Chương 238: Bảng [1]
‘Tôi sẽ nhắn địa điểm sau. Dù sao, chúc may mắn với cổng đầu tiên vào ngày mai nhé! Tôi muốn nghe mọi chuyện sau khi cậu xong!’
Dù đã trôi qua một lúc, giọng của Đội Trưởng Soran vẫn còn vang vọng trong đầu tôi.
Cô ấy như một cơn bão vậy — đến rồi đi, để lại sau lưng chỉ là hỗn loạn.
Tôi vẫn nhớ vẻ mặt thất thần của Sarah khi Đội Trưởng rời đi. Trong khoảnh khắc ấy, trông cô như quên cả bệnh tật.
‘Ừm… có lẽ như vậy cũng tốt.’
Tôi khẽ lắc đầu, mắt hướng xuống mặt bàn trước mặt — vài tờ tài liệu được trải ra.
“Cái này hơi rắc rối… Có kha khá lựa chọn thú vị đây.”
Một số kịch bản đã được gửi đến. Tôi phải chọn một nhiệm vụ cho chuyến đi cổng đầu tiên vào ngày mai, và giờ đang phân vân vài thứ.
Trước hết, tôi vẫn chưa chắc cấp độ cổng muốn chọn.
…Và thứ hai, tôi chưa quyết định loại kịch bản nào nên thử.
Có nhiều kịch bản hấp dẫn trước mặt. Mỗi cái đều trông khó nhằn, và dù có hướng dẫn xóa đi từng kịch bản, tôi biết rõ rằng mỗi cổng cuối cùng đều có chút khác biệt.
‘Đừng quên, vận may của mình thì cực tệ.’
Tôi bất giác nhớ lại cổng đầu tiên mà mình từng bước vào.
Theo thông tin ghi lại, cấp độ cổng đó thực ra cao hơn dự kiến rất nhiều.
Lần thứ hai tôi vào cổng cũng vậy.
Cổng Mirelle…
Nghĩ đến đó, một suy nghĩ thoáng qua trong đầu tôi.
‘Có khi nào… bất kể cổng nào mình bước vào, độ khó đều tự động tăng lên không?’
Nếu giả thuyết đó đúng, thì mọi thứ sẽ rắc rối cực kỳ.
“Có nghĩa là mình phải chọn cổng cấp thấp thôi.”
Có lẽ tôi có thể tự đánh giá năng lực của đội mình, nhưng nếu giả thuyết là thật, tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc tính toán và thử nghiệm.
“Dù sao, nếu sai, ít nhất mình vẫn đạt được mục tiêu — tìm hiểu kỹ hơn về đội của mình.”
Dù thế nào đi nữa, giờ cũng chẳng làm gì thêm được.
‘Ổn thôi. Như vậy là được.’
Với suy nghĩ đã rõ ràng, tôi bắt đầu lọc qua các kịch bản. Ánh đèn bàn hắt xuống những tờ giấy trắng sáng khi tôi cúi người nghiên cứu tỉ mỉ. Thời gian trôi qua lúc nào chẳng hay, cho đến khi tôi vấp phải một kịch bản đầy hứa hẹn — và nhận ra đã khá muộn.
“Khỉ thật.”
Tôi liếc nhìn đồng hồ, khẽ rên một tiếng.
Muộn hơn dự tính.
“Nhưng ít nhất cũng xong rồi.”
Tôi gõ nhẹ lên bản kịch bản, gật đầu hài lòng.
“Cái này sẽ là nhiệm vụ của chúng ta ngày mai. Mình sẽ tóm tắt lại vào sáng mai.”
Mọi thứ đã sẵn sàng. Tôi dọn bàn và trở về giường.
Tôi cần một giấc ngủ thật ngon. Không thể lặp lại những sai lầm trước đây.
Ngày mai sẽ là một ngày dài.
8 giờ sáng — Phòng 507.
Các tân binh đều có mặt đúng giờ.
Joanna là người đầu tiên, bật đèn phòng và sắp xếp mọi thứ sẵn sàng cho chuyến đi hôm nay. Sau đó là Mia, Min, Nora, Niel, và cuối cùng là Sarah—
“Hieeek! Ma!!”
Tiếng thét của Mia khiến cả phòng giật mình.
“Cậu đến từ khi nào vậy?!”
Mia lùi vài bước, ôm chặt lấy mình, để lộ Sarah đang đứng ngay phía sau — mái tóc xõa, đầu nghiêng, trông hơi rối bời.
“Tôi vẫn luôn ở đây.”
“Ah… nổi hết da gà. Tôi nổi hết da gà rồi.”
Mia chìa tay ra, cho mọi người thấy từng sợi lông dựng đứng.
Joanna liếc nhìn tay Mia, rồi nhướng mày:
“Nếu dễ sợ như vậy, cậu nên chọn nghề khác thì hơn.”
“Đấy, tôi cũng nghĩ vậy đó!”
Mia gật đầu lia lịa, khiến vài người trong phòng chỉ biết nhìn cô với dấu hỏi lơ lửng trên đầu.
Joanna định nói thêm, nhưng rồi thôi.
‘Có lẽ cô ấy bị gia đình ép. Ai mà biết được.’
Cô không có ý định thân thiết với ai cả. Trong nghề này, gắn bó quá sâu là tội lỗi. Rất ít đội sống sót mà không mất mát. Phần lớn đều phải chịu thương vong, và việc quá thân thiết chỉ khiến nỗi đau thêm lớn khi điều không tránh khỏi xảy ra.
Khoảng cách là thứ cần thiết để tự bảo vệ mình.
Bỏ qua Mia, Joanna quay sang hỏi Sarah:
“Cậu đến đây từ khi nào?”
“...Không lâu lắm.”
“Tôi hiểu. Cậu thấy khỏe hơn chưa?”
“Ừ.”
“Tốt.”
Joanna mỉm cười nhẹ, rồi quay về bàn làm việc riêng. Trong lúc đó, cô vuốt mái tóc bạc ra sau tai, liếc nhìn quanh.
“Đội Trưởng vẫn chưa đến à? Chúng ta vẫn chưa nhận được thông tin về cổng sắp mở.”
“…Tôi cũng đang tự hỏi.”
Niel lên tiếng từ chiếc ghế gần đó, vừa nói vừa lau kính.
“Có lẽ anh ấy mất thời gian chọn cổng. Nghe nói, anh ta không có nhiều kinh nghiệm lắm. Thật ra, theo tin đồn, anh ấy gần như chưa từng có kinh nghiệm, và thậm chí chưa tốt nghiệp học viện.”
Không khí trong phòng bỗng im bặt.
Ngoại trừ Sarah và Mia, tất cả đều đã nghe qua những tin đồn ấy. Tự nhiên thôi — vì người đó là Đội Trưởng của họ, ai mà chẳng tò mò?
Điều duy nhất họ thực sự biết về anh là phần người đã xuất hiện trong “trò chơi” của họ.
Chính điều đó càng khiến họ thêm thắc mắc.
Thế là mọi người bắt đầu tự tìm hiểu về anh ta.
Dù sao, họ sắp phải giao mạng sống mình cho người này, tò mò là điều dễ hiểu.
Và rồi, kết quả họ tìm được chỉ khiến mọi người thêm bối rối.
Không chỉ thiếu kinh nghiệm, chưa tốt nghiệp học viện, mà anh ta còn mới vào Guild chưa đầy nửa năm.
Mẩu tin đó khiến tất cả phải giật mình.
Dẫu vậy, họ vẫn tin vào sự lựa chọn của Guild — đặc biệt sau trải nghiệm trong trò chơi vừa rồi.
“…Nhưng tôi còn nghe một tin khác.”
Khi Niel nói, mọi ánh mắt lập tức dồn về phía anh. Anh đảo mắt nhìn quanh, rồi hạ giọng.
“Nghe nói, anh ta có quan hệ thân thiết với cấp trên, nên dùng vị thế đó để ép đồng đội nhường công lao. May là Guild đã phát hiện và tống anh ta đi, chứ nếu không… Chúng ta nên cẩn thận, vì có lẽ anh ta sẽ lại cố cướp lấy thành tựu của chúng ta.”
Bầu không khí trong phòng lập tức căng thẳng.
Mọi người đều liếc nhìn cánh cửa, lòng thoáng lo lắng — đặc biệt là Joanna. Cô nhìn thẳng vào Niel.
“Cậu nghe tin đó ở đâu?”
“Cái đó thì…”
Niel trông có chút lưỡng lự, rồi lắc đầu.
“Tôi không nên nói.”
“Nhưng—”
Clank!
Cánh cửa mở ra, và người mà họ đang bàn đến bước vào.
Khoác bộ vest đen sắc sảo, mái tóc hơi rối nhưng tổng thể vẫn chỉnh tề, anh toát lên vẻ điềm tĩnh đến lạ.
Dù có vẻ ngoài dễ nhìn, thứ khiến ai nấy chú ý lại là cảm giác bất an mơ hồ mà anh mang theo.
Khi ánh mắt anh quét qua phòng, vài người vô thức căng người.
Seth chậm rãi bước đến bàn, đặt vài tập tài liệu xuống.
“Tôi đã quyết định về kịch bản khám phá.”
Anh chỉ tay vào tập hồ sơ trên bàn.
[Săn Quỷ]
“Đây sẽ là kịch bản mà chúng ta khám phá.”
Lương 5 triệu: Cầu đề cử, cầu thả tim, cầu lưu trữ, để lại bình luận để động viên dịch giả nhé!