Chương 94: Bệnh Nhân Tâm Lý Đầu Tiên [2]
Sau bữa tối, một số tân binh nổi bật được giữ lại — phần vì người khác muốn trò chuyện, phần vì họ muốn tạo dựng mối quan hệ.
Kyle và Zoey rõ ràng là hai cái tên được chú ý nhất trong phòng ban. Không chỉ tài năng vượt trội, họ còn có khả năng cao trở thành Đội trưởng trong tương lai.
Rowan ở lại cũng vì lý do đó.
Và... vì anh thích Zoey.
Tiếc là cô chẳng mấy quan tâm, nhưng Rowan không lấy đó làm buồn. Anh là người rất kiên nhẫn.
“Trời ạ, tôi vẫn chưa được nghỉ chút nào.”
“Tôi cũng thế.”
Giờ đã khuya, phần lớn mọi người đã về, chỉ còn lại vài người trong phòng. Cả Kyle và Zoey đều trông mệt mỏi.
“…Tôi thì vẫn ổn hơn hai người, ha ha.”
Rowan cười, Kyle cũng mỉm cười đáp lại.
“Đừng lo, rồi cậu cũng sẽ đến lúc như bọn tôi thôi. Cậu rất có năng lực, tôi thấy rồi đấy. Chuẩn bị tinh thần đi.”
“Tôi không chắc mình muốn vậy đâu.”
Rowan gãi đầu, liếc nhìn Zoey.
Cô ấy dường như đang tìm ai đó.
“Cô nghĩ sao?” – Rowan hỏi, giọng nhẹ nhàng.
“Hả? Nghĩ gì cơ?”
Zoey ngẩng lên, vẻ mặt hơi ngơ ngác.
“Tôi nói, Kyle bảo tôi sẽ sớm bận rộn như hai người đấy.”
“Vậy à?”
Zoey nhìn anh ta bằng ánh mắt khó hiểu rồi nhún vai.
“Có thể. Nếu anh giỏi, chắc thế.”
Câu trả lời ngắn gọn, hờ hững — đúng phong cách của cô.
Rowan không phiền. Anh lại càng thích cái cách cô thờ ơ như thế.
“Nhân tiện, Seth đâu rồi?”
Ngay khi nghe tên ấy, tai Rowan lập tức giật lên.
Sao cô lại nhắc đến hắn ta?
Sắc mặt Kyle khẽ cứng lại.
“Hả? Seth á?”
“Còn Seth nào khác nữa?”
“Ờ… tôi không biết.”
Kyle lảng tránh ánh nhìn, còn Zoey thì nheo mắt lại.
“Anh chắc chắn biết tên khốn đó đi đâu rồi!”
“Không… mà…”
“Sao giọng anh cao thế hả?”
Kyle nhăn mặt, lùi về phía sau; Zoey thì càng tiến lại gần, ánh mắt sắc như dao.
“Tôi nói thật đấy! Nếu anh không nói, tôi sẽ bóp cổ cả hai cùng lúc.”
“Anh ta chọc cô giận à?”
Không chịu nổi bầu không khí căng thẳng, Rowan xen vào. Anh vẫn giữ nụ cười hiền lành, mắt không rời Zoey.
Đây là một khía cạnh mới của cô mà anh chưa từng thấy — và thật lạ, anh lại khá thích điều đó.
“Giận à?”
Zoey liếc anh, rồi thở dài, buông tay xuống.
“Đại loại vậy.”
Rowan cười.
“Tôi hiểu.”
Với anh, thế là đủ.
Sau đó, mọi người lần lượt tản ra về ký túc xá.
Chỉ riêng Rowan quay lại trụ sở của Guild.
‘Vậy là cô ấy thật sự không ưa hắn ta…’
Anh bước vào thang máy, nhấn nút xuống tầng hầm. Cửa mở, Rowan đi dọc hành lang vắng, qua những phòng làm việc tắt đèn. Một vài người còn thức gật gù trên bàn.
Ánh mắt anh quét quanh, rồi dừng lại trước một căn phòng.
‘Đây là phòng của hắn, đúng không?’
Đúng rồi.
Anh nhớ rõ — một căn phòng cũ ở tầng hầm.
Rowan liếc quanh, rồi tiến đến gần, cúi xuống nhìn vào lỗ khóa.
‘Không có bảo mật à?’
Anh bật cười khẽ, lắc đầu.
Tất nhiên là không. Seth chỉ là người bình thường thôi mà.
Rowan chẳng định làm gì nghiêm trọng, chỉ muốn dạy cho hắn một bài học nho nhỏ — biết đâu Zoey sẽ vui. Và nếu cô vui… có thể cơ hội của anh sẽ đến.
Tách!
Với một cái búng tay, một chiếc chìa khóa hiện ra.
Là người có năng lực Sắc Lệnh – Khái Niệm Hóa, chuyện này chẳng khó gì với anh.
Mở khóa, Rowan nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, rồi khép lại sau lưng.
“Để xem nào.”
Anh bật đèn pin điện thoại, chiếu quanh phòng. Không bật đèn chính, vì không muốn ai bên ngoài biết có người ở đây.
Văn phòng nhỏ, đơn giản, chẳng có gì đặc biệt.
‘Đó là bàn của hắn chứ gì?’
Vừa định bước tới, Rowan khựng lại.
“Hử?”
Anh nhìn sang bên phải — có gì đó giống như một bức tranh, đang bị lật ngược.
‘Hắn thích nghệ thuật à?’
Tò mò, Rowan tiến lại, lật bức tranh lên.
“Cái quái gì thế này…”
Trên khung vẽ là hình một cô gái mặc váy trắng, đứng giữa bức tranh, tay cầm ô che nửa khuôn mặt.
“Hắn ta thật sự bỏ tiền ra mua thứ này à?”
Rowan nhướn mày, lắc đầu.
“Hử?”
Bỗng anh khựng lại.
“Khoan đã… cô ta vừa ở xa hơn thì phải? Mình nhìn nhầm sao?”
Anh cúi sát lại, cố nhìn kỹ hơn, rồi bật cười tự trấn an:
“Chắc là do mệt thôi… Cũng hơi lạnh thật.”
Giờ anh mới để ý, căn phòng lạnh lạ thường — và im lặng đến đáng sợ.
Một cảm giác khó chịu dần dâng lên.
Tách!
“...!”
Đèn phòng bật sáng, khiến Rowan giật mình quay ngoắt lại.
“Cái gì—?”
Ánh sáng chiếu khắp phòng.
“Đèn hỏng à? Hay là—”
Tách!
Đèn lại tắt.
Bóng tối phủ xuống nhanh như chớp.
Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
“Phòng quái gì mà tệ thế này…”
Anh cau mày, định bước đến công tắc, nhưng—
“...!”
Ánh mắt anh rơi về phía bức tranh.
Tách!
Bức tranh rơi khỏi tay, úp xuống sàn. Rowan lùi lại, mắt không rời khỏi nó.
Trái tim đập thình thịch.
“Không thể nào…”
Anh cúi nhìn — cô gái trong tranh đã ở gần hơn.
“Không… vô lý…”
Cảm giác lưng chạm vào thứ gì đó lạnh ngắt, Rowan quay người lại — chậm rãi.
“...!”
Một bóng đen cao lớn đang đứng ngay sau lưng anh.
Theo bản năng, vũ khí lập tức hiện ra trong tay. Nhưng trước khi kịp ra đòn, một bàn tay lạnh ngắt nắm lấy cổ chân anh.
Cả người anh đông cứng.
Rowan cúi xuống.
Từ dưới nền nhà, khuôn mặt nhợt nhạt của một cô gái nhỏ thò ra — nụ cười méo mó kéo dài, ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh.
“Hihihi…”
Tiếng cười khúc khích vang vọng khắp phòng.
“Chơi với tôi nhé~”
“Không… không…!”
Rowan cố giật chân lại, nhưng sức của cô bé mạnh khủng khiếp. Cô kéo anh ngã xuống, lôi vào trong bức tranh.
“Không, không! Dừng lại—!!”
Anh gào lên, nhưng một bàn tay đen ngòm lập tức bịt chặt miệng.
Mắt anh mở to, kinh hoàng.
“Hihihi…”
Trong tiếng cười điên loạn, cơ thể Rowan bị kéo dần vào khung tranh.
“Chơi~ Chơi~ Chơi~”
“Cứu tôi với!! Ai đó—!”
Tiếng hét tắt lịm trong căn phòng im lặng.
Lương 5 triệu: Cầu đề cử, thả tim, lưu trữ và để lại bình luận để ủng hộ dịch giả nhé!