Chương 244: Bảng [7]
Keng—!
“Nn…!?”
Âm thanh nghẹn lại vang lên sau lưng khiến Mia giật mình, nhưng cô lập tức ép mình tập trung trở lại, dồn hết sức điều khiển con trỏ.
Tại… tại sao lại khó di chuyển đến vậy!?
Dù cô đã dùng mọi lực, vẫn có thứ gì đó đang mạnh mẽ ngăn cản.
Ngọn nến trước mặt chập chờn dữ dội, bóng tối trên tường nhảy nhót điên cuồng khi cả căn phòng rung lắc như sắp sập đến nơi.
Mau lên! Làm ơn mau lên!!
Trong đầu cô chỉ còn tiếng hét đầy tuyệt vọng. Hơi thở trở nên nông, tim đập thình thịch như muốn phá toang lồng ngực, toàn thân căng cứng.
Thời gian không còn nhiều.
Ngọn nến mỏng dần từng giây, ngọn lửa yếu ớt co lại sau mỗi đợt lập lòe.
Rồi—
M.
Mia hít sâu, dồn toàn bộ sức lực đẩy con trỏ trượt qua chữ M. Cơ bắp căng lên vì phải chống lại thứ lực cản vô hình.
Leng keng—! Leng keng!
Căn phòng rung mạnh hơn, bụi từ trần rơi xuống, mùi ẩm mốc trở nên nồng nặc đến khó chịu.
Và rõ ràng… có thứ gì đó đang tiến lại gần.
Tim Mia hỗn loạn, nhưng cô vẫn cố tập trung.
Chỉ còn hai chữ nữa thôi… chỉ hai chữ nữa thôi!
Mồ hôi lăn dài trên thái dương. Con trỏ tiếp tục được đẩy đi, nhưng tiếng rung lắc càng lúc càng dữ tợn.
Leng keng—!
Cô nghiến răng, dồn hết sức—nhưng càng cố, lực cản càng mạnh. Cái gì đó đang đến rất gần.
Cô cảm nhận được.
Cô cảm—
“…!?”
Ngay khi sắp di chuyển đến chữ I, một cảm giác lạnh như băng đặt lên tay cô. Cả người Mia lập tức cứng đờ.
Cô chậm rãi quay đầu.
Joanna đứng ngay bên cạnh.
Với gương mặt vô hồn.
Đôi mắt đen kịt.
Và hơi thở như không tồn tại.
“…!?”
Mia suýt đứng tim.
Cô ta… vào đây bằng cách nào!?
Không, nghĩ lại thì cũng hợp lý. Đội trưởng đang phải đối phó với Min—Joanna lẻn vào được cũng không lạ.
“Buông… ra!”
Mia cố giật tay, nhưng bàn tay lạnh toát của Joanna bám chặt khiến con trỏ không thể nhúc nhích.
Căn phòng rung dữ dội hơn. Ngọn nến gần như tắt. Nhiệt độ giảm mạnh. Không khí tối sầm lại—và một thứ khí tức lạnh lẽo như đang tràn vào.
Không… không được! Không được!
Nút thắt trong tâm trí Mia đột ngột bật mở.
“Buông ra!!!”
Cô hét lên, và ngay lập tức Joanna bị đẩy lùi vài bước. Mia là hệ Âm Lệnh, cô có thể đặt uy lực vào giọng nói.
“Bây giờ!”
Mia chớp lấy cơ hội, lập tức đẩy con trỏ đến chữ I.
Khoảnh khắc đó—mọi thứ dừng lại.
Tiếng rung.
Tiếng động.
Tất cả.
Mia cảm nhận được ánh mắt của mọi thứ trong căn phòng đồng loạt hướng về phía mình. Tim cô hụt một nhịp. Sáp nến chảy dài. Cả không gian chìm trong tĩnh lặng chỉ kéo dài một giây.
Rồi cô dồn hết sức, đẩy con trỏ đến chữ cuối cùng.
LENG KENG!
Mọi thứ bùng nổ.
Căn phòng rung lắc điên dại, cái bàn lắc mạnh đến mức suýt đổ. Mia cố giữ bàn cầu cơ, sáp nến tràn ra. Ngọn lửa chỉ còn le lói như đốm than sắp tắt.
Cô cảm thấy một đôi tay từ phía sau bấu chặt lên mình, lần mò lên da như sinh vật đang bò.
Thùng! Thùng!
Tiếng bước chân nặng nề vang ngay sau lưng.
Là Min.
Chắc chắn là Min.
Mia vẫn cố đẩy con trỏ, nhưng tất cả đang chống lại cô.
“Không… được!”
Đúng lúc tuyệt vọng nhất, một cánh tay bất ngờ vươn ra từ phía sau, đẩy mạnh con trỏ đến chữ N.
“Nn!”
Và khi con trỏ dừng lại—
Mọi thứ lập tức im bặt.
Min.
Joanna.
Tiếng rung lắc.
Cả bóng tối.
Tất cả… đứng yên.
Rồi—
Phù.
Hàng loạt vật phẩm xuất hiện giữa không trung, rơi vào tay mọi người khi không gian bắt đầu méo mó.
Nền đá biến mất.
Thay vào đó là tấm thảm xám quen thuộc.
Ánh đèn trắng nhấp nháy.
Những dãy bàn làm việc hiện ra.
Chỉ vài giây, toàn bộ cảnh tượng biến mất, trả họ về nơi cũ.
Ầm!
Mia ngã xuống thảm, tóc dính bết vào mặt. Cả người run rẩy.
Cô ngẩng lên nhìn Đội trưởng—người đang quan sát xung quanh bằng vẻ mặt bình tĩnh đến đáng sợ, mặc dù rõ ràng anh đã kiệt sức.
Cô há miệng định nói gì đó… nhưng rồi lại thôi.
Đây… thật sự là cổng cấp F sao?
…Suýt nữa thì toi thật.
Lưng tôi ướt đẫm mồ hôi. Diễn biến cuối vượt xa những gì tôi lường trước.
Tôi đã kiểm soát được Min, nhưng không ngờ Joanna cũng xuất hiện. Điều đó khiến tình hình phức tạp hơn gấp bội.
May mà Mia vẫn kiên trì. Dù cuối cùng tôi vẫn phải lao vào, đẩy giúp cô cú cuối cùng.
Tôi nhìn xuống tay mình—ba mảnh vỡ.
Chỉ nhìn là biết chúng cực kỳ tinh khiết. Nhưng không phải lúc kiểm tra. Tôi quan sát đội ngũ.
Ai nấy đều trắng bệch. Có người còn đứng không vững.
Tôi muốn nói vài lời, nhưng quyết định im lặng. Tự bản thân họ chắc chắn hiểu rõ sai lầm của mình.
“Tất cả về nghỉ đi. Tôi sẽ báo cáo với Đội trưởng nhóm. Trước đó, đưa mảnh vỡ cho tôi, tôi gom lại.”
Tôi đi lấy túi đựng.
Nhưng khi trở lại—họ do dự.
Sợ giao mảnh vỡ… cho tôi?
Cảm giác rất rõ. Nhưng Joanna là người đầu tiên bước lên bỏ mảnh vỡ vào túi. Sau đó là Mia và mọi người.
Chỉ còn lại Niel.
Anh ta nhìn mảnh vỡ trên tay, rồi nhìn tôi. Ánh mắt phức tạp.
Cuối cùng anh ta cũng bỏ vào túi.
“…Tôi được ba mảnh.”
“Tôi biết.”
“Biết thì tốt.”
Anh quay đi, chỉ liếc mọi người một cái rồi rời khỏi phòng.
Tôi hơi khó hiểu… nhưng quá mệt để bận tâm.
Thay vào đó, tôi đang phấn khích.
Mảnh vỡ chỉ cần nộp kiểm tra, nhưng không bị tịch thu. Có thể đổi hoặc giữ lại. Tôi chắc chắn sẽ giữ.
Ngoài ra, Trưởng nhóm sẽ chấm điểm thông quan. Điểm cao thì được thưởng thêm.
Nghe đến chữ “thưởng” là lòng tôi đã sáng lên rồi.
Chỉ hơi lo gặp cô ấy trong bữa tối… nhưng cũng không đến mức đáng sợ đâu.
Trưởng nhóm lập dị thật, nhưng chắc không tệ đến vậy.
Thành viên > Đội trưởng > Trưởng nhóm > Trưởng Ban > Hội trưởng (Chủ Guild)
Mình sơ lược cách tổ chức của Guild để các bạn dễ hiểu hơn. Các chương trước mình ghi chung là đội trưởng, giờ điều chỉnh lại để rõ cấp bậc hơn.