Yến Nghiêu đang trong giờ huấn luyện thì chuông báo độn vang lên. Ở thành phố nhỏ, xác suất xảy ra hỏa hoạn lớn là rất thấp, đa phần chỉ là cháy bếp hoặc trẻ con bị kẹt ở đủ mọi nơi kỳ quái.
Tiếng chuông báo lần này là cứu nạn cứu hộ. Yến Nghiêu thay đồng phục cứu hộ rồi vội vã chạy đến khu nhà sinh hoạt chung ở tầng một của một khu dân cư. Người báo án nói rằng tay của một đứa trẻ bị kẹt vào khe hở của cửa kính lùa. Sau khi mang theo máy cưa không răng* từ trên xe chạy đến hiện trường, họ phát hiện đứa bé đang gào khóc thảm thiết, còn người mẹ đứng bên cạnh cũng đang sốt ruột không yên. Những người dân hiếu kỳ vây xem đều nhíu mày lo lắng cho xương khớp chưa phát triển hoàn thiện của đứa trẻ.
(Chú thích: Máy cưa không răng là một loại máy cưa chuyên dụng trong cứu hộ, thường dùng đĩa cắt tốc độ cao (như đĩa kim cương hoặc đĩa mài) thay vì lưỡi cưa có răng, dùng để cắt kim loại, bê tông, kính cường lực.)
Yến Nghiêu ngồi xổm xuống kiểm tra tình trạng ngón tay của bé. Khe cửa rất hẹp, các ngón tay rõ ràng đã bị sung huyết, sưng tấy và chuyển sang màu tím bầm. Cậu vừa trấn an tinh thần của đứa bé và người mẹ vừa chỉ huy một đồng đội chuẩn bị triển khai cứu hộ. Người đồng đội tên Hướng Văn Phi lập tức trèo lên chiếc thang đã dựng sẵn, khởi động máy cưa không răng chuẩn bị cắt khung cửa.
Đột nhiên, một người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ màu đen xông tới chặn họ lại, giọng điệu vô cùng gay gắt: “Không được phá cái cửa này! Chúng tôi đã liên hệ nhân viên sửa chữa chuyên nghiệp đến rồi!”
Yến Nghiêu từng đi cứu hộ vô số lần, kiểu người nào mà chưa từng gặp, nhưng thái độ ngang ngược, coi mình là đúng của đối phương đã khiến đứa trẻ bị kẹt tay hơn nửa tiếng đồng hồ mà vẫn chưa thoát ra được. Gặp phải trường hợp này, bất cứ ai cũng sẽ nổi nóng. Bản thân cậu vốn dĩ chẳng phải người lành tính gì. Bị câu nói đó chọc giận, thanh niên cũng bốc hỏa, nghiêm giọng quát: “Tôi là lính cứu hỏa, tôi chính là bên chuyên nghiệp đây! Các người có bản lĩnh gì mà cứu? Tay đứa bé kẹt lâu như vậy, nếu không cung cấp đủ máu dẫn đến hoại tử, máu dồn ngược trở lại thì hậu quả nghiêm trọng thế nào, ông có biết không? Ông gánh nổi trách nhiệm này không?”
Người đồng đội bên cạnh nhận thấy cảm xúc của cậu đang mất kiểm soát, vội vàng vỗ vai kéo Yến Nghiêu bình tĩnh lại. Nhân viên quản lý tòa nhà vừa định nói thêm gì đó đã bị một tràng của Yến Nghiêu chặn họng, không đáp lại được lời nào. Hậu quả của việc đắc tội với lính cứu hỏa rất nghiêm trọng, mà đó thực sự chẳng phải thứ ông ta có thể gánh vác nổi.
Yến Nghiêu nuốt lại những lời định nói vào trong, ra hiệu cho Hướng Văn Phi đang đứng trên thang tiếp tục công việc. Bản thân cậu thì cởi áo khoác cứu hộ của mình ra, trùm lên đầu đứa trẻ để che chắn cho bé khỏi những tia lửa b*n r* khi cắt cửa kính.
Mẹ của bé gái đã gọi 120, khi bác sĩ vừa chạy tới thì họ cũng hoàn thành việc cứu hộ. Yến Nghiêu vội vàng gọi bác sĩ lại kiểm tra tình hình vết thương. Đứa trẻ bị thương khá nghiêm trọng nên đã được đưa đến bệnh viện chữa trị. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, họ cũng rời khỏi khu dân cư để trở về trạm cứu hỏa.
Sắp xếp xong trang thiết bị, cả đội đi về phía nhà ăn. Chị gái nhân viên bếp vừa nấu xong bữa tối, trên bàn ăn bày biện đầy những món nóng hổi. Hướng Văn Phi chạy vội đến ngồi phịch xuống bàn, cầm đũa lên rồi thúc giục: “Nhanh lên nào, mẹ nó, ăn cơm mà cũng lề mề thế à?”
Một đồng đội khác ngồi xuống bên cạnh cậu ta, đáp: “Rồi rồi rồi, tôi cũng chẳng muốn ăn được nửa bữa lại phải chạy đi làm nhiệm vụ đâu.”
Yến Nghiêu nghe thấy Hướng Văn Phi văng tục, lập tức cảnh cáo: “Ăn nói cẩn thận chút.”
Giọng cậu vừa dứt thì chuông báo động lại vang lên. Lần này là chuông báo cháy. Hướng Văn Phi vừa gắp một đũa thịt lợn xào cần tây nhét vào miệng, đành vội vã đặt đũa xuống rồi lao ra ngoài. Yến Nghiêu phản ứng nhanh hơn, cơ thể còn chưa kịp ngồi xuống nên đã chạy đầu tiên. Cậu lao đến nhà xe, nhanh chóng mặc đồ chống cháy, xách mũ bảo hiểm rồi nhảy lên xe cứu hỏa.
Vài giây sau, các đồng đội khác cũng đã chuẩn bị xong xuôi, chiếc xe cứu hỏa lập tức khởi động, lao đến hiện trường.
Giờ cơm tối đặc biệt dễ xảy ra báo cháy. Việc sử dụng bếp ga hoặc bếp từ không đúng cách rất dễ gây ra các vụ hỏa hoạn nhỏ. Người báo án lần này cho biết ga bùng lên làm cháy nhà bếp, may mắn là mọi người đã sơ tán hết, trong nhà không còn ai.
Ngay khi đến hiện trường, công tác dập lửa lập tức được triển khai. Chỉ đạo viên Lưu Đống Lương bắt đầu chỉ huy các đội viên hành động. Yến Nghiêu và Hướng Văn Phi dẫn theo hai người khác đeo mặt nạ phòng độc, vác theo ống dẫn nước xông lên tầng bốn để lôi bình ga ra ngoài trước.
Đám cháy này không được coi là lớn, những vật dễ cháy trong bếp gần như cũng đã cháy hết. Trước mắt Yến Nghiêu toàn là khói, cậu cố gắng phân biệt vị trí của bình ga đang bốc cháy. Hướng Văn Phi vừa định xông lên đã bị Yến Nghiêu giữ lại: “Để tôi đi, cậu ở lại xem còn vật gì dễ cháy không.”
Dứt lời, cậu lao đến xách bình ga chạy xuống dưới lầu. Những người khác tuân theo lệnh của cậu, ở lại trong phòng để kiểm tra lại lần nữa, sau đó dùng bộ đàm phối hợp với đồng đội dưới lầu dập lửa.
Ngọn lửa nóng rực phun ra từ miệng van bình, dù đã đeo găng tay chống cháy vẫn cảm thấy bỏng rát. Hơi thở của Yến Nghiêu trở nên nặng nhọc, Yến Nghiêu xách bình gas cháy ngùn ngụt chạy xuống bốn tầng lầu. Việc xách theo một bình ga đang cháy hừng hực trên tay tiềm ẩn mức độ nguy hiểm nhất định, thế mà cách đó không xa vẫn có người dân tụ tập xem náo nhiệt Cậu sốt ruột quát lớn: “Mọi người tránh ra hết đi!”
Có đội viên can thiệp phối hợp sơ tán người dân. Yến Nghiêu đặt bình ga xuống một bãi đất trống, một đồng đội khác lập tức phối hợp phun nước vào bình ga. Sau khi nhiệt độ giảm xuống, cậu lấy một miếng giẻ ướt trùm lên miệng van rồi vặn khóa chặt lại.
Giải quyết xong bình ga, Yến Nghiêu quay trở lại tầng bốn, phối hợp cùng Hướng Văn Phi dập tắt hoàn toàn đám cháy.
Công tác cứu hỏa kéo dài gần một tiếng đồng hồ. Sau khi thu dọn thiết bị, hai người mỗi người xách hai cuộn ống dẫn nước nặng trịch xuống lầu. Lúc rời khỏi hiện trường, bộ đồ chống cháy của cả hai vẫn còn bốc khói.
Yến Nghiêu dùng chút nước còn sót lại ở trụ cấp nước dội lên người để hạ nhiệt, sau đó trèo lên xe cứu hỏa. Vừa về đến trạm ăn cơm, tiếng chuông báo động lại vang lên.
Thể lực mới hồi phục một chút đã lại phải xuất quân, thực sự là một thử thách lớn về sức bền. Lần này là một trạm phế liệu bị cháy. Đám cháy kéo dài gần ba tiếng mới dập xong, xong việc ai nấy đều nhếch nhác, mặt mũi lem luốc, trên quần áo cứu hộ toàn bụi than đen xì.
Cả đội vừa mệt vừa đói. Sau khi đậu xe gọn vào lề, họ nhảy xuống xe, ghé vào một quán ăn ven đường gần trạm.
Quán nhỏ, bàn ghế không có nhiều, Yến Nghiêu nhường ghế cho mọi người, còn mình thì ngồi lên một thanh lan can, bê hộp cơm rang ăn ngấu nghiến.
Trước khi cậu được điều đến đây, mọi người vẫn thường xuyên ra quán này ăn xiên nướng, ăn cơm, nên đã rất thân quen với ông chủ. Thấy Yến Nghiêu là người mới, ông chủ bèn hỏi thêm đôi câu.
Hướng Văn Phi miệng vẫn còn đầy mì xào, nói năng không rõ ràng: “Đây là tổ trưởng mới của bọn tôi, vừa mới chuyển đến.”
Yến Nghiêu đang bận ăn nên không muốn nói chuyện, chỉ gật đầu một cái xem như chào hỏi.
Cậu cắm cúi ăn, cũng không tham gia vào mấy câu chuyện phiếm của đồng đội. Một luồng đèn pha ô tô đột nhiên chiếu thẳng vào mặt cậu. Ngay sau đó, chiếc xe phanh lại ngay trước quán. Thanh niên ngẩng đầu, tưởng xe cứu hỏa đậu chắn đường, nhưng nhìn kỹ lại thì thấy không phải. Cửa sổ của chiếc ô tô kia hạ xuống, một cái đầu thò ra ngó nghiêng xung quanh.
Yến Nghiêu cảm thấy gương mặt đó hơi quen. Cậu nheo mắt nhìn một lúc, nhưng tay vẫn không ngừng xúc cơm vào miệng.
Cao Thanh nhìn kỹ một hồi lâu vẫn chưa dám chắc, đành phải xuống xe đi tới. Thực ra lúc đối phương bước đến, Yến Nghiêu đã nhận ra rồi, nhưng vì đang ăn dở nên không chủ động chào hỏi.
Hắn nhìn ngang ngó dọc, ngập ngừng một lát rồi hỏi: “Cậu là Yến Nghiêu phải không?”
Mặc dù là họ hàng nhưng gia đình Yến Nghiêu đã chuyển đi từ hồi hắn học cấp hai. Cao Thanh cũng đã mấy năm rồi không gặp cậu, ngoại hình thay đổi nhiều, ánh đèn đường tù mù, lại vừa mới đi cứu hỏa về nên ai cũng mặc đồng phục giống hệt nhau cộng với mặt mũi lem luốc, không nhận ra cũng là điều dễ hiểu.
Yến Nghiêu đưa tay áo lên quệt má, nhưng tay áo cũng toàn tro nên càng lau càng bẩn, cuối cùng đành gật đầu một cái.
Bấy giờ Cao Thanh mới dám chắc đây chính xác là cậu em họ của mình. Hắn không nhịn được mà buột miệng bằng tiếng địa phương: “Sao trông cậu bẩn thế này? Vừa đi làm nhiệm vụ về à?”
Yến Nghiêu “ừ” một tiếng. Những người đồng đội xung quanh đang vui vẻ ăn thịt nướng và tám chuyện thấy có người đến liền dọn ra một chiếc ghế mời đối phương ngồi, còn bản thân họ thì ngồi lên một thanh lan can khác.
Cao Thanh vội trả lại ghế: “Không cần đâu, mọi người cứ ngồi đi.”
Một người cao gầy khác lại bước xuống từ trên xe. Thị lực Yến Nghiêu rất tốt, chỉ thoáng liếc qua mái tóc dài hơi rối vì gió đã nhận ra đó là Tề Hám.
Từng bước đi của người đàn ông lại có khí chất rất khác biệt. Những người cao kều thường dễ bị gù lưng hoặc ưỡn hông, nhưng Tề Hám lại có vóc dáng cân đối, dáng đi thẳng thắn, vững chãi. Mỗi bước đều dứt khoát.
Yến Nghiêu mới xúc thêm một thìa cơm vào miệng thì ai kia đã đi tới đứng cạnh Cao Thanh. Hai tay đối phương đút túi quần, cụp mắt lạnh lùng nhìn người đang ngồi trên thanh chắn. Thanh niên lập tức dịch sang một bên để nhường chỗ cho cả hai, vừa nhai cơm vừa hỏi. “Sao đột nhiên lại đến tìm tôi vậy?”
Tề Hám ngồi xuống bên cạnh cậu. Lúc này, Yến Nghiêu mới ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người đối phương, hóa ra anh đã uống rượu. Vạt áo anh bị gió thổi phất qua phất lại, cọ vào người Yến Nghiêu dính thêm không ít bụi bẩn. Cậu giơ tay hất nhẹ áo ra, lại dịch người sang bên, nửa người như sắp rớt khỏi lan can, nói: “Đừng để áo cọ vào bị dơ rồi lại bắt tôi giặt đấy.”
Thấy họ quen nhau, Hướng Văn Phi cũng rất tự nhiên đưa hai xiên thịt nướng cho cả hai. Cao Thanh ngượng ngùng không dám nhận, vì không thân với Yến Nghiêu nên tự thấy lúng túng, chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ được giao. “Cậu mợ lo trời lạnh cậu không có áo mặc nên nhờ anh mang đến này.”
Yến Nghiêu hiểu được dụng ý tốt của ba mẹ. Ăn nhiều cơm rang thấy nghẹn ở cổ họng, cậu mở chai nước ngọt tu một hơi để đẩy thức ăn xuống rồi nói: “Làm phiền anh rồi, ngồi lại ăn chút gì đi.”
Tề Hám cũng nói: “Ngồi đi.”
Cao Thanh giật giật khóe miệng, khách sáo nói với Yến Nghiêu: “Nó cứ hễ uống rượu vào là lại như thế đấy, cậu đừng để ý.”
Yến Nghiêu chỉ nhếch môi đáp lại một nụ cười lịch sự, không nói gì thêm. Cậu nheo mắt nhìn Tề Hám, phát hiện trên mặt anh đột nhiên có một vết bụi, vừa mới giơ tay định nhắc nhưng lại thấy tay mình cũng toàn bụi nên đành rụt tay lại.
Tề Hám vuốt lại mái tóc rối, sau đó mặt không đổi sắc đưa tay, dùng ngón tay ấm áp lau nhẹ má Yến Nghiêu rồi dùng ngón tay dính chút bụi đó bôi thẳng lên mũi cậu.
Hành động mờ ám bất ngờ này khiến Yến Nghiêu đơ ra mất mấy giây mới hoàn hồn. Cậu nhíu mày, nom rõ ràng không quen với kiểu đụng chạm như vậy. Lúc cậu quay đầu lại nhìn thì “thủ phạm” đã thản nhiên nhìn thẳng về phía trước với vẻ mặt điềm nhiên như thường ngày.
Yến Nghiêu lại nhìn sườn mặt người đàn ông thêm một lúc rồi cũng không có phản ứng gì. Cậu nhanh chóng ăn xong cơm, vứt hộp nhựa vào thùng rác, sau đó đứng dậy đi đến xe cứu hỏa để rửa tay rửa mặt.
Cao Thanh ngồi ở phía bên kia của Tề Hám, tận mắt chứng kiến hành động trêu chọc em họ mình của đối phương bèn vội vàng lên tiếng bào chữa thay cho Tề Hám: “Sỉn rồi hả?”
Tề Hám lại từ phản ứng vừa rồi của Yến Nghiêu rút ra một kết luận: “Cậu ta là cong.”
Cao Thanh sững sờ một lúc rồi mới hỏi: “Sao mày biết?”
Nghe câu này, dường như chuyện xu hướng tính dục của Yến Nghiêu không phải là bí mật trong nhà. Tề Hám nhướng mắt, thản nhiên đáp: “Rõ như ban ngày.”
Cao Thanh “Ờ” một tiếng, không biết phải phản ứng thế nào. Yến Nghiêu vặn vòi nước xuống mức nhỏ nhất, sau khi rửa sạch tay thì hứng nước xoa mặt, cuối cùng dội cả đầu rồi lắc mạnh để nước văng ra như một chú chó nhỏ.
Hắn kiên trì hỏi nhỏ: “Này, bộ dân gay có thứ gì giống như râu kiến chỉ cần đụng một chút là biết ngay à?”
Tề Hám lấy bao thuốc ra chia cho mấy người lính cứu hỏa khác vài điếu, sau đó bật một điếu ra ngậm vào miệng rồi châm lửa. Thấy người đàn ông vẫn không trả lời, Cao Thanh dường như nghĩ đến gì đó lại hỏi nhỏ: “Hôm qua mày nhắc đến Yến Nghiêu rồi không hỏi tiếp, ý là muốn bảo cậu ta là gay đúng không?”
“Mày lèm bèm quá.” Tề Hám nạt lại, tỏ vẻ Cao Thanh quá lắm lời.
Bấy giờ, Yến Nghiêu đã rửa mặt xong và đi tới. Cậu cúi xuống, đưa tay búng một tiếng ngay trước mặt Tề Hám. Khi người đang ngậm điếu thuốc ngẩng lên nhìn mình, cậu không hề giật mình, trái lại hành động bất thình lình này lại dọa Cao Thanh nhảy dựng.
Rửa mặt xong, Yến Nghiêu trông vô cùng sáng sủa, trên mặt vẫn còn đọng vài giọt nước. Cậu vuốt ngược mái tóc ướt sũng ra sau để lộ đôi mắt sắc bén, mí lót và sống mũi cao, là gương mặt điển hình của một thanh niên điển trai.
Yến Nghiêu thở ra một hơi, thổi tan làn khói mỏng trước mắt rồi cúi xuống nhìn thẳng vào mắt Tề Hám. Mắt người đàn ông rất đen, đặc như mực tàu khiến người khác không dám nhìn thẳng. Nhìn lâu có cảm giác như mọi suy nghĩ trong lòng đều bị anh nhìn thấu, mỗi cái nhấc mắt hay cụp mi đều toát lên vẻ lạnh lùng, bất cần đời. Đuôi tóc Tề Hám dài đến vai, thường thì buộc tùy ý ra sau, nhưng dung mạo lại không hề mang nét nữ tính, ngũ quan sắc bén, đường xương nổi rõ, góc hàm rành rẽ, đem lại cảm giác lạnh lùng kiêu ngạo.
Bản thân Tề Hám toát ra một khí chất rất khác biệt luôn khiến người ta cảm thấy có khoảng cách dù cho anh đang đứng cạnh Cao Thanh giữa không khí đời thường khói lửa nhất của một quán nướng ven đường. Nhưng người đàn ông vẫn toát ra vẻ cô độc và lãnh đạm, chỉ là sự lạnh nhạt ấy chẳng hề cao ngạo. Trái lại, nó có vẻ rất mực kiềm chế.
Yến Nghiêu đưa bàn tay phải đang giấu sau lưng ra, dùng một tay bật nắp lon Coca rồi đưa cho Tề Hám. Tề Hám vốn không uống nước ngọt nên lại đưa nó cho Cao Thanh.
Hai người kia đã chiếm hết chỗ lan can nên Yến Nghiêu không còn chỗ nào để ngồi. Vốn đã quen ngồi ngủ ở những nơi bẩn thỉu bừa bộn, cậu cứ thế ngồi thẳng xuống đất, ngẩng lên nhìn hai người họ.
Tề Hám nhả ra một ngụm khói, rút bao thuốc ra đưa cho cậu. Yến Nghiêu xua tay, “Thôi.”
Tề Hám không nói gì, cất bao thuốc vào túi. Yến Nghiêu nhìn theo động tác của anh, nghĩ đến mấy lần gặp mặt thì quá nửa thời gian thấy anh không hút thuốc cũng là uống rượu, bèn “tốt bụng” nhắc nhở: “Hút thuốc nhiều sẽ bị liệt dương đấy.”
Lời vừa dứt, Cao Thanh bật cười một tiếng đầy chế nhạo. Tề Hám vẫn chẳng có phản ứng gì, tiếp tục hút thuốc như thể chẳng phải chuyện của mình. Yến Nghiêu nhún vai, nở một nụ cười trông rất ngứa đòn: “Có cơ sở khoa học cả đấy.”
Lúc này, Tề Hám cũng nhếch môi cười, vẻ xa cách giữa hai hàng lông mày cuối cùng cũng tan đi đôi chút. Anh vân vê đầu lọc thuốc, nói: “Còn Coca thì giết t*nh tr*ng, nửa tiếng vừa rồi cậu đã uống hai lon rồi.”
Ngụm nước ngọt trong miệng Cao Thanh nhất thời nuốt không được mà nhổ cũng chẳng xong, còn Yến Nghiêu thì ngây người nhìn Tề Hám. Thật ra chỉ nhìn mặt thì không thể biết Tề Hám đã uống rượu, bởi vì mặt anh không đỏ, mắt cũng chẳng chút mơ màng.
Tề Hám bắt chước giọng điệu của Yến Nghiêu, cũng lên giọng ở cuối câu. Nhưng vì giọng anh trầm nên không thể nhại lại được ngữ điệu đặc trưng của người bản xứ, thành ra trông không giống bắt chước mà giống như đang cố tình trêu chọc cái giọng điệu của đối phương hơn: “Nhưng mà không có cơ sở khoa học đâu.”