Chương 245: Bữa tối với Trưởng nhóm [1]
Keng—!
Căn phòng lập tức rơi vào im lặng khi Đội trưởng bước ra ngoài.
Tất cả thành viên trong đội đứng lặng, mắt không rời khỏi cánh cửa vừa đóng lại. Mỗi người mang một biểu cảm khác nhau.
Cuối cùng, Mia là người phá tan sự yên lặng.
“…Mọi người nghĩ điểm thông quan cổng lần này của chúng ta sẽ được bao nhiêu?”
Mỗi cổng đều có hệ thống chấm điểm riêng, dựa trên cấp độ cổng, tốc độ hoàn thành, phương thức xử lý và màn thể hiện của từng thành viên. Với những gì vừa xảy ra, không ai cảm thấy điểm số sẽ cao.
“Tôi cũng không rõ.”
Joanna lắc đầu, rồi ngồi phịch xuống ghế.
Trong lòng cô vẫn chất đầy những suy nghĩ hỗn độn về sự việc trước đó.
Nhưng đồng thời…
Cô chậm rãi ngẩng lên, nhìn mọi người xung quanh.
“…Nếu phải đoán thì chắc là không cao đâu. Ngoài Đội trưởng… và Mia, chẳng ai trong chúng ta thực sự giúp được gì. Thậm chí còn có thể nói là đã kéo điểm xuống.”
Một khoảng lặng bao trùm tất cả.
Không ai phản bác. Cô ấy nói đúng. Chỉ có Đội trưởng và Mia là thật sự làm được việc.
“Thật ra…”
Mia ngập ngừng lên tiếng.
Mọi ánh mắt lập tức hướng về cô.
“…Ừm… thực ra thì… tôi cũng không làm được gì nhiều.”
Mia gãi gáy, vẻ ngại ngùng.
“Điều duy nhất tôi làm chỉ là di chuyển con trỏ. Tất cả đều là công của Đội trưởng. Thậm chí tôi còn suýt tấn công ngược lại anh ấy.”
“Cái gì…?”
Sắc mặt mọi người thay đổi rõ rệt.
Họ không có mặt ở đó, nên không nắm được toàn bộ diễn biến. Nhưng sau vài phút nghe Mia kể lại và xem đoạn ghi hình trên màn hình, ai nấy đều bất giác hít một hơi lạnh.
Nhất là đoạn Đội trưởng nhận ra có điều không ổn trong phòng.
Cảm giác… rợn người một cách khó giải thích.
Đặc biệt là ánh mắt trống rỗng khi anh ấy xử lý mọi việc từ đầu đến cuối—như thể tất cả chỉ là một phiền toái nhỏ. Từ khoảnh khắc anh rời phòng không chút do dự, cho đến lúc đối đầu trực diện với “kẻ bị quỷ nhập”.
Anh ấy hoàn toàn dửng dưng.
“Anh ấy… thật sự không có năng lực gì sao…?”
Xem đi xem lại đoạn video, họ không tài nào liên hệ hình ảnh người đàn ông trong đó với lời đồn về một Đội trưởng vô dụng.
Đó là lúc…
Sắc mặt Niel trở nên phức tạp khi nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Anh nhớ lại việc chính Đội trưởng đã bảo anh chờ trước khi bỏ phiếu. Nhưng anh không nghe—và mới dẫn đến kết quả thế này.
Anh ấy đã cứu cả đội.
Nhưng điều quan trọng hơn cả… là nhận thức chung vừa nảy lên trong lòng họ.
Đội trưởng của họ…
Hoàn toàn không phải kẻ vô dụng như lời đồn.
“Thế này ổn rồi chứ?”
Tôi nhìn bản thân trong gương. Không mặc gì cầu kỳ—chỉ một chiếc áo sơ mi trắng và quần đen. Tôi định vuốt tóc một chút, nhưng rồi bỏ cuộc vì nhận ra mình chẳng có gel hay gì để vuốt.
‘Có lẽ nên ghé tiệm mua một lọ gel… tiện thể mua luôn bim bim cho Mirelle.’
Bình thường tôi chẳng bận tâm, nhưng đã ra ngoài rồi thì mua thêm cũng không sao.
“Ổn rồi.”
Tôi vỗ nhẹ hai má, nhìn lại hình mình trong gương.
“Chỉ là bữa tối công việc thôi. Nếu cô ấy ép uống thì uống chút cho phải phép, nhưng tuyệt đối không quá chén. Guild chi trả nhưng cũng không nên gọi món đắt. Đến đó, nghe cô ấy nói vài câu, rồi về.”
Kế hoạch đã rõ ràng trong đầu. Tôi rời mắt khỏi gương và bước ra khỏi cửa.
Bữa tối với Trưởng nhóm.
Tôi nhất định phải sống sót qua nó!
“Thà giết tôi đi còn hơn.”
Tôi thật sự tưởng rằng mình đã chuẩn bị tinh thần cho mọi tình huống. Từ việc cổng bất ngờ xuất hiện đến cảnh dị thường bám theo—tôi đều chịu được.
Khi tới nơi, tôi còn khá hài lòng. Một nhà hàng hiện đại, bàn ghế đẹp, có phòng riêng. Vừa báo tên, nhân viên đã đưa tôi thẳng đến phòng.
Trong khoảnh khắc, tôi còn manh nha hy vọng:
Biết đâu đây sẽ là một bữa tối dễ chịu?
Nhưng hy vọng ấy chỉ kéo dài vài giây.
Điều cuối cùng tôi nghĩ đến khi mở cửa phòng… chính là một bàn tiệc phủ kín rượu. Chai lọ bày la liệt: whisky, vodka, các loại rượu mạnh đủ thương hiệu.
Và ngồi phía sau đống hỗn độn ấy là Trưởng nhóm—tươi cười vẫy tay với tôi.
“Đến rồi kìa!”
Con ma men này!
“Đây, thử đi…”
Cô ấy đứng dậy, bước đến gần và dúi vào tay tôi một lon bia.
“Hàng ngon đấy.”
Cô nói một cách đầy tự tin.
Tôi cố nở nụ cười gượng gạo.
“…Vâng.”
Tôi mở lon, nhấp một ngụm nhỏ xíu.
‘Uống thật chậm thôi…’
Tôi liếc một vòng căn phòng. Ngoài chiếc bàn chất đầy rượu, cuối phòng còn có vài chiếc sofa và một chiếc TV lớn treo trên tường. Tôi chọn chiếc sofa gần nhất và ngồi xuống.
Cùng lúc đó, tôi quan sát Trưởng nhóm.
Cô ấy cũng không ăn mặc gì khác tôi là bao: áo sơ mi trắng được cài gọn gàng trong chiếc quần đen bó sát, tôn lên đường cong rõ ràng. Vài chiếc cúc trên cùng để mở. Tay cầm lon bia, cô ngồi phịch xuống cạnh tôi và thoải mái khoác tay lên vai tôi.
“……”
Tôi muốn né ra, nhưng bản năng lại mách bảo… đừng.
Cô ấy chính là phiên bản nữ của Trưởng phòng.
“Biết điều tuyệt nhất của công việc này là gì không?”
Câu hỏi bất ngờ khiến tôi quay sang. Tôi lắc đầu. Thật lòng chẳng tưởng tượng được nghề này có gì tuyệt.
“Lương…?”
“Phì.”
Cô phẩy tay.
“Còn khối nghề lương cao hơn. Tôi có thể làm người mẫu hay diễn viên. Chắc chắn kiếm được nhiều hơn.”
“……”
Tôi muốn phản bác… nhưng thật sự không thể. Với nhan sắc này, cô ấy làm được thật.
“Điều tuyệt nhất trong công việc này chính là khoảnh khắc như thế này!”
Cô giơ lon bia lên đầy khí thế.
“Ơ…?”
“Là lúc kết thúc một ngày làm việc, được uống cho thật đã để quên hết mọi thứ!”
Cô bật cười “hê hê hê”, rồi tu một hơi dài. Sau đó “huaaa!” thật lớn, ngửa đầu ra sau.
“Không gì bằng cảm giác này!”
Cô ấy trông… thật sự rất tận hưởng.
Nhưng…
“Làm diễn viên cũng uống được mà? Lương cao hơn thì càng có tiền mua nhiều rượu hơn. Quên cũng dễ như bây giờ thôi.”
“Ơ?”
Trưởng nhóm khựng lại.
Cô nhìn tôi.
Tôi nhìn cô.
“……”
“……”
Cả phòng chìm vào im lặng.
Cuối cùng, cô đưa lon lên miệng, nhưng bàn tay hơi run đã tố cáo rằng cô cũng nhận ra điều đó.
Rồi cô lắc đầu, mặt nghiêm túc hẳn.
“Cái nghề này… với những thứ điên rồ chúng ta phải trải qua… cần phải quên đi mới sống nổi. Làm diễn viên không giống vậy được.”
Cô nói rất nghiêm túc.
Và bình thường tôi đã tin rồi… nếu đôi mắt cô không trông như đang chết dần chết mòn.
‘Rõ ràng đang hối hận vì lựa chọn nghề nghiệp…’
Tôi hắng giọng, định lên tiếng.
Nhưng cô ấy đã nhanh hơn.
“Thôi bỏ chuyện đó đi.”
Cô ném một tập giấy vào lòng tôi.
Tôi nhìn xuống tập giấy, rồi nhìn cô.
“Cái này là…?”
“Điểm đánh giá thông quan cổng gần nhất của anh.”
Cô nở nụ cười đầy ẩn ý, hất cằm.
“Mở ra đi. Thú vị lắm.”
Trưởng nhóm đúng chuẩn kiểu người “rượu vào là lời ra”!
Lương 5 triệu mà ngồi cùng bàn chắc chỉ biết cười trừ thôi. Mọi người đoán xem điểm thông quan lần này sẽ là bao nhiêu? Mình thì đang hồi hộp chờ chương sau lắm rồi, ai cũng đang chờ thì thả tim một cái nha! ️