Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!

Chương 254

Chương 254: Thực Tế Ảo [2]

“Một ngày nào đó, tôi thề…”

Tôi siết nắm tay, ngồi xuống một trong số vô vàn chiếc ghế gỗ rải rác khắp lớp học trống. Nếu dẹp hết bàn ghế, nơi này khá rộng. Một bên cửa sổ bị bịt kín hoàn toàn, bên còn lại nhìn ra hành lang dài vô tận.

Đèn LED trên trần sáng rực, bao trùm cả không gian bằng thứ tĩnh lặng lạnh người.

‘Tôi biết Trưởng Ban điên… nhưng không ngờ lại điên đến mức này.’

Nơi này không phải lớp học bình thường.
Nó là một dị thường thực thụ.

VILE - 303.

Mô tả của dị thường đã quá rõ:
Ban ngày bình thường, nhưng đến một thời điểm nhất định, toàn bộ khu vực phong tỏa. Những “sinh vật” kỳ quái sẽ xuất hiện săn lùng bất kỳ ai còn sót lại trong trường.

Tick, Tick—

Âm thanh đồng hồ cuối phòng vang lên, lan khắp lớp học, làm tôi khó tập trung. Cái đồng hồ này mang một cảm giác nghẹt thở khó hiểu.

“Không… thật ra cũng không tệ lắm. Đừng nghĩ tiêu cực.”

Tôi vò đầu, nhìn quanh. Dù ý tưởng ở đây nghe khá điên rồ, Trưởng Ban cũng không hoàn toàn sai. Chỗ này rộng thật, và quan trọng nhất: nó nối thẳng với văn phòng của tôi.

Một vị trí cực kỳ tiện lợi.

“Chưa hết đâu.”

Tôi bước ra hành lang, nhìn dọc theo chiều dài bất tận của nó.

“…Dù có hết chỗ ở đây thì vẫn còn chỗ khác. Nói đúng ra là nhiều vô hạn.”

Nếu thiếu không gian, chỉ cần mở thêm lớp kế bên. Không gian gần như vô hạn là một lợi thế không thể phủ nhận.

“Vấn đề duy nhất chỉ là giới hạn thời gian. Lỡ giờ thì toi, đúng chứ?”

Vậy thì…

“Chỉ cần đừng lỡ giờ.”

Đặt hàng loạt báo thức, kiểm tra giờ liên tục – hoàn toàn khả thi.

Hơn nữa, dạo gần đây tôi cũng về ký túc xá sớm.
Không có lý do gì để sai giờ.

“…Ừ, chỗ này cũng không tệ.”

Càng nghĩ, tôi càng thấy nơi này có nhiều điểm lợi. Vẫn có vài nhược điểm… nhưng không đến mức thảm họa.

Ừm, nói vậy cho đỡ khó chịu.

“Dù sao thì… tôi vẫn sẽ trả thù Trưởng Ban.”

Tôi quay lại lớp học, lấy điện thoại và trở về văn phòng. Sau đó gọi một cuộc.

“Alô? Ừ… Tôi cần hỗ trợ chuyển đồ. Mọi người mang xuống văn phòng tôi giúp nhé?”

Việc chuyển đồ không quá khó.
Vấn đề chủ yếu là dọn mấy thứ thừa.

Tốn chút công sức, nhưng may mắn là Guild có đội chuyển đồ chuyên nghiệp, vậy nên toàn bộ quá trình khá suôn sẻ.

Sau khi dọn sạch và đưa thiết bị vào, căn phòng như biến thành một nơi khác hoàn toàn.

Trống trải hơn, nhưng đúng ra phải vậy.

Ở cuối phòng – nơi từng đặt bảng trắng – giờ đứng một khoang hình trụ khổng lồ, cùng vài màn hình lớn. Chúng đang tắt, nhưng khi bật sẽ hiển thị góc nhìn người chơi. Ngoài ra còn đo nhịp tim, nồng độ oxy trong máu và nhiều chỉ số phụ khác.

Tất cả để tôi hiểu điều gì khiến người ta sợ, và điều gì không. Đồng thời là lớp bảo hộ nếu trò chơi đi quá xa: tôi định lập trình cho khoang tự động ngắt kết nối khi nhịp tim vượt quá mức an toàn.

‘Dĩ nhiên, tính năng này áp dụng cho tất cả trừ Trưởng Ban và chuột.’

Hai người đó…?

Có chết cũng chẳng sao.

“Không chỉ hai người đó. Thêm cả Trưởng Nhóm.”

Cô ấy đang đi trên băng mỏng đấy.

Giữa phòng còn treo vài dây cáp nối với mũ bảo hiểm. Theo sách hướng dẫn, chúng đo hoạt động não của “diễn viên”, giúp tinh chỉnh chuyển động của người chơi trong game…

“Ít nhất là… theo sách hướng dẫn.”

Tôi gõ nhẹ lên bìa cuốn cẩm nang.

Nói thật… tôi cũng không chắc mình hiểu hoàn toàn. Sách viết sao thì tôi tin vậy.

“Tôi thật sự cần thuê thêm người giúp.”

Tôi có thể tự làm tất cả. Việc đó không tranh cãi được.
Nhưng tôi không có thời gian để bắt đầu một dự án mới. Vẫn còn nhiều chuyện cấp bách hơn.

Ví dụ như Thử thách của Nhạc trưởng.

Vì vậy tôi quyết định dành ít thời gian để nghiên cứu sâu hơn về Thực tế Ảo.

“…Ừm. Giờ về thôi.”

Tôi nhìn đồng hồ.

11 giờ 31 phút tối.

Chỉ còn 29 phút nữa là đến hạn.

‘Đáng lẽ tôi phải về ngủ sớm… nhưng vì phải lắp đặt hết mọi thứ nên mới ở lại muộn như thế này.’

Liếc phòng một lần cuối, tôi bước ra, đóng cửa và khóa lại. Thay vì đi ngay, tôi đứng chờ đến đúng 0 giờ.

Và đúng khoảnh khắc kim đồng hồ chạm mốc—

Click—!

Một tiếng click nhẹ vang lên từ phía cửa.

Nghe như có ai đó đang nghịch ổ khóa.

‘Là nó…?’

Tôi nhìn chằm chằm, chờ đợi điều gì đó. Nhưng dù đợi thêm vài phút, chẳng có gì xảy ra.

“Tôi đoán là—”

Cơ thể tôi khựng lại.

Tay nắm cửa…
đang chậm rãi bị ấn xuống.

Clak! Clak!

Nó giật hai lần rồi dừng hẳn.

Không gian chìm vào im lặng.
Thứ gì đó ở phía sau… đã rời đi.

Tôi nuốt nước bọt, nhìn chùm chìa khóa trên tay rồi quyết định rời khỏi đây.

‘…Đừng quên khóa cửa.’

Vừa đi, tôi vừa lấy la bàn ra kiểm tra.

Kim la bàn xoay loạn xạ, như bị thứ gì đó gây nhiễu. Nó đã như vậy từ lâu.

Tôi từng thử dùng nó để hỗ trợ, nhưng càng cố… nó càng quay điên cuồng.

Chắc chắn…

Cùng lúc đó.

Tại một phòng khác trong Guild.

Sáu tinh anh – bao gồm Clara – ngồi quanh chiếc bàn lớn khi Trưởng Ban bước vào. Máy chiếu trên trần chiếu hình lên bức tường cuối phòng.

“Có tin tốt và tin xấu.”

Giọng Trưởng Ban nặng nề.

“…Tin tốt là cho đến giờ, cổng cấp không xuất hiện dấu hiệu bất thường. Dựa trên tình hình, nó sẽ ngủ yên cho đến ngày mở chính thức. Các trinh sát quay về cũng đã xác nhận điều này.”

Ông dừng lại, rồi gõ nhẹ tập hồ sơ xuống bàn.

“Nhưng cũng có tin xấu.”

Ông nhìn sâu vào mắt từng người trong nhóm tinh anh hàng đầu Guild.

“Chúng ta sẽ phải dời ngày vào cổng cấp B khá xa. Mọi người làm được không? Không thì… cũng không sao. Chúng ta chấp nhận chịu lỗ.”

Dù lỗ rất nặng, nhưng không bằng việc mất vài tinh anh.

Căn phòng chìm vào im lặng ngay sau câu nói ấy.
Mọi ánh mắt giao nhau, biểu cảm khác nhau.

Chẳng bao lâu thì—

“Đừng lo. Làm được.”

Clara đứng dậy, nhìn thẳng vào tiêu đề cổng được chiếu lên tường.

[Đồng Hồ Cát]

* Các chương trước để Người điều khiển, từ chương này mình để là Nhạc trưởng nhé

Lương 5 triệu: Cầu đề cử, cầu thả tim, cầu lưu trữ, để lại bình luận để động viên dịch giả nhé.

Bình Luận (0)
Comment