Nhà Soạn Nhạc – Yến Sơn Kiều

Chương 1

“Về rồi à?” Ân Dã hỏi.

Tề Hám gật đầu rồi quét mã trả tiền rượu. Hôm nay là sinh nhật Ân Dã, hiếm hoi lắm anh mới chịu quậy cùng mọi người đến tờ mờ sáng như vậy. Đã lâu rồi Tề Hám không thức khuya, cơ thể vẫn cảm thấy hơi không quen.

Vì phải lái xe nên người đàn ông chỉ nhấp môi vài ngụm, bước đi vẫn vững vàng bình thản. Anh vòng ra dưới mái hiên, leo lên chiếc xe điện, cắm chìa khóa, vặn tay ga rồi chạy ra đến ngã tư để lên thẳng đường lớn.

Đường phố thành phố B lúc rạng sáng vắng tanh, không sáng rực đèn hoa như những đô thị lớn sầm uất ồn ào. Thỉnh thoảng mới có một hai shipper chạy xe máy đi giao đồ ăn. Từng đàn thiêu thân thì đang lượn vòng dưới ánh đèn đường.

Gió thu vốn dĩ mát mẻ, nhưng hứng trọn cơn gió vào lúc tờ mờ sáng thế này thì lại hơi tê buốt. Tề Hám dừng xe bên lề đường, cơn gió lạnh đã thổi bay những suy nghĩ hỗn loạn, xua tan cơn buồn ngủ khiến đầu óc anh tỉnh táo lạ thường. Suy nghĩ một lúc, anh xuống xe, bước đến đứng dựa vào lan can rồi nhìn xuống dòng sông chảy cuồn cuộn phía dưới.

Hôm nay gió mạnh, mặt sông cũng dậy sóng dữ dội. Tề Hám xoa xoa đầu ngón tay, rút một bao thuốc và bật lửa từ túi ra, châm lên rồi rít một hơi.  

   

Điếu Hắc Lan Châu có hậu vị đậm nhưng không quá gắt. Tề Hám rít thêm hai hơi, nhìn quanh một lượt rồi dứt khoát chống cả hai tay lên lan can, cúi đầu nhìn xuống làn nước sông cuộn trào phía dưới.  

Một chiếc mô tô đột ngột phanh kít lại bên cạnh, trên đầu xe còn gắn một chiếc GoPro. Người lái xe mặc đồ bảo hộ kín mít hét về phía anh: “Làm sao thế?”

Cảnh tượng này tám – chín phần là bị người ta tưởng nhầm thành muốn nhảy sông tự vẫn rồi. Tề Hám không muốn giải thích nhiều, nhưng cũng sợ đối phương lãng phí thời gian với mình nên chỉ nói: “Không sao, tôi muốn ở một mình yên tĩnh một lát.”

Trong tình huống này thì ai mà tin cho được. Tài xế lái mô tô lật đật xuống xe, đặt balo xuống nhưng không dám lại gần vì sợ anh bị kích động, đồng thời vẫn giữ khoảng cách mà khuyên nhủ: “Dù thế nào cũng đừng đứng ở đó nữa, muộn thế này rồi, về nhà sớm đi.”

Đốm lửa đỏ lập lòe trên đầu điếu thuốc nơi khóe môi Tề Hám, anh bình thản nhìn đối phương, nói: “Cậu đi đi.”

Người nọ tiến thêm một bước nhỏ, lật mở tấm kính mũ bảo hiểm để lộ đôi mắt, vẫn kiên trì khuyên nhủ: “Anh gặp phải chuyện gì à?”

Tề Hám nhìn đối phương, chậm rãi nhả ra một làn khói, vẫn không nói gì.

Dường như người kia từng được học qua cách khuyên giải và trấn an, lời lẽ ôn hòa như một bác sĩ tâm lý đang từ từ dẫn dắt. Đối phương lùi về vị trí cũ, giọng điệu thoải mái và tự nhiên: “Chỉ còn hai tháng nữa là đến Tết rồi, anh có biết năm nay có lễ hội thả đèn trời cầu nguyện không? Ngay trên chính cây cầu này đấy.”

  

Tề Hám hơi nheo mắt, dường như đang mường tượng ra khung cảnh đó nên có chút thất thần, và chính một thoáng khựng lại này đã tạo cơ hội cho đối phương. Tề Hám bỗng nghe thấy tiếng gió vút qua, cánh tay trong nháy mắt đã bị người kia tóm lấy rồi kéo mạnh về đằng sau. Ngay lập tức, tay còn lại của anh lập tức phản xạ giữ chặt lấy cánh tay của đối phương, gằn giọng: “Buông ra.”

Người kia cũng vội tóm lấy tay còn lại của anh, thành ra cả hai cứ vậy mà giằng co trong tư thế anh nắm lấy tôi – tôi giữ lấy anh. Cậu trai hỏi: “Anh lại muốn làm gì?”

Vốn dĩ Tề Hám chẳng định làm gì cả, nhưng người kia vừa nói câu đó xong thì anh lại nảy sinh ý nghĩ muốn nhân lúc đêm hôm gió lớn này mà đi giết người phóng hỏa cho bõ tức. Lúc này trên tay Tề Hám vẫn còn đang kẹp điếu thuốc, anh đành bất đắc dĩ lặp lại: “Buông ra, để tôi dập thuốc.”

Người kia liếc nhìn tay anh, “Đưa điếu thuốc đây cho tôi.”

Cả hai cứ giằng co không dứt. Tề Hám bèn cúi đầu, dùng hai ngón tay dụi tắt điếu thuốc rồi tiện tay búng mẩu thuốc vào thùng rác. Sau đó, anh xoa xoa đầu ngón tay, phủi đi lớp tàn thuốc còn sót lại.

“Anh…” Người kia rõ ràng không ngờ anh lại làm vậy. Tay cậu ta hơi nới lỏng ra định buông ra. Nhưng sau một hồi do dự, đối phương vẫn giữ nguyên tư thế gượng gạo ấy rồi dùng đồng hồ thông minh để báo cảnh sát.

Xe cảnh sát rất nhanh đã đến, hốt cả hai người lẫn chiếc mô tô và xe điện về đồn. Trên xe, cả hai cùng một anh cảnh sát ngồi chen chúc ở ghế sau. Người lái mô tô tháo mũ bảo hiểm, vuốt ngược mái tóc ngắn ướt đẫm mồ hôi rồi nhìn sang Tề Hám.

Viên cảnh sát chìa tay về phía người lái mô tô: “Cảm ơn đồng chí nhé.” Cậu ta vội chùi mồ hôi vào ống quần rồi cũng đưa tay ra bắt lại: “Vì nhân dân phục vụ.”

   

Bị kẹp ở giữa hai người đàn ông, Tề Hám vô thức dùng ngón cái xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón trỏ tay trái. Viên cảnh sát nhận ra hành động nhỏ của anh liền quay đầu nhìn sang, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc hơn: “Anh bị làm sao thế? Gặp phải khó khăn gì à?”

Tề Hám thành thật trả lời: “Buồn chán nên ra hóng gió thôi.”

Người ngồi bên cạnh không xoáy vào vấn đề này nữa, nhưng chú ý tới động tác ban nãy của anh, tưởng rằng vừa bị bỏng nên rướn đầu nhìn về phía bàn tay. Ngón tay Tề Hám rất dài, các khớp xương ngón tay đều đặn. Phần đầu ngón cái và ngón trỏ hơi ửng đỏ nhưng không bị thương. Còn chưa kịp nhìn rõ, Tề Hám đã rút tay bỏ vào túi quần.

Cảm nhận được thái độ lạnh nhạt của người bên cạnh, cậu ta cũng thấy việc mình cứ nhìn chằm chằm vào tay người khác có hơi kỳ quặc, bèn thu lại ánh mắt rồi lên tiếng xin lỗi về hành động lúc trước: “Xin lỗi, lúc nãy tôi tưởng anh nói dối tôi.”

Vào đến đồn cảnh sát, sau khi đăng ký thông tin và trình bày sự việc, Tề Hám được đưa vào phòng tư vấn tâm lý một lúc rồi mới ra ngoài. Anh  phải xác nhận tâm trạng mình đã ổn định rồi ký tên cam kết thì mới được thả ra. Người lái mô tô đội mũ bảo hiểm, dựa vào xe đợi anh ở cổng đồn. Thấy anh ra, đối phương tiến lại gần, nói: “Để tôi đưa anh về.”

Tề Hám nhìn người nọ. Giọng điệu của đối phương không cho phép từ chối, vả lại bản thân chính chủ còn chưa phiền thì Tề Hám đương nhiên cũng chẳng nề hà gì. Anh leo lên xe điện, lấy chìa khóa ra c*m v** ổ. Người lái mô tô cũng leo lên xe, nổ máy rồi chạy theo sau anh. Chiếc mô tô mã lực rất mạnh nhưng đối phương lại cố tình đi rất chậm để có thể giữ tốc độ song song với Tề Hám.

   

Khoảng cách giữa hai người ngày một gần hơn, Tề Hám liếc mấy chiếc thùng lớn trên xe đối phương rồi chủ động bắt chuyện: “Đi phượt một mình à?”

Người kia đáp: “Tôi chạy hơn 700km rồi, hôm nay mới tới.”

Đối phương đột nhiên chạy sát lại gần Tề Hám hơn một chút. Kỹ thuật lái xe của cậu ta rất tốt, vừa kiểm soát được lực vừa giữ được khoảng cách an toàn. Khi mỉm cười khiến người khác cảm thấy dễ gần hơn hẳn, âm cuối câu lại hơi vút lên, là chất giọng miền Nam điển hình nghe rất dễ chịu. Thanh niên sợ Tề Hám không nghe rõ nên cố tình nâng cao giọng: “Hồi cấp ba tôi cũng có một người bạn để tóc dài, cậu ta bảo thích theo phong cách Nhật Bản. Còn anh thì sao?”

Tề Hám lại không để tâm đến chuyện đó: “Không bị giám thị lôi đi cạo sao?”

Đối phương thật sự suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chắc là cạo rồi, cũng không nhớ nữa.”

Tề Hám sống trong một khu phố cổ của một thành phố nhỏ. Nhà cửa nơi đây san sát thấp bé, tường ngoài đã cũ kỹ bong tróc, đường sá thì lồi lõm trông ẩm thấp âm u vô cùng. Hai người rẽ vào một con hẻm nhỏ, vòng vèo một lúc rồi dừng lại trước một cánh cổng sắt.

Người đàn ông lấy chìa khóa mở cổng rồi dắt xe vào trong khoảng sân nhỏ dựng mấy dãy kệ cũ bày đủ các chậu sen đá và hoa. Trong sân còn có một giàn gỗ, bên trên phủ kín loại cây leo gì đó không rõ tên.

Thanh niên lái mô tô không vào trong mà dừng lại ở cổng, khuỷu tay chống lên tay lái nhìn vào khung cảnh trong sân: “Anh cũng yêu đời ghê nhỉ.”

Trên suốt quãng đường, Tề Hám đã đoán được phần nào tính cách của người này nên định tiễn khách luôn, nhưng vẫn dùng một cách nói lịch sự để hỏi: “Có muốn vào trong uống cốc nước không?”

   

Lời mời của người trưởng thành đôi khi chỉ mang tính xã giao. Đối phương không ngốc đến mức không hiểu, rất biết điều mà từ chối: “Thôi khỏi, anh nghỉ ngơi nhé, tôi đi đây.”

Tề Hám đáp bằng giọng bình thản: “Tạm biệt.”

Thanh niên lái mô tô nhìn anh thêm một lát nữa, gật đầu, sau đó lùi xe rồi phóng đi mất.

Bị người khác làm phiền lãng phí cả một buổi tối, Tề Hám vào nhà, tắm rửa nhanh chóng rồi lên giường đi ngủ.

Sáng hôm sau, anh thức dậy theo đồng hồ sinh học, khoác một chiếc áo mỏng rồi ra sân tưới nước cho những chậu hoa cần tưới mỗi ngày. Người đàn ông lặng lẽ xách bình tưới, cẩn thận điều chỉnh lượng nước, vẻ mặt chăm chú.

Dương Mai ở tầng hai xuống lầu mua đồ ăn sáng. Cô nhuộm tóc màu hồng, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng ngần càng tôn lên vẻ quyến rũ. Trên người mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa mềm mại, vì trời se lạnh nên được khoác thêm một chiếc áo gió không quá dày bên ngoài. Cô vừa kéo chặt vạt áo vừa chào Tề Hám: “Chào buổi sáng.”

Tề Hám đã quen với kiểu chào hỏi của cô, bèn lịch sự đáp lại một tiếng “Chào buổi sáng”.

Đôi mắt xinh đẹp đầy phong tình của Dương Mai cong lên, cố tình liếc xuống phần th*n d*** của anh rồi mở miệng trêu chọc: “Xem ra anh cũng không bất lực nhỉ, tinh thần phơi phới thế kia cơ mà.”

Thấy Tề Hám tiếp tục giữ thái độ thờ ơ, lạnh lùng chẳng khác mọi khi, Dương Mai giả vờ bĩu môi giận dỗi rồi nghênh ngang quay người bỏ đi.

   

Điện thoại rung lên hai tiếng, Tề Hám móc ra xem tin nhắn, sau khi trả lời xong và tưới hết hoa thì mới vào nhà thay quần áo để ra ngoài.

Người đàn ông dừng xe trước một tiệm xăm có dán mấy tấm hình xăm trông rất khoa trương ở ngoài cửa. Tề Hám rút chìa khóa, đẩy cửa bước vào, tiếng chuông gió treo trên cửa vang lên lanh lảnh báo hiệu có khách đến.

Tề Hám không thấy bóng dáng Cao Thanh đâu, chỉ có một cô gái dáng người mảnh khảnh, sạch sẽ đang ngồi trên sofa với vẻ bồn chồn, lo lắng. Chắc là Cao Thanh đang xăm cho khách ở bên trong. Khi Tề Hám ngồi xuống đối diện chờ, thấy cô gái kia chỉ ngồi im không ăn uống gì, anh bèn rót cho đối phương một ly nước, nói: “Uống chút nước đi, đợi một lát nhé.”

Cô gái kia có gương mặt ngoan hiền, đôi mắt đen láy thông minh, khi cười lúm đồng tiền nơi má hiện ra, xen chút ngọt ngào. Dân địa phương ở đây thường có giọng điệu mềm mại, âm sắc ngọt ngào, nghe đặc biệt dễ chịu. Cô khẽ nói: “Cảm ơn.”

Không lâu sau, rèm cửa của căn phòng bên trong được vén lên, Cao Thanh bước ra. Hắn liếc nhìn Tề Hám rồi lại xem đồng hồ: “Đúng giờ đấy.”

Theo sau hắn là một cô gái đang cúi đầu ngắm nghía hình xăm trên cánh tay, đó là một hoạ tiết trông khá nghịch ngợm. Đối phương ngẩng đầu cười, lớp trang điểm tinh xảo trên gương mặt vô cùng rạng rỡ và bắt mắt: “Anh chủ, tay nghề của anh đỉnh quá.”

Cao Thanh đáp một tiếng cảm ơn rồi chỉ vào mã QR trên quầy thu ngân: “1,200 nhé.”

Đợi đối phương trả tiền xong, Cao Thanh dặn dò cô đủ các lưu ý rồi mới để khách rời đi. Anh tháo găng tay, hỏi người đang ngồi trên sofa: “Em muốn làm gì?”

   

Cao Thanh tiến lại gần cô hơn một chút. Vành tai cô gái ẩn sau mái tóc hơi nóng lên, cô ấp úng một lúc rồi nói: “Em… muốn xăm hình.”

Tề Hám chống một tay lên thành sofa lướt điện thoại. Cô gái nói năng lắp ba lắp bắp, trông lúng túng đến nỗi không biết giấu mặt vào đâu. Cao Thanh thản nhiên uống một ngụm nước: “Em chắc chứ?”

Cô gái ngập ngừng hỏi lại: “Có đau lắm không ạ?”

Thấy đối phương có vẻ do dự, Cao Thanh nói trước để cô chuẩn bị tâm lý: “Không sợ đau thì sẽ không đau. Nhưng nếu không phải là việc bắt buộc phải làm thì anh khuyên em nên cân nhắc kỹ.”

Quả nhiên, cô dao động: “Vậy… chỗ anh có xỏ khuyên tai không?” Thấy Cao Thanh gật đầu, cô cười tươi để lộ lúm đồng tiền: “Vậy xỏ giúp em một cái ở sụn tai nhé.”

Cao Thanh ra hiệu cho cô ngồi lên chiếc ghế dài bên cạnh, rồi xách hộp dụng cụ và hộp trang sức tới. Hắn mở chiếc hộp ra để cô chọn một chiếc khuyên. Sau khi đã chọn xong và xác định được vị trí, hắn tiếp tục lấy dụng cụ xỏ khuyên ra, đeo găng tay rồi khử trùng cẩn thận. Người đàn ông cúi đầu, dùng nhíp đặt chiếc khuyên lên máy xỏ rồi lơ đãng bắt chuyện để cô không chú ý nữa: “Em làm nghề gì thế?”

Cô gái thật thà đáp: “Em mở quán trà sữa, anh cũng ghé ủng hộ nhé.”

Cao Thanh chỉnh lại máy, nhắm vào sụn tai của cô: “Ở đâu vậy ?”

Cô gái có vẻ ngoài ưa nhìn nhưng không quá nổi bật, lại hay cười nên rất dễ mến. “Ngay hai con phố phía sau thôi, mới khai trương dạo trước. Anh đến em sẽ giảm giá cho.”

   

Tề Hám nghe hai người họ nói chuyện tình tứ, bèn phối hợp với Cao Thanh hỏi một câu: “Còn tôi thì sao?”

Cô gái hào phóng vung tay: “Tất cả đều giảm 50%… Ối!”

Nhân lúc cô lơi lỏng cảnh giác, Cao Thanh nhanh tay bấm máy. Chiếc khuyên tai xuyên qua vành tai mỏng manh khiến đối phương khẽ kêu một tiếng. Cao Thanh cúi xuống kiểm tra, sau khi xác nhận vị trí không bị lệch và không chảy máu thì mới cất máy đi.

Một lát sau, cơn đau dịu đi, cô gái lại tràn đầy năng lượng như cũ, soi gương rồi mỉm cười nói: “Cảm ơn anh nhé.”

Cao Thanh cất hộp dụng cụ về chỗ cũ: “Không lấy tiền em gái đâu. Hàng xóm láng giềng cả, lúc nào tiện thì quảng cáo giúp anh là được.”

Cô gái có chút mừng rỡ, vừa cười vừa gật đầu đồng ý. Cô tự giới thiệu bản thân tên là Lâm Băng, cảm ơn thêm vài câu rồi nói lúc nào rảnh có thể qua chỗ mình chơi. Sau khi Cao Thanh dặn dò các lưu ý như thường lệ, Lâm Băng cầm túi xách rồi rời đi.

Thấy Lâm Băng đã đi, Tề Hám nhìn sang Cao Thanh đang loay hoay ở quầy thu ngân rồi nói: “Cô nhóc này chấm mày rồi đấy.”

Cao Thanh sắp xếp lại đồ đạc trên bàn cho gọn gàng hơn một chút rồi thuận miệng buông lời cà khịa theo thói quen: “Ừ, thì sao? Cần anh giới thiệu cho chú một em không?”

Hôm nay Tề Hám mặc một chiếc áo cổ lọ màu đen. Người đàn ông vốn có thân hình cân đối xinh đẹp, khí chất lạnh lùng, gương mặt thờ ơ, nhưng khi cười nhẹ lại toát lên vẻ nho nhã.

Anh đáp: “Giới thiệu một em trai thì được.”

Bình Luận (0)
Comment