Chương 139: Bức Ảnh [5]
Sự im lặng bao trùm ngay sau khi tôi đóng cửa.
Nhưng nó chẳng kéo dài được bao lâu.
Tách. Tách. Tách.
Tay nắm cửa bắt đầu xoay, vang lên tiếng lách cách lạnh người — bà lão đang cố đẩy cửa.
Nhớ đến sức mạnh của bà ta, tôi biết cánh cửa này sẽ không trụ được lâu.
…Hoặc ít nhất, đó là điều tôi nghĩ.
"…"
Sau vài lần lắc mạnh, tiếng động bỗng dừng lại.
Và rồi—
Thump! Thump!
Tôi nghe thấy những bước chân nặng nề… như thể bà ta đang rời đi?
‘Bà ta… bỏ đi thật sao?’
Ban đầu tôi ngỡ ngàng, nhưng lập tức cảnh giác. Với những gì từng xảy ra, rõ ràng đây có thể là bẫy. Tôi không dại mà mắc kẹt thêm lần nữa. Không chần chừ, tôi hướng mắt về phía cửa sổ xa nhất và bước tới.
‘Mà… thật bừa bộn. Cả phòng bà ta cũng lộn xộn thế này sao?’
Rác vương vãi khắp sàn, còn tệ hơn cả phòng khách tầng dưới. Tôi phải bước dài, né những mảnh vỡ và vật dụng ngổn ngang.
Mùi hôi thối nồng nặc, nhưng lúc này tôi đã quen, không còn để tâm nữa.
Tới gần cửa sổ, tôi khẽ gõ lên kính.
Lớp chất lỏng đen tràn ra, bao phủ tay tôi, rồi hóa thành hình dạng của một chiếc búa.
Tôi lùi lại, chuẩn bị đập vỡ kính thì—
Tôi dừng lại.
Ngoài kia… có ai đó đang nhìn vào.
Một đôi mắt trống rỗng, vô hồn, nhìn thẳng vào tôi. Cả người tôi đông cứng.
"…A."
Đứng ngay dưới cửa sổ, giơ cao chiếc đèn lồng, là bà lão.
Nỗi sợ lạnh buốt len vào lồng ngực, khiến tôi lùi lại bản năng.
‘Không thể nào… vậy tiếng bước chân là thật? Bà ta thật sự xuống dưới? Nhưng nhanh đến thế ư…?’
Môi tôi run lên khi lùi thêm bước nữa.
"Ư—Ưgh…!"
Ngay lúc ấy, tôi cảm thấy có thứ gì đó nắm lấy mắt cá chân, kéo mạnh. Tôi ngã ngửa xuống đống rác.
Đống rác đỡ cú ngã, nhưng khi nhìn xuống xem thứ gì vừa chạm vào mình… cổ họng tôi nghẹn lại.
Một bàn tay khô quắt, teo tóp, lộ ra giữa rác rưởi.
"Tay…?"
"Ôi, trời."
Càng nhìn kỹ, tôi càng chắc chắn đó là tay người, và tim tôi đập loạn như muốn phá lồng ngực.
Nhưng chưa hết.
Theo dõi cánh tay, tôi nhận ra nó thuộc về một cơ thể — mặc vest và mũ chóp quen thuộc.
Tôi cắn môi, dù bản năng gào thét bảo hãy bỏ chạy, tôi vẫn run rẩy đưa tay gạt đống rác sang một bên… để rồi nhìn thấy toàn bộ xác người.
"Đây là…"
Cảnh tượng khiến tôi cứng đờ, tay run lẩy bẩy che miệng.
Cái xác đó — giống hệt nạn nhân của Người Vặn Xoắn. Cơ thể khô quắt, da bám chặt vào xương như bị hút sạch máu. Nhưng đôi mắt hắn chớp nhẹ, và cái miệng khẽ mấp máy mở ra, rồi khép lại.
Nó… vẫn còn sống!
Song điều rùng rợn hơn chính là thứ hắn đang mặc — chiếc vest và mũ chóp y hệt của Người Vặn Xoắn.
"Thứ quái gì…"
Tôi nuốt khan, liếc nhìn bức ảnh trong tay để xác nhận — đúng là bộ quần áo ấy.
Nhưng ngay bên cạnh xác chết lại có một bức ảnh khác.
Do dự một chút, tôi cúi xuống, nhặt nó lên.
Và ngay khi lật mặt sau bức ảnh… tôi ước giá như mình đừng làm vậy.
Cả người tôi chết lặng. Tay run rẩy cầm hai bức ảnh lên đối chiếu.
Cả hai đều chụp cùng một cảnh — một cặp đôi đứng cạnh toa tàu, mặc cùng trang phục, cùng nụ cười, cùng dáng đứng. Như thể đó là cùng một khoảnh khắc.
Nhưng… có vấn đề.
Không, là hai vấn đề rõ ràng.
Người phụ nữ trong cả hai bức ảnh đều là bà lão, chỉ khác là ở bức thứ hai, bà già hơn — vài nếp nhăn xuất hiện nơi mắt và miệng.
Nhưng điều khiến tôi sốc nhất không phải là bà ta… mà là người đàn ông bên cạnh.
Dù cũng mặc vest và đội mũ chóp, hắn hoàn toàn là một người khác.
Từ màu mắt, độ dài tóc, cho đến cấu trúc khuôn mặt — tất cả đều khác biệt.
Rõ ràng đây là hai người đàn ông khác nhau.
Lúc ấy, lời bà lão lại vang lên trong đầu tôi:
“Đây là ảnh tôi chụp với người chồng đầu tiên từ rất lâu.
Ông ấy sắp đi công tác dài ngày…
…Thật đáng tiếc, ông ấy không bao giờ trở về sau chuyến đi đó.”
Tôi hít sâu, cố giữ lý trí, sắp xếp lại mọi mảnh ghép trong đầu.
‘Nếu người trong bức thứ hai khác hẳn, và bà trông già hơn… có thể đó là chồng thứ hai? Đúng, hẳn vậy. Nhưng tại sao bà ta lại chụp lại cùng một bức ảnh? Và…’
Tôi nhìn xuống cái xác, rồi lại nhìn ảnh, lòng run rẩy.
‘…Đây là chồng thứ hai của bà ta sao? Sao ông ta lại thành ra thế này? Bà có liên quan gì đến Người Vặn Xoắn? Và tại sao xác ông ta lại ở đây…?’
Hàng loạt câu hỏi tuôn ra, nhưng chẳng câu nào có lời đáp.
Đầu tôi ong lên, nhưng tôi biết không thể đứng yên.
Tôi quay lại nhìn cửa sổ — nơi bà ta từng đứng — và giật mình.
"Hử…?"
Bà ta biến mất.
Bên ngoài trống trơn, không còn bóng người.
‘Khoan… nếu bà ta không ở đó, thì—’
Tách!
Tiếng nắm cửa xoay nhẹ vang lên. Cả người tôi cứng đờ.
Một bóng người chậm rãi xuất hiện nơi khung cửa — bà lão.
"Aaa—!"
Tôi không nghĩ thêm.
Lao tới, tôi dập mạnh cửa khi tay bà kẹt giữa khe. Tiếng rắc ghê rợn vang lên, tôi buông cửa, chạy thẳng tới cửa sổ.
BANG!
Cửa bật mở.
Bà ta lại xuất hiện.
Chúng tôi chạm mắt nhau trong khoảnh khắc — rồi tôi nhảy.
Cơ thể đập mạnh xuống đất, chân đau nhói, nhưng tôi chẳng dừng lại.
‘Chạy… chỉ cần chạy!’
Tôi không dám ngoái đầu nhìn.
Chỉ biết một điều duy nhất:
Phải chạy.
Lương 5 triệu: Cầu đề cử, thả tim, lưu trữ và để lại bình luận để ủng hộ mình nhé! ️