Nhà Soạn Nhạc – Yến Sơn Kiều

Chương 2

Thấy Tề Hám được nước lấn tới, Cao Thanh liếc anh một cái rồi nói: “Thế để tao giới thiệu Ân Dã cho mày.”

Tề Hám đáp lại: “Mày cứ thử nói lại câu đó trước mặt cậu ta xem, coi cậu ta có đấm mày không.”

Ban đầu Cao Thanh định rủ anh cùng đi uống rượu, chơi bi-a, nhưng lại có khách quen dẫn bạn đến xăm hình nên buổi trưa chỉ kịp mời Tề Hám một bữa cơm, còn buổi chiều thì anh tự đi một mình.

Quán rượu được thiết kế theo phong cách vườn Tô Châu khá hiếm thấy với mái ngói xanh, tường trắng và nền lát gạch đá gồ ghề khiến xe điện qua cứ nảy tưng tưng. Phía trên quán treo một tấm biển gỗ cũ kỹ khắc hai chữ “Hàm Cẩu” cứng cáp, mạnh mẽ. Tuy nhiên, vì bút pháp  quá phóng khoáng nên trông không giống chữ “Hàm Cẩu” (咸狗) mà lại giống “Tuất Cẩu” (戌狗) hơn. Vào lần đầu Tề Hám đến đây, thậm chí anh còn thắc mắc tại sao lại đặt tên quán theo tên con giáp. Cao Thanh đứng bên cạnh chỉ lạnh nhạt giải thích: “Là Hàm Cẩu.”

Lúc đó, anh mới biết tấm biển này là do Cao Thanh khắc, cũng biết được đối phương là thành viên của hiệp hội thư pháp thành phố.

 Hai người họ quen nhau từ ấy. Nét chữ của Cao Thanh mang đậm phong cách cá nhân, gọn gàng hơn chữ thảo nhưng lại phóng khoáng hơn chữ hành, giống như một “tứ bất tượng” trong giới thư pháp.

   

Trước đây Tề Hám cũng từng hỏi Ân Dã – bạn học cấp ba của mình đồng thời là chủ quán rượu này rằng tại sao lại lấy tên một ly cocktail để đặt cho quán. Ân Dã nói chẳng có lý do gì đặc biệt, chỉ vì ly rượu đầu tiên anh ta uống chính là Salty Dog*.

(Chú thích: Một loại cocktail cổ điển là phiên bản biến tấu của đồ uống Greyhound, bao gồm rượu gin hoặc vodka pha với nước ép bưởi có điểm nhấn đặc trưng là viền ly được phủ muối.)

Tề Hám đáp cậu ta rằng nếu vậy thì anh sẽ là bia. Lúc đó, Ân Dã còn buột miệng bảo Cao Thanh có thể đặt một nickname khác là “Mượt Mà”, kết quả là bị đối phương phản pháo lại: “Dở ẹc, hồi tiểu học tao đã được chúng nó đặt biệt danh này rồi.”

Bước qua cánh cửa gỗ, thứ đầu tiên đập vào mắt là một bức tường trưng bày toàn ly cốc. Ân Dã rất thích sưu tầm những thứ này, có những món là “đồ bỏ đi” nhặt được từ trấn đồ sứ, có những món lại là đồ y săn lùng được từ khắp nơi trên thế giới. Mỗi chiếc ly có một màu sắc và hình dáng riêng, khi được xếp lại thành cả một bức tường vô cùng lộng lẫy rực rỡ.

Không khí trong quán khá yên tĩnh, cách bài trí mang hơi hướng cổ điển. Phía sau chỉ có một sân khấu nhỏ, ai muốn hát thì cứ việc ôm đàn guitar lên đó. Ân Dã đứng sau quầy bar, một tay chống cằm nhìn lên chiếc TV treo ở bên phải nơi ngày này qua ngày khác đều chiếu đi chiếu lại cùng một bộ phim tình cảm.

Tề Hám ngồi vào chỗ quen thuộc của mình. Không lâu sau, Ân Dã mang ra cho anh một ly vang trắng. Ly uống rượu được chọn rất tùy hứng, chưa bao giờ theo kiểu “nồi nào úp vung nấy”. Nếu trong tay chỉ có cốc bia thì kể cả cocktail màu sắc sặc sỡ đến mấy cũng cứ rót vào đó.

   

Nhưng Tề Hám cũng chẳng mấy bận tâm đến mấy thứ hình thức màu mè này. Anh nhấp một ngụm rượu rồi nhìn lên TV. Nghe thấy tiếng bước chân, người đàn ông biết có người đến nhưng không ngoảnh đầu lại nhìn.

Bây giờ mới là buổi chiều, trong quán chỉ có lác đác hai ba người. Thính giác của Tề Hám rất nhạy bén, bất cứ âm thanh nhỏ nào cũng nghe được rõ mồn một.

“Chủ quán ơi, cho hỏi tiệm nhạc cụ trước đây ở chỗ này đã dời đi rồi sao?”

Tề Hám vốn nhạy cảm với giọng nói, mà giọng nam này bản thân mới nghe tối qua. Vừa nghiêng đầu liếc nhìn, anh đã nhận ra đúng là người đó.

Ân Dã gật đầu với người vừa hỏi, trả lời: “Đúng vậy, đã dọn đi được hai năm rồi. Tôi cũng không biết chủ tiệm đó còn làm nữa không.”

Người hỏi tỏ ý đã hiểu, cảm ơn rồi định cất bước rời đi, nhưng khóe mắt bỗng lướt qua một gương mặt quen thuộc. Cậu ta khựng lại rồi quay đầu nhìn sang. Đối phương tỏ ra rất tự nhiên, bước lại gần: “Trùng hợp thật, anh cũng uống rượu ở đây à?”

Tề Hám thờ ơ dùng ngón trỏ chỉ vào ly rượu trước mặt, hỏi: “Uống một ly không?”

Đối phương xua tay từ chối: “Tôi không uống rượu.”

Tề Hám không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn thanh niên. Người kia chống khuỷu tay lên mặt bàn, nụ cười trông rất dễ chịu, sau đó giải thích thêm: “Tôi còn phải lái xe, mong anh thông cảm.”

   

Vốn chỉ là câu nói bâng quơ nên Tề Hám cũng chẳng đáp lại, chỉ uống thêm một ngụm rượu. Đối phương liền tự giới thiệu: “Tôi tên Yến Nghiêu, Nghiêu trong Nghiêu Thuấn Vũ.”

Tề Hám gật đầu, cũng nói tên mình: “Tề Hám.”

Ngay khi anh vừa nói xong tên mình, một tia kinh ngạc thoáng hiện trong đôi mắt Yến Nghiêu bị người đàn ông tinh ý bắt được. Thấy anh đã nhận ra, đối phương không giấu nữa mà bật cười, lặp lại lần nữa. “Tề Hám à? Anh có biết tiệm sửa nhạc cụ nào không? Cây guitar của tôi hình như có chút vấn đề.”

Dựa vào phản ứng của Yến Nghiêu, cộng thêm việc bản thân là người địa phương mà lại đi hỏi một người lạ như Tề Hám, tám phần là đã từng nghe qua tên của anh. Thế nhưng, Tề Hám không hay lui tới các tiệm nhạc cụ. Đồ nghề của anh đều được mang từ thành phố A về, nếu có vấn đề gì cũng thường do anh tự mình giải quyết. Vì vậy, Tề Hám chỉ đáp: “Tôi không rõ.”

Yến Nghiêu nhìn anh cười “ồ” một tiếng. Vốn dĩ hai người không thân quen nên cũng không cần phải gượng gạo ngồi lại giả làm bạn bè. Hơn nữa, hôm nay trông Yến Nghiêu cũng có vẻ vội vàng, chỉ trò chuyện vài câu rồi vội vàng rời đi.

Tề Hám ở lại quán đến tối, ăn cơm cùng Ân Dã xong thì về nhà rồi vào phòng nhạc viết tiếp bài hát.

Anh viết nhạc rất nhanh. Nếu cần thật chăm chút thì anh sẽ phải sàng lọc, sắp xếp chỉnh lý rồi đối chiếu lại nhạc phổ, mất tổng cộng khoảng năm ngày. Nếu cần kiêm luôn vai trò nhà sản xuất thì thời gian sẽ còn kéo dài hơn nữa. Còn với những việc vặt như hiện tại thường chỉ mất 10 đến 20 phút là có thể viết xong một bài.

   

Đến giờ cố định, người đàn ông đi tắm rồi lên giường đọc sách nghỉ ngơi. Sáng hôm sau, đồng hồ sinh học lại đánh thức anh dậy sớm. Tề Hám định đến cửa hàng đĩa than để tìm vài chiếc đĩa cũ nghe thử vì gần đây vừa mua một chiếc máy quay đĩa mới, nếu không mua thêm vài chiếc đĩa để thay đổi thì cảm thấy thật lãng phí.

Thành phố nhỏ nên cái gì cũng nhỏ. Cửa tiệm nằm ở đầu một con hẻm nhỏ với khung cửa hẹp, nhưng bước vào trong lại đầy đủ mọi thứ. Bên trong chỉ có hai kệ sách đã ngả màu vàng, bày ngay ngắn các loại đĩa than mới cũ được phân loại gọn gàng. Chủ tiệm là một ông chú tóc đã bạc trắng, đeo một cặp kính lão và dùng mã QR thu tiền do cháu gái in sẵn.

Tề Hám khá thân với ông chủ vì cả hai đều là những người yêu âm nhạc. Anh tự mình bỏ đĩa vào túi, trả tiền xong thì tiện tay gạt nhẹ cái móng đang vẫy của con mèo thần tài rồi xách túi bước ra khỏi khung cửa nhỏ. Vóc người cao lớn khiến anh trông như một gã khổng lồ vừa chui ra từ vương quốc tí hon. Ngay dưới cột đèn đường cách cổng không xa, một chiếc cọc tiêu cảnh báo đang động đậy. Tề Hám bước tới gần thì nghe thấy tiếng mèo kêu khe khẽ. Chiếc cọc tiêu màu đỏ đổ nằm trên mặt đất, đầu của một chú mèo con bị kẹt cứng trong lỗ không thể ra vào được, trông vô cùng khổ sở.

Trông có vẻ là một con mèo hoang không có ai giúp đỡ. Tề Hám bèn ngồi xổm xuống, thử đẩy đầu nó vào trong. Anh cẩn thận dùng sức vì sợ làm nó bị thương, nhưng sau một hồi loay hoay vẫn không được. Nhận ra phải cần dụng cụ để cắt chiếc cọc tiêu này ra, Tề Hám lấy điện thoại tìm địa chỉ của trạm cứu hỏa. Thấy không quá xa, anh bèn ôm cả chiếc cọc tiêu lên xe rồi chạy qua đó.

   

Chưa đến 10 phút sau anh đã tới nơi. Bên trong trạm khá vắng vẻ, có lẽ mọi người đã đi làm nhiệm vụ hết, chỉ còn hai người đang đứng trò chuyện gì đó dưới tòa nhà. Anh trình bày sự việc với phòng trực ban, nhân viên trực ban chỉ tay về phía hai người kia bảo anh qua đó tìm.  

Khi Tề Hám vừa đến gần, một trong hai người lập tức phát hiện ra anh. Người lính cứu hỏa đang quay lưng lại cũng xoay người nhìn sang.

Yến Nghiêu đang chắp tay sau lưng, nhìn thấy anh thì thoáng sững người một chút.

Sau khi bình tĩnh trở lại, cậu chủ động mở lời chào hỏi trước. “ Lại trùng hợp nữa rồi.” Tiếp theo, ánh mắt đối phương dời xuống chiếc cọc tiêu trong lòng Tề Hám, sau đó nhíu mày bước tới xem chú mèo bị kẹt trong lỗ.

Tề Hám đặt chiếc cọc tiêu xuống, thử đẩy nhẹ đầu con mèo để ra hiệu rằng không thể đẩy vào được, rồi nói: “Tôi nhặt được trên đường, cái này chắc phải cắt ra thôi.”

Yến Nghiêu ngồi xổm xuống xem xét, người lính cứu hỏa vừa nói chuyện với cậu không nói lời nào mà đi lấy hộp dụng cụ tới. Yến Nghiêu mở hộp, lấy ra một chiếc kìm, xem xét cái lỗ rồi bắt đầu cắt.

Chiếc cọc tiêu bằng nhựa dễ dàng bị kìm cắt ra một mảng. Cứ thế, từng nhát cắt tiến dần về phía cái lỗ. Sau khi cắt ra được một khe hở, Yến Nghiêu cùng đồng nghiệp đeo găng tay vào rồi dùng sức bẻ đôi chiếc cọc tiêu ra.

Chú mèo con được cứu thoát lập tức phóng vọt ra ngoài. Cậu v**t v* nó vài cái rồi nhắc nhở: “Dùng ống tay áo mà vuốt, bị nó cào cho thì không đáng đâu.”

   

Tề Hám không v**t v* mà túm gáy nó nhấc lên. Chú mèo dường như cũng hiểu chính họ đã cứu mình, tuy hoảng sợ nhưng không hề giãy giụa hay cào người, chỉ meo meo liên hồi.

Yến Nghiêu cất hộp dụng cụ, nói đùa: “Gặp anh liên tiếp ba ngày rồi, hôm nào phải qua cái sạp bói toán đối diện cơ quan xem thử có phải duyên phận không mới được.”

Tề Hám chỉ khách sáo đáp lại: “Không ngờ cậu lại là lính cứu hỏa.”

Yến Nghiêu cười một tiếng, giả vờ bí ẩn nheo mắt: “Những điều anh không ngờ tới còn nhiều lắm.”

Tề Hám phản ứng khá nhạt nhẽo, thuận miệng đáp: “Vậy à?” Vừa nói anh vừa thả con mèo xuống. Chú mèo kêu thêm vài tiếng rồi ngồi yên tại chỗ không động đậy.

Nhìn động tác của nó, Yến Nghiêu nói: “Dù sao thì anh cũng có nhiều bí mật đấy thôi.”

Tề Hám không đáp lời. Đúng lúc này, xe cứu hỏa đi làm nhiệm vụ vừa hay trở về. Cánh cổng sắt của trạm chữa cháy mở ra để họ đi vào. Vài người lính cứu hỏa nhảy xuống từ trên xe, vừa cười nói vừa cởi bỏ bộ đồ cứu hộ, chỉnh lại trang phục và vệ sinh thiết bị.

Thấy đội trưởng đã về, Yến Nghiêu đành quay sang nói với Tề Hám: “Hôm nay tôi mới chuyển đến đây, vẫn chưa kịp báo danh. Vậy tôi đi trước nhé.”

Tề Hám gật đầu chào tạm biệt cậu ta rồi bế con mèo đến bệnh viện thú y. Kết quả cho thấy mèo con hoàn toàn khỏe mạnh, không có bệnh tật gì. Bên bệnh viện thú y thấy chú mèo có tướng mạo khá đẹp nên ngỏ ý muốn giữ lại. Vốn dĩ thời tiết ngày càng lạnh, việc nó có một nơi để trú đông thì càng tốt nên Tề Hám không có ý kiến gì, đồng ý để chú mèo lại cho họ.

 
Bình Luận (0)
Comment