Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!

Chương 256

Chương 256: Đồng Hồ Cát [2]

“…”

Có điều gì đó ở chiếc đồng hồ cát khiến tôi bất an. Những hạt cát đen li ti trượt qua khe hẹp, từng hạt một, như đang âm thầm đếm ngược đến một điều tất yếu nào đó đang chực chờ phía trước.

Không… đó chính xác là những gì đang xảy ra.

Tôi bồn chồn.

Nhưng đồng thời, đây là lựa chọn của chính tôi.

Hệ thống không bao giờ giao những nhiệm vụ vô nghĩa. Đặc biệt khi nó thuộc dạng nhiệm vụ của Cấp Thứ Hai, hoàn toàn trong khả năng giải quyết của tôi.

Điều tôi phải làm bây giờ chỉ là tìm hiểu thêm về nó.

…Nhưng tìm bằng cách nào?

Manh mối duy nhất tôi có về cổng là chiếc “Đồng Hồ Cát”. Vậy nó mang ý nghĩa gì?

Có phải đây là một cổng liên quan đến thời gian?

Hay còn ẩn ý nào sâu hơn?

Tạm thời, tôi sẽ kiểm tra cơ sở dữ liệu của Guild xem có gì liên quan không.

Tôi gõ từ khóa “Đồng Hồ Cát” vào khung tìm kiếm—nhưng ngay lúc sắp nhấn Enter, tôi dừng lại. Khoan đã… làm vậy có ổn không?

Vừa gõ, tôi chợt nhận ra một điều.

Guild có thể xem ai là người tìm kiếm những thông tin này. Có thể tôi hơi đa nghi, nhưng để tránh mọi rắc rối hay bị ai đó chú ý, tôi nên cẩn trọng hơn.

Trước đây, tôi chẳng bận tâm.

Nhưng sau cuộc gặp gỡ với tân binh đứng đầu lớp tuyển chọn, cảm giác như mọi hành động của mình đều bị người khác để mắt.

Tốt hơn hết là phải kín đáo một chút.

Tôi mở trình duyệt và bắt đầu gõ những thứ linh tinh kiểu như: “Đồ trang trí bàn làm việc. Ưu tiên đồ bằng thủy tinh.”

Khi kết quả hiện ra, tôi kéo qua vài hình ảnh, tìm được hình một chiếc đồng hồ cát rồi bấm vào. Tôi dành vài phút làm những hành động tương tự, rồi chuyển sang gõ từ “Đồng Hồ Cát” lung tung ở khắp nơi.

Kể cả trong cơ sở dữ liệu của Guild.

Khi kết quả trả về, tôi chụp nhanh lại toàn bộ màn hình rồi đóng trang đi, tiếp tục gõ thêm vài cụm từ vô nghĩa nữa cho tự nhiên.

…Vậy là ổn.

Sau khi chắc chắn rằng mình đã làm đủ để che giấu ý định thật sự, tôi mở ảnh chụp lên xem lại.

Ngay lập tức, một tệp tin khiến tôi chú ý.

[Đồng Hồ Cát]

Tên tệp quá rõ ràng. Ngay khi nhìn vào, toàn thân tôi nổi gai, cảm giác như vừa tìm đúng thứ mình đang cần.

Đây chắc chắn là nó.

Ít nhất, đây là tệp duy nhất xuất hiện khi tìm với từ khóa này.

Có thể tôi đang nghĩ theo hướng sai… nhưng tôi không tin vậy.

Tôi mở phần mô tả vắn tắt. Và mặt tôi cứng lại.

Một Cổng hạng B?

Không thể nào…

Quá sức đối với tôi.

Trừ khi…

Tôi nhớ lại lời hệ thống đã nói, và mọi thứ trở nên sáng tỏ.

“Độ khó của cổng sẽ tự điều chỉnh theo người sử dụng.”

Lập tức, mọi mảnh ghép khớp vào nhau. Tôi càng chắc chắn rằng chiếc đồng hồ cát này sẽ đưa tôi vào đúng cổng ấy. Đọc tiếp phần mô tả, cảm giác chắc chắn càng mạnh.

Đây đúng là cổng mà đội đột kích số một đang chuẩn bị tấn công, thậm chí họ đã mua quyền “First Clearance”. Nhưng nhìn vào thời gian mở cổng…

Tôi hiểu rồi.

Đây chính là cổng mà họ dự định tiếp cận. Tất cả thời điểm đều khớp.

Nhưng vẫn có điều khiến tôi băn khoăn.

Tại sao tôi lại phải vào cổng này? Tôi được kỳ vọng sẽ làm gì? Và…

Tôi nhìn chiếc đồng hồ cát, rồi xem lại ngày phiên xét xử của Nhạc Trưởng.

Tim tôi đập thình thịch.

Khoảng… chính xác khi nào thì đồng hồ cát sẽ chảy hết?

“H-ha…”

Hơi thở tôi run lên. Càng nhìn đồng hồ, nỗi bất an càng lớn. Nhịp rơi của từng hạt cát đen tăng dần khi tôi đối chiếu với thời điểm phiên xét xử. Nó sắp tới nơi rồi. Nhưng không có thời gian cụ thể.

Tôi cắn môi. Một cảm giác nặng trĩu đè lên ngực.

Chưa kịp suy nghĩ thêm—

BANG!

“…Kh!”

Âm thanh lớn khiến tôi giật bắn. Ngẩng lên, tôi thấy Nora bật đứng dậy. Mặt tái đi, cơ thể run nhẹ. Cô ấy đứng yên vài giây, như cố tiêu hóa những gì vừa xảy ra trước mắt.

Rồi—

“Quá đáng thật!”

Cô ném bàn phím sang một bên, vớ lấy túi và bước thẳng ra cửa.

Cạch!

Cánh cửa đóng sầm lại. Ngay sau đó, một tiếng hét khác vang lên.

“Hiak!”

Mie bật ngửa ghế, cả người co rút lại vì sợ.

Lại thêm một nạn nhân của trò chơi.

Dù ban đầu cổng hạng A khiến cả đảo đảo lộn, tình hình thật ra không quá tệ như các Guild dự đoán. BAU đã nhanh chóng chặn không cho bất kỳ Guild nào tiến vào đảo.

Với tính chất của cổng, các Guild từ đảo chính chưa cần có mặt.

Ít nhất… là chưa.

BAU chỉ giữ họ trong tình trạng chờ, đề phòng tình huống xấu hơn. Họ cũng không muốn để quá đông người tràn vào.

Tuy nhiên, Guild vẫn phải ngừng toàn bộ hoạt động cổng suốt hai tuần. Dù thiệt hại nặng nề, đó là biện pháp cần thiết để chuẩn bị đối phó cổng hạng A.

Điều này lại vô tình có lợi cho tôi. Nghỉ cổng đồng nghĩa với việc tôi không phải liều mạng, không bị lộ đặc tính.

Dù vậy, tôi cũng hiểu quyết định của Guild.

Cổng hạng A mang đến tai họa, nhưng cũng mang theo cơ hội.

Một cơ hội khổng lồ.

Không Guild nào muốn bỏ lỡ.

“Tiến độ dự án thực tế ảo của cậu đến đâu rồi? Cậu nghĩ mình có thể làm game mới sớm không?”

Ngồi trong phòng Trưởng Ban, tôi cố nặn ra một nụ cười.

“…Không… chưa. Vẫn chưa.”

Chân tôi cứ gõ liên tục xuống sàn. Tôi liếc quanh, cố giữ bình tĩnh.

Tôi gần như chẳng tiến được bước nào.

Thực ra… gần như bằng không. Suốt mấy tuần qua, tôi chỉ tập trung tìm cách vượt qua thử thách của Nhạc Trưởng, đồng thời nghiên cứu thêm về cổng “Đồng Hồ Cát”.

“Chưa à? Cậu cần bao lâu nữa?”

“Tôi không chắc. Có thể sau khi cổng hạng A được giải quyết.”

“Tôi hiểu.”

Trưởng Ban có chút thất vọng, nhưng cũng thông cảm.

Ông chợt nhớ ra điều gì.

“Còn đội tân binh thì sao? Họ tiến triển đến đâu?”

“Họ á…?”

Tôi suy nghĩ một chút rồi mỉm cười chua chát. Cũng tốt, mà cũng chưa ổn. Không được vào cổng khiến ai cũng chán nản. May là tôi có game của mình để huấn luyện họ.

Thỉnh thoảng, tôi chỉnh sửa vài chi tiết để khiến họ mất cảnh giác. Không thay đổi nhiều, nhưng độ khó tăng hẳn. Mỗi lần họ sắp thắng, một tình huống bất ngờ lại xuất hiện.

Đúng là cực hình.

Chỉ nghĩ tới cảnh đó mà tôi phải cố nhịn cười mỗi lần nhìn mặt họ…

Tạm gác chuyện đó.

Tiến bộ của họ thật sự đáng kể. Khả năng phối hợp đã cải thiện rõ rệt.

Nhưng không phải không có vấn đề.

Tính cách của họ không hợp nhau. Có một thứ căng thẳng âm ỉ giữa các thành viên khiến bầu không khí đội lúc nào cũng hơi nặng.

Không dễ chịu chút nào.

Nhưng ít nhất, hiện tại nó chưa gây ảnh hưởng quá lớn đến hiệu quả làm việc.

Vậy nên…

“Họ ổn. Tạm xem như vậy.”

Chân tôi bắt đầu gõ mạnh hơn xuống sàn.

“Nghe vậy thì tốt.”

Trưởng Ban mỉm cười. Rồi ông liếc đồng hồ và nhìn tôi. Ý bảo tôi có thể rời đi. Tôi đứng dậy, nhẹ nhàng đóng cửa sau lưng.

Khép cửa lại—

Tôi đứng yên vài giây.

Rồi lao vọt đi hết tốc lực về văn phòng của mình.

Có vài người bảo tôi không được chạy hành lang, nhưng tôi bỏ ngoài tai. Tôi mở cửa phòng, đóng cái rầm, mồ hôi chảy xuống thái dương.

Sau đó—

Tôi quay sang nhìn chiếc đồng hồ cát trên bàn.

Những hạt cuối cùng đang rơi.

…Cổng sắp mở.

Nhanh hơn tôi tưởng.

Cảm ơn bạn đã đọc đến cuối!
Nếu thích bản dịch này, hãy thả tim – lưu truyện – để lại bình luận động viên mình tiếp tục hoàn thành những chương tiếp theo nhé! 

Bình Luận (0)
Comment