưng với sức mạnh đó, nó sẽ không giữ được lâu.

Tôi cắn môi, giơ tay, kích hoạt kỹ năng, để dòng chất đen chảy ra từ ngón tay len vào ổ khóa.

Thump! Thump! Thump!

Tiếng bước chân càng lúc càng gần. Mỗi âm vang như đập thẳng vào tim tôi.

‘Nhanh lên… Nhanh lên!’

Mồ hôi lạnh trượt dọc cổ. Tôi nghe rõ tiếng gỗ kẽo kẹt trên cầu thang — bà đã lên đến nơi.

‘Xong rồi!’

Cùng lúc ấy, ổ khóa đông cứng lại. Tôi xoay mạnh.

Tách!

Cửa mở ra.

Không kịp nghĩ, tôi lao vào và đóng sập lại sau lưng.

Khoảnh khắc cánh cửa khép lại, thứ cuối cùng tôi thấy là đôi mắt đen trũng sâu của bà lão — nhìn thẳng tôi qua khe cửa.

Clank!

 Lương 5 triệu: Nếu thấy hay, hãy đề cử, thả tim, lưu trữ và để lại bình luận để ủng hộ mình nhé!

Bình Luận (0)
Comment