Nhà Soạn Nhạc – Yến Sơn Kiều

Chương 6

Chẳng bao lâu sau, hai người họ nói phải đi, Cao Thanh liền đứng dậy đi lấy xe. Tề Hám đứng bên đường hút nốt mẩu thuốc còn dở trong khi Yến Nghiêu cũng đứng dậy, sánh vai cùng anh.

Ánh mắt cậu dừng lại trên một vệt tro dính trên má Tề Hám mà anh ấy chưa nhận ra, thế là Yến Nghiêu bèn dùng vai huých nhẹ vai Tề Hám rồi chỉ vào vị trí tương tự trên mặt mình để nhắc nhở.

Tề Hám phả ra một làn khói, chỉ nói: “Đừng có tùy tiện như vậy.”

Yến Nghiêu thấy lời này của đối phương thật khó hiểu, sau hai giây ngẫm nghĩ liền bật cười: “Tùy tiện? Đều là đàn ông con trai cả, thơm một cái thì có làm sao?”

Tề Hám cũng chỉ thuận miệng trêu cậu một chút. Đuôi mắt anh hơi nhướng lên tỏ vẻ không mấy bận tâm rồi búng tàn thuốc, ném mẩu thuốc xuống đất dùng mũi giày dụi tắt. Chẳng hề bận tâm có đường đột hay không, anh chuyển thẳng sang chuyện khác: “Cậu tính xem nợ tôi bao nhiêu tiền rồi?”

Yến Nghiêu không ngờ anh vẫn còn nhớ chuyện này, bèn đáp: “Tôi đâu nói nợ tiền anh, còn bảo anh định lừa tiền tôi cơ mà.”

   

Tề Hám thoáng cười một tiếng, cúi xuống nhặt mẩu thuốc lá vứt vào thùng rác. Thấy câu chuyện sắp bị lái đi đâu mất, Yến Nghiêu đành lên tiếng nói thẳng: “Mặt anh dính bụi kìa.”

Nghe vậy, Tề Hám đưa tay chà chà má, Yến Nghiêu nhìn anh rồi gật đầu ra hiệu đã sạch.

Thấy Cao Thanh lái xe vòng tới, Tề Hám bước lên xe. Yến Nghiêu không lấy chăn đệm vì ở đơn vị đều dùng chăn ga thống nhất, không được mang đồ riêng vào. Thế là Cao Thanh bảo cậu xách những thứ khác lên.

Sau khi lấy đồ xuống xe, Yến Nghiêu dặn họ đi đường cẩn thận rồi vẫy tay chào tạm biệt. Tề Hám cũng uể oải giơ tay vẫy lại. Bấy giờ, Yến Nghiêu mới theo chân đoàn lính cứu hỏa tất tả trở về trạm.

Tề Hám ngả người trên ghế phụ, Cao Thanh khởi động xe rồi trêu chọc: “Trông mối quan hệ của hai người còn thân thiết hơn cả quan hệ huyết thống giữa tôi với cậu ta nữa đấy.”

Lời này quả thật không sai. Mối quan hệ giữa anh và Yến Nghiêu vừa ngượng ngùng vừa khách sáo, ai tinh mắt cũng có thể nhận ra. Có lẽ vì trước đây vốn không thân, lại thêm mấy năm không gặp, chỉ là vì người lớn lo lắng nên mới đến hỏi thăm một chút.

***

Sáng hôm sau, lúc ra vườn xem hoa, Tề Hám phát hiện chậu trà mi mình trồng đã nở liền lấy điện thoại ra chụp hai tấm ảnh.

Dương Mai ở lầu hai vẫn như mọi khi, khoác vội cái áo rồi ra ngoài mua đồ ăn sáng. Khi đi ngang qua chậu trà mi, cô nổi ý xấu định bẻ một cành thì bị Tề Hám “hỏi thăm” vài câu nên chột dạ bỏ đi.

   

Tưới hoa xong, Tề Hám trở vào nhà, gõ vài chữ rồi đăng hai tấm ảnh vừa chụp lên vòng bạn bè, sau đó đặt điện thoại xuống, đeo tai nghe chuyên tâm sáng tác.

Phòng làm việc của anh không lớn, chỉ có vài nhạc cụ cơ bản và mấy cây guitar bass treo trên tường.

Lúc nghỉ giải lao, người đàn ông day day trán, mở điện thoại lên mới phát hiện bác sĩ tâm lý đã gọi cho mình từ mấy mươi phút trước. Nhưng vì đang viết nhạc, anh để điện thoại ở chế độ im lặng nên không hề nghe thấy. Chuyển sang WeChat, quả nhiên anh đã nhận được tin nhắn của bác sĩ.

Bác sĩ Chu: Sao mãi không trả lời thế? Tôi làm phiền cậu à?

Tề Hám: Đang viết nhạc.

Bác sĩ Chu: Ồ, dạo này sao rồi?

Tề Hám: Vẫn như cũ.

Bác sĩ Chu: Lúc nào rảnh thì về kiểm tra lại nhé.

Tề Hám châm một điếu thuốc, không có ý định trả lời nữa. Đúng lúc này, một tin nhắn khác hiện lên ở phía trên màn hình điện thoại.

Yến Nghiêu: “Cào nát mặt mỹ nhân” là gì thế?

Tề Hám: Một giống hoa trà mi.

Chậu trà mi đang nở trong sân nhỏ chính là loại này, dòng trạng thái của anh cũng chỉ có mấy chữ ngắn gọn như vậy. Trong ảnh, đóa trà mi trắng muốt đang lặng lẽ bung nở, yêu kiều như một mỹ nhân. Thế nhưng, một vệt đỏ lại hiện lên nổi bật trên cánh hoa trắng, tạo nên một vẻ đẹp diễm lệ mà không trọn vẹn, vì thế mới có tên là “Cào Rách Mặt Mỹ Nhân”.

   

Yến Nghiêu: Loài “Ỷ Lan Kiều” trông cũng giống nó lắm, là chị em à?

Tề Hám: Chẳng phải cậu biết rồi sao?

“Cào nát mặt mỹ nhân” là một vệt đỏ trên nền trắng, còn nếu sắc đỏ nhiều hơn thì đó chính là Ỷ Lan Kiều. Hai loại này rất giống nhau, nếu Yến Nghiêu đã biết đến Ỷ Lan Kiều thì không thể nào không biết Trảo Phá Mỹ Nhân Kiểm.

Bác sĩ Chu: Lại sáng tác rồi à? Hansel?

Tề Hám: Sao vậy?

Bác sĩ Chu: Tôi đã liên lạc với dì Tề rồi, cả hai chúng tôi đều muốn cậu về khám lại.

Tề Hám: Để qua Tết đi

Sau đó, bác sĩ Chu gửi một nhãn dán OK rồi không nhắn gì thêm nữa.

Người đàn ông quay lại giao diện trò chuyện với Yến Nghiêu, phát hiện đối phương đã trả lời.

Yến Nghiêu: Thì cũng phải liên lạc chứ, dù sao anh là quý nhân hay quên, lỡ quên mất tôi thì không hay đâu.

Tề Hám: Nói năng khó nghe thế.

Yến Nghiêu: Hansel à, tôi nói thật mà.

Quả nhiên, Yến Nghiêu thật sự biết Tề Hám. Việc nhắc đến tên tiếng Anh của anh chứng tỏ đối phơng đã từng nghe những bài hát anh viết, thậm chí còn để ý đến dòng ghi tên nhạc sĩ và người viết lời của những bài hát nổi tiếng đó đều là Hansel.

   

Thấy anh chưa trả lời ngay, đối phương lại nhắn thêm một câu.

Yến Nghiêu: Mai có buổi huấn luyện thao tác cứu người, đến lúc đó tôi quay cho anh xem.

Tề Hám: Hai hôm nữa có bài hát mới.

Anh vừa trả lời tin nhắn xong thì đúng lúc bác Tề ở trên lầu gọi điện rủ lên ăn cơm.

Tề Hám ăn uống khá điều độ, đang lúc chưa biết giải quyết bữa trưa thế nào thì bác Tề gọi đúng lúc. Thế là anh dọn dẹp qua loa rồi đi lên.

Bác Tề nấu hai món mặn một món canh, gồm có bắp cải xé tay, gà ta kho khô và canh sườn củ cải. Ông đã múc sẵn cho anh một bát canh, Tề Hám bước vào đến bên bàn ăn liền ngăn lại khi đối phương định xới cơm cho mình, nói: “Để cháu ạ.”

Bác Tề cười hiền hậu, dù tiết trời vẫn chưa đến những tháng lạnh nhất, nhưng căn nhà này quá tối tăm nên càng thêm ẩm và lạnh. Ông bảo anh ngồi xuống, miệng dặn dò: “Đông ăn củ cải, hạ ăn gừng, mau uống một bát đi, chỗ của bác lạnh lắm.”

Tề Hám thuận theo húp một ngụm canh đã nguội bớt vừa đúng độ ấm rồi cười lái sang chuyện khác: “Ngon lắm ạ, vừa ngọt vừa thanh.”

Bác Tề mỉm cười, đứng dậy đi tìm chiếc máy sưởi nhỏ mang ra. Tề Hám bảo bác đừng bận tâm, ăn một bữa là ấm người ngay, nhưng bác Tề rất cố chấp, vẫn mang máy ra cắm điện rồi nói: “Kệ đi, mau ăn cơm đi.”

Tề Hám không cản được bác, đành chỉ cười nhẹ.

   

***

“Cười, còn cười nữa à? Có gì hài hước lắm sao?”

Yến Nghiêu cầm đồng hồ bấm giờ, mắt dán chặt vào Hướng Văn Phi, lông mày nhíu lại, vẻ mặt nghiêm khắc, giọng điệu nặng nề. Khi không cười, gương mặt lạnh lùng của cậu trông khá dữ dằn, chỉ cần nhấc mí mắt liếc một cái cũng đủ khiến người ta rùng mình. Tuổi cậu còn trẻ nhưng không có nghĩa là năng lực kém. Ngược lại, năng lực của cậu khá xuất chúng, đầu óc linh hoạt, nếu không sao có thể dễ dàng trở thành đội trưởng ở tuổi  22 này.

Hướng Văn Phi còn nhỏ tuổi hơn cả Yến Nghiêu. Cậu ta mới 18 tuổi, vừa hoàn thành khóa huấn luyện tân binh và ra ngoài thực tập chưa được bao lâu. Đây là người thật thà chất phác, có gì nói nấy, câu cửa miệng luôn luôn là “xin lỗi”. Tuy tiếp thu hơi chậm nhưng Hướng Vãn Phi dám hỏi dám học, sau khi bị Yến Nghiêu mắng vài câu liền lập tức nghiêm mặt nhận sai: “Xin lỗi.”

Yến Nghiêu chỉnh lại đồng hồ bấm giờ, đứng sang một bên nhường chỗ: “Tiếp tục.”

Bài tập leo dây đòi hỏi sức mạnh cánh tay và lực cơ bụng. Thể lực và sức bền của Hướng Văn Phi đều khá tốt, chỉ là đôi lúc hơi ham chơi. Đối phương chỉnh lại tư thế. Ngay khi Yến Nghiêu hô “Bắt đầu”, cậu ta nhanh chóng bật người tóm lấy sợi dây thừng rồi dùng tay không leo thẳng lên tầng bốn.

Khi lên đến cửa sổ, Yến Nghiêu bấm dừng đồng hồ. Thành tích khá tốt, lúc này chân mày cậu mới giãn ra.

Hướng Văn Phi từ trên lầu trượt xuống, vừa làm vừa cười hì hì: “Sao rồi? Sao rồi?”

   

Yến Nghiêu chỉ liếc một cái, Hướng Văn Phi lập tức hiểu, vui vẻ “yeah” một tiếng. Thấy dáng vẻ đắc ý ấy, Yến Nghiêu không nhịn được dội gáo nước lạnh: “Mừng hơi sớm rồi đấy, ngày mai chuẩn bị cho bài tập sơ tán vật tư.”

Nghe vậy, quả nhiên Hướng Văn Phi ỉu xìu ngay lập tức.

Yến Nghiêu tiếp tục dẫn cả đội huấn luyện. Hôm nay không có vụ báo động nào lớn, chỉ cần xử lý một đứa trẻ bị kẹt đầu vào hàng rào công viên và một vụ trẻ con giận dỗi tự nhốt mình trong phòng suốt hai ngày không ăn uống, cha mẹ lo sốt vó nên báo cảnh sát phá cửa.

Ngày hôm sau, họ thức dậy đúng giờ để tập thể dục. Buổi huấn luyện sáng diễn ra như thường lệ, còn buổi chiều thì bắt đầu chuẩn bị đạo cụ cho bài diễn tập sơ tán vật tư.

Hướng Văn Phi kéo một hình nộm màu đỏ rất lớn ra. Yến Nghiêu xách hai thùng xốp, còn một đồng đội đi sau thì vác theo một bình ga. Sau khi đo đạc khoảng cách và dán vạch vị trí trên đường chạy, họ đặt các đạo cụ vào chỗ rồi bắt đầu tập hợp đội hình.

Đội của họ xếp khá cuối. Yến Nghiêu đứng xem các đồng đội ở đội khác một lúc, thấy tốc độ của mọi người đều khá ổn thì đưa điện thoại cho Hướng Văn Phi nhờ cậu lát nữa quay giúp một đoạn video. Hướng Văn Phi ngoan ngoãn đáp “Vâng” một tiếng, tỏ ý đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Bình Luận (0)
Comment