Nhà Soạn Nhạc – Yến Sơn Kiều

Chương 4

Trời vừa hửng sáng, Tề Hám đã dậy sớm đúng giờ, tưới hoa xong thì đi ăn một hộp bánh cuốn, vị bánh mềm mượt thấm đượm hương nước tương đậm đà.

Một hồi chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. Vừa bắt máy, mẹ anh đã nói từ đầu dây bên kia: “Dậy chưa con? Mẹ đang ở sân bay đây.”

Bà đang nói đến sân bay ở thành phố B. Tề Hám đáp: “Con dậy rồi, con đến ngay đây.”

May mà tối qua anh đã sạc sẵn chiếc xe điện, nếu không thì quãng đường đến sân bay cũng khá vất vả. Vừa đến nơi, anh đã nhận ra dáng người gầy gò mà nổi bật của mẹ mình ngay lập tức. Bà mặc một chiếc áo len màu be, bên ngoài khoác áo dạ màu sáng, mái tóc dài mềm mượt buông xõa tùy ý trên vai. Vẻ ngoài thanh tú khiến bà không cần trang điểm cầu kỳ, chỉ cần một lớp nền mỏng, kẻ thêm đôi mày và tô chút son cho gương mặt thêm tươi tắn.

Bà vén lọn tóc bên phải ra sau tai, thần sắc có chút xa cách nhưng ánh mắt lại vô cùng dịu dàng. Nhìn thấy con trai, bà nở một nụ cười nhẹ rồi đi đôi giày gót thấp xuống cầu thang. Thái độ lúc này khác hẳn với vẻ lạnh lùng qua điện thoại, trở nên gần gũi hơn nhiều.

Nghe con trai cất tiếng gọi “Mẹ”, bà véo nhẹ bắp tay Tề Hám, nói: “Hình như gầy đi rồi.” Ngừng một lát, bà lại bổ sung một câu, “Nhưng mà rắn chắc phết.”

   

Tề Hám không đáp lời, bắt đầu đánh trống lảng sang chuyện khác: “Mẹ lên xe đi.”

Đây không phải lần đầu mẹ anh ngồi sau chiếc xe điện này, và lần nào cũng khuyên anh nên mua một chiếc ô tô. Tề Hám giải thích: “Đường ở đây hẹp, dễ kẹt xe lắm.”

Mẹ anh ngồi nghiêng một bên, một tay níu lấy vạt áo Tề Hám để giữ thăng bằng: “Vậy thì về nhà đi. Đồ đạc của con bọn mẹ không động vào, lúc đi thế nào thì bây giờ vẫn y như vậy.”

Tề Hám chỉ đáp: “Vâng.”

Câu trả lời nước đôi khiến mẹ anh không truy hỏi thêm nữa, bà chỉ dặn: “Hút ít thuốc thôi.”

Về đến nhà, Tề Hám cắm sạc cho xe rồi vào phòng lấy nước cho mẹ. “Ở đây không có trà, mẹ uống tạm nhé.”

Mẹ Tề cầm lấy ly nước uống liền một mạch hai ngụm lớn: “Con trai mẹ cho uống gì thì mẹ thích uống nấy.”

Tề Hám ngồi xuống cạnh bà, không bị những lời ngọt ngào ấy lay chuyển mà hỏi thẳng: “Mẹ Mẹ tìm con có chuyện gì gấp à?”

Câu hỏi này của anh cũng bằng thừa. Chẳng lẽ anh lại không biết mẹ đến vì chuyện gì sao? Chẳng qua là vì trưa hôm qua biết con trai không ăn cơm đúng bữa nên bà mới thêm mắm thêm muối kể với chồng rằng con trai ở đây khổ sở thế nào, rồi đặt vé máy bay bay qua đây ngay trong đêm để thăm anh.

   

“Mẹ muốn đến thì đến thôi, thấy con gầy quá.”

“Mẹ nhìn nhầm rồi.”

Mẹ anh phủi quần áo rồi đứng dậy, nói: “Đi thôi, đi mua thức ăn.”

Tề Hám dẫn bà ra khu chợ gần đó. Mua nguyên liệu xong, cả hai về nhà chuẩn bị bữa trưa. Mẹ anh cởi áo khoác, xắn tay áo lên rửa tay nấu nướng, còn Tề Hám thì cúi người bóc tỏi, rửa rau, thái rau phụ giúp.

Bà lại lựa lời khuyên nhủ: “Mẹ biết sức khỏe con khá hơn nhiều rồi, nhưng có thời gian cũng nên về gặp bác sĩ Chu nói chuyện một chút. Như vậy con mới nắm được tình hình cụ thể của mình, ba mẹ cũng yên tâm hơn. Nhìn con nấu ăn như vậy, chúng ta lo lắm.”

Tề Hám bắt đầu rửa rau. Tiếng nước chảy ào ào vang lên. anh đáp: “Chuyện đó từ mấy năm trước rồi mà mẹ? Chẳng lẽ mẹ không tin con trai mẹ tự hiểu rõ bản thân mình hay sao?”

Mẹ anh ngập ngừng, dường như sợ mình nói sai điều gì đó. Bà thái thịt một lúc rồi lại không nhịn được, nói nhỏ: “Không phải, chỉ là muốn chắc chắn lại một chút thôi…”

Bà cảm thấy nên nhanh chóng đổi chủ đề thì hơn, bèn chuyển hướng: “Thế bao giờ con tìm bạn gái?”

Câu hỏi bật ra không kịp suy nghĩ, vừa nói xong bà đã nhận ra sai, định phản bác, nhưng Tề Hám đã nhanh miệng đáp trước. “Con sẽ không tìm bạn gái. Con không giống người khác, đó là sự thật không thể chối cãi. Con cũng hy vọng mẹ có thể hiểu và tôn trọng lựa chọn của con.”

   

Lập trường của Tề Hám luôn rất rõ ràng, thái độ vô cùng kiên quyết khiến một nhà giáo như bà lại bị chính con trai nói cho đến nỗi có chút xấu hổ.

“Là mẹ lỡ lời thôi, mẹ thật sự không có ý đó.”

Ăn cơm xong chưa được bao lâu, mẹ anh liền nói phải đi. Tề Hám tiễn bà ra sân bay. Lúc chạy xe về, đi được nửa đường thì xe sắp hết điện nên đành ghé vào tiệm của Cao Thanh để sạc nhờ.

Trong tiệm của Cao Thanh có một khoảng sân sau nho nhỏ, đó là nơi yên tĩnh để hắn vẽ vời. Trên chiếc bàn vuông vẫn còn đè một bản phác thảo mới chỉ có vài đường nét sơ sài.

Tề Hám kéo một ổ cắm điện ra sạc xe rồi ngồi xuống sofa lướt xem vòng bạn bè. Vừa mở ra, anh đã thấy Yến Nghiêu đăng một đoạn video ngắn quay cảnh mây trôi bồng bềnh.

Anh vừa tiện tay nhấn like một cái, tin nhắn của Yến Nghiêu lập tức nhảy ra ngay sau đó.

Yến Nghiêu: Con mèo kia thế nào rồi?

Tề Hám: Bệnh viện thú y giữ lại rồi.

Yến Nghiêu cảm thán: Định mệnh gì thế không biết.

Tề Hám không trả lời, sau đó Yến Nghiêu cũng không nhắn thêm gì nữa. Cuộc trò chuyện dừng lại ở đó.

   

Cao Thanh tiễn khách xong, mệt mỏi ngả người ra sofa. Hắn day day hốc mắt, giọng điệu uể oải: “Mệt não thật sự, để tao chợp mắt một lát.”

Tề Hám khẽ “ừ” một tiếng, tiện tay mò một cuốn sách trong ngăn kéo dưới bàn trà ra xem. Đợi Cao Thanh tỉnh dậy, hai người cùng nhau đến quán “Hàm Cẩu”. Ân Dã vẫn đang xem bộ phim tình cảm lần trước, thấy họ đến, y liền bưng ra hai ly rượu.

Tề Hám không đụng đến ly rượu, anh để ý thấy một cây gậy gỗ cắm trong lọ hoa bèn rút ra ngắm nghía. Đó là một cây pháp trượng, phần đuôi được đính một viên đá Lam Tinh nhỏ, thân có những đường vân rõ nét, trông như được tạo thành từ nhiều lớp lông vũ chồng lên nhau.

Ân Dã nói: “Cái này gần hai ngàn đấy.”

Cao Thanh ngồi bên cạnh chép miệng hai tiếng, nói: “Một ngàn rưỡi thôi, tao làm cho mày một cây y hệt.”

Ân Dã cười khẩy hai tiếng, khinh khỉnh đáp: “Mày bù thêm một ngàn rưỡi tao còn cân nhắc nhận.”

Hồi cuối hè, Ân Dã đã hái một ít mơ để ngâm cùng rượu chưng cất và đường phèn suốt ba tháng, nhấp một ngụm có thể cảm nhận được hương thơm của rượu quyện lẫn với vị thanh mát và chua ngọt đặc trưng của trái cây.

Ân Dã ra tủ rượu, đóng gói cho mỗi người một phần mang về uống. Cao Thanh chống trán lướt điện thoại. Hắn có hai tài khoản WeChat, một cho công việc, một cho cá nhân. Tài khoản cá nhân không có nhiều bạn bè, lướt một vòng đã thấy Tề Hám vừa nhấn thích video của Yến Nghiêu.

   

Bị Cao Thanh huých chân, Tề Hám lơ đãng hỏi: “Sao thế?”

Cao Thanh chìa màn hình điện thoại cho anh xem, chỉ vào ảnh đại diện của Yến Nghiêu, “Sao mày lại quen em họ tao?”

Tề Hám nghiêng đầu liếc một cái, thấy cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên: “Nơi này bé như cái lỗ mũi, quen em họ mày thì có gì lạ à?”

Thôi được rồi, thế là Cao Thanh nghẹn họng, không còn gì để nói.

Tề Hám lại nhấp một ngụm rượu, chợt nhớ đến những hành động kỳ quặc của Yến Nghiêu bèn lên tiếng: “Cậu ta…”

Thấy Cao Thanh quay sang nhìn mình, Tề Hám cuối cùng lại không nói ra, chỉ xua tay tỏ ý không có gì.

Cao Thanh bực bội nói: “Ghét nhất cái kiểu nói chuyện nửa vời, làm người khác tò mò chết đi được!”

Bình Luận (0)
Comment