Dạo gần đây, lượng công việc của Tề Hám ít đến đáng thương, phần lớn thời gian anh chỉ ở nhà một mình để mày mò những sáng tác mới. Hiện tại anh không có kênh phát hành nào nên đành dùng một tài khoản phụ trước đây, thỉnh thoảng đăng vài bản demo lên mạng.
Tiếng chuông gió ở cửa vang lên mấy tiếng “đinh đinh đang đang”, theo sau đó là tiếng gõ cửa. Tề Hám đứng dậy ra mở cửa thì thấy một cụ ông tóc trắng thưa thớt, lưng hơi còng đang đứng ở ngoài. Trong tay ông cụ cầm một bát inox nhỏ, bên trong đựng đầy bánh gạo chiên giòn rụm.
Đây là bác Tề sống ở tầng ba. Ngày Tề Hám mới đến thành phố B, chân ướt chân ráo không quen biết ai, chính bác Tề với tư cách là chủ nhà đã dẫn anh đi làm quen đường sá, siêu thị, bệnh viện và các cơ quan chính quyền.
Vì hai người đều mang họ Tề nên bác Tề cảm thấy rất có duyên, luôn đối xử với anh như con cháu trong nhà, trong khi con trai ruột của ông thì cả năm trời chẳng về lấy một lần. Thế là Tề Hám cũng tự nguyện gánh vác phần trách nhiệm này, thỉnh thoảng lại lên tầng ba xem tình hình sức khỏe của ông.
Bác Tề cười híp cả mắt, gương mặt hằn sâu những nếp nhăn. Dù chỉ mới ngoài 50 vậy mà ông đã già nua như thể 80. “Bác có làm ít bánh gạo, cháu ăn thử đi.”
Tề Hám nhận lấy chậu bánh rồi vội mời: “Bác mau vào nhà đi ạ.”
Bàn tay khô héo như cành cây của bác Tề nắm lấy cổ tay anh, lòng bàn tay thô ráp như giấy nhám.
“Thôi thôi, bác về ngay đây.”
Tề Hám không nài ép nữa, anh đặt bát bánh gạo xuống rồi dìu bác Tề lên tầng ba, đưa ông về tận nhà xong mới quay người đi xuống.
Người đàn ông cắn một miếng bánh gạo thơm giòn, ngả người ra sau ghế nghỉ ngơi. Trong miệng là viên bánh gạo ấm nóng, còn trong đầu là những nốt nhạc đen đang nhảy múa. Những nốt nhạc ấy lan ra rồi phóng lớn, dần dần trở nên mơ hồ trong tâm trí. Tề Hám biết mình bắt đầu buồn ngủ nên bèn nhắm mắt lại, định chợp mắt một lát.
Từ khi ở thành phố này, anh luôn giữ bản thân trong trạng thái thư giãn, thậm chí có phần lười biếng. Thành phố yên tĩnh và chậm rãi cho anh đủ thời gian bắt nhịp, trái ngược với đô thị lớn dù chen chúc giành giật đến kiệt sức mà cuối cùng vẫn bị bỏ lại phía sau, chẳng thể hòa nhập, con người thì lạnh nhạt, khiến anh nhận rõ sự bất lực của bản thân.
Ân Dã từng nói đây là một nơi rất tốt. Y thích sống chậm lại để từ từ thưởng thức một ly rượu, chứ không phải nốc cạn trong một hơi ở bàn nhậu.
Chiếc điện thoại đặt trên bàn rung lên một tiếng kéo Tề Hám khỏi giai điệu đang hình thành trong đầu. Anh mở mắt, cầm điện thoại lên xem tin nhắn.
Mẹ: Đang làm gì đấy con? Trưa ăn gì chưa?
Tề Hám liếc nhìn đồng hồ, nhận ra đã 1 giờ chiều, anh gõ chữ trả lời.
Tề Hám: Con chưa.
Mẹ: Lại đang viết nhạc à?
Lúc nhìn thấy tin nhắn này, Tề Hám đã vo gạo xong và nhấn nút nấu cơm, vừa định trả lời thì một cuộc gọi thoại đã tới. Người nọ lau khô tay rồi bắt máy, giọng nói quen thuộc của mẹ anh vang lên: “Sao không trả lời tin nhắn của mẹ thế con?”
Mỗi lần Tề Hám trả lời hơi chậm một chút là mẹ lại gọi điện tới. Tề Hám đáp: “Con vừa mới cắm cơm, giờ chuẩn bị làm đồ ăn đây.”
Nghe xong, mẹ Tề cũng không nói gì nhiều, chỉ hỏi han thêm vài câu rồi cằn nhằn đôi chút trước khi cúp máy. Cuối cùng, Tề Hám cũng được yên thân để nấu bữa cơm của mình.
Anh xắn tay áo, cầm mớ cải thìa lên, vặn lại vòi nước để rửa. Người đàn ông rửa rau rất kỹ, lặt riêng từng lá, rửa sạch xong còn cẩn thận chẻ đôi phần cọng dày để xào cho dễ chín. Sau đó, anh bóc hai tép tỏi, cắt thêm hai quả ớt hiểm để sẵn. Đợi dầu nóng, anh cho tỏi vào phi thơm rồi trút cải vào xào. Tề Hám xào rau càng lúc càng tùy hứng, vì anh phát hiện ra dù mình có căn ke cẩn thận từng giây hay chỉ đảo qua loa vài cái thì kết quả vẫn dở như nhau.
Lần này cũng không ngoại lệ. Người đàn ông xới cơm, gắp một miếng rau cho vào miệng. Cơm thì dẻo thơm, độ mềm vừa phải, nhưng cọng rau lại nửa sống nửa chín, gia vị thì nhạt thếch. Món ăn chỉ hơn rau luộc ở chỗ có thêm chút mùi dầu mỡ, thực sự quá khó nuốt. Tề Hám đành đứng dậy, ra tủ lạnh lục tìm một gói dưa muối ăn kèm.
Hôm nay được ở nhà cả ngày, người đàn ông dành trọn thời gian để sáng tác và làm nhạc. Sau khi hoàn thành, anh gửi file đi rồi vẫn đi ngủ đúng giờ vào lúc 10 giờ tối như thường lệ.
Tề Hám vốn ngủ không sâu giấc, thính giác lại cực kỳ nhạy bén, chỉ một tiếng động nhỏ cũng đủ khiến anh tỉnh giấc. Lúc đang lơ mơ sắp ngủ, bên ngoài bỗng vang lên những tiếng loảng xoảng, sột soạt. Sau đó, anh loáng thoáng nghe thấy có người nhắc đến từ “rắn”. Tề Hám ngẫm nghĩ một lát rồi vẫn quyết định trở mình xuống giường, mở cửa đi ra ngoài.
Anh khoác vội chiếc áo, bước chân bấp bênh trên con đường đá gập ghềnh lúc cao lúc thấp. Vừa ra khỏi con hẻm, anh đã thấy chiếc xe cứu hỏa màu đỏ. Với chiều cao nổi bật của mình, người đàn ông chỉ cần đứng ngoài đảo mắt nhìn một lượt cũng thấy rõ.
Chỉ có hai nhân viên cứu hỏa đang nói gì đó với một cụ già. Lát sau, họ khuyên mọi người về ngủ vì sự cố đã được giải quyết xong. Dưới ánh đèn đường tù mù, Tề Hám đút hai tay vào túi quần, khẽ nheo mắt nhìn về phía một bóng người cũng cao ráo tương tự.
Yến Nghiêu vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Tề Hám. Cậu khẽ nghiêng đầu rồi bước tới, dường như chẳng hề lấy làm lạ trước sự xuất hiện của người kia, chỉ hỏi: “Anh cũng ra hóng chuyện à?”
Tề Hám đưa tay cào lại mái tóc bị gió thổi rối, thuận miệng đáp: “Có chuyện gì vậy?”
Yến Nghiêu hất cằm về phía ngôi nhà của cụ già, nói: “Có rắn vào nhà. Bọn tôi vừa bắt được nó mang đi thả rồi.”
Yến Nghiêu đang mặc bộ đồ cứu hộ màu cam, thắt lưng được siết gọn gàng, đầu đội mũ bảo hiểm màu đỏ. Chiếc mũ càng làm nổi bật những đường nét vốn đã sắc sảo trên gương mặt. Dáng người cậu cao gầy, khoác lên mình bộ đồ cứu hộ lại càng thêm cao ráo, thẳng tắp. Tề Hám nhận xét: “Lính cứu hỏa cũng quản nhiều việc ghê nhỉ?”
Yến Nghiêu đáp lại bằng giọng trêu chọc: “Ăn cơm nhà nước mà, nào có dễ ăn vậy.”
Tề Hám lại hỏi thêm: “Trời lạnh thế này mà cũng có rắn sao?”
Yến Nghiêu nhìn anh, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc mà nói nhăng nói cuội: “Chắc nó đang tìm chỗ ấm áp để ngủ đông. Cẩn thận tối nay nó chui vào chăn của anh đấy.”
Thấy Tề Hám chỉ nhướng mày không đáp, Yến Nghiêu bật cười, hỏi tiếp: “Anh sợ à?”
Tề Hám thì gần như chẳng sợ thứ gì. “Chỉ thấy hơi ghê thôi.”
Yến Nghiêu lại như một đứa trẻ, cố tình muốn dọa anh. Cậu giơ tay lên không trung, khoa một đường rồi cong mắt cười nói: “Nó to thế này này, rắn hoa đấy. Lúc tôi bắt, nó còn quấn quanh tay tôi nữa.”
Mấy trò vặt vãnh này chẳng có tác dụng gì với Tề Hám. Anh liếc Yến Nghiêu một cái rồi hỏi: “Nó không cắn cậu à?”
Yến Nghiêu vội đáp: “Nó quấn lấy tôi cơ mà!” Vừa nói, cậu vừa đưa tay ra nắm lấy cẳng tay Tề Hám, các ngón tay khẽ siết lại. “Chặt như thế này này.”
Tề Hám vốn không thích những tiếp xúc cơ thể không cần thiết. Anh rút tay về, lật lại nắm lấy cổ tay Yến Nghiêu, hỏi: “Thế này à?”
Anh còn chưa dùng sức, đối phương đã cười giả lả: “Hơi đau đấy.” Nhưng khi cảm nhận được lực tay của người đàn ông đang từ từ tăng lên thì ai kia chẳng cười nổi nữa. Chiếc nhẫn trên tay anh cấn vào xương cổ tay cậu, gây cảm giác rất khó chịu.
Thanh niên hít một ngụm khí lạnh, giãy giụa một chút nhưng không thoát ra được, đành bất đắc dĩ xuống nước: “Đau thật mà, anh ơi.”
Tề Hám liếc đối phương một cái rồi buông tay. Thấy làm bộ yếu thế thành công, Yến Nghiêu nhướng mày nhìn Tề Hám đầy khiêu khích. Đúng lúc này, chiếc bộ đàm treo trên áo cậu đột nhiên vang lên: “Tổ trưởng, tôi thả xong rồi, chuẩn bị về đây, buồn ngủ quá.”
Yến Nghiêu cầm bộ đàm lên, chuyển sang kênh toàn đội rồi nói: “Chuẩn bị thu quân.”
Thấy họ sắp về đội, Tề Hám không làm phiền nữa, đang phủi tay áo định rời đi thì đột nhiên bị Yến Nghiêu gọi giật lại. Đối phương rút điện thoại ra, nói với anh: “Thêm WeChat nhé?”
Tề Hám hơi nheo mắt nhưng không nói gì. Yến Nghiêu vẫn giữ vẻ mặt bình thản, cười nói: “Tề Hám đúng không? Mai tôi phải đi xem bói xem có phải kiếp trước tôi nợ tiền anh không mới được.”
Tề Hám lấy điện thoại ra cho đối phương quét QR. Yến Nghiêu cầm điện thoại, nhìn vào tên tài khoản của anh – Hansel, là tên tiếng Anh của Tề Hám.
Cậu bấm màn hình vài cái, thao tác một lúc rồi cười nói: “Thế nào? Lần này có phát hiện ra bí mật nhỏ nào khác của tôi không?”
Tề Hám đáp: “Cậu nghĩ sao?” Dứt lời, anh hỏi ngược lại. “Cậu bao nhiêu tuổi?”
Đương nhiên Yến Nghiêu không phải đối thủ của Tề Hám. Nếu là một người đàn ông 30 tuổi bình thường thì có lẽ còn ngang tài ngang sức, nhưng với một người đàn ông 30 tuổi từng thành công trong sự nghiệp, thậm chí đã có chỗ đứng nhất định trong giới thì những gì Yến Nghiêu thấy được cũng chỉ là một phần nhỏ mà đối phương muốn cho cậu thấy mà thôi. Càng nói nhiều càng dễ sai, rất dễ bị dắt mũi.
Yến Nghiêu hoàn toàn không định đối đầu trực diện với Tề Hám. Cậu giơ hai tay lên quá đầu, mỗi bên giơ hai ngón tạo thành cặp tai thỏ rồi lắc lắc mấy cái, sau đó hạ tay xuống: “Tôi về đội đây, anh cũng nghỉ sớm đi.”
22, đúng là cái tuổi phơi phới tươi đẹp. Tề Hám thản nhiên nói: “Tạm biệt.”
Sau khi trở về đơn vị, Yến Nghiêu thay quần áo rồi nằm lại xuống chiếc giường trong ký túc xá. Cậu lấy điện thoại, nóng lòng lướt xem trang cá nhân của Tề Hám. Lúc nhấn vào ảnh đại diện, thanh niên phát hiện đó chỉ là hình một chậu cây xanh cực kỳ giản dị, giống hệt kiểu ảnh đại diện mà ba mẹ cậu hay dùng.
Yến Nghiêu mở khung chat, gửi đi một tin nhắn: Lục Dã Tiên Tung (Phù thủy xứ Oz).
Tề Hám: ?
Yến Nghiêu: Tên tài khoản tôi nghĩ cho anh đấy, có hợp với ảnh đại diện của anh không?
Tề Hám: Đừng quậy nữa.