Tề Hám vội vã đến quán trà nhưng vẫn không tránh khỏi việc muộn mất 15 phút do một đoạn đường bị chặn nên phải đi đường vòng. Anh tỏ vẻ áy náy, một tay giữ chiếc khăn choàng bị tuột xuống khi cúi người, tay còn lại đưa ra nói: “Xin lỗi, đường bị chặn nên tôi phải vòng đi một chút.”
Người nọ đứng dậy, mỉm cười lịch sự bắt tay anh: “Đàn anh khách sáo quá, chúng ta đã là bạn bè rồi mà.”
Tề Hám lịch thiệp nắm lấy nửa bàn tay của cô, chỉ siết nhẹ rồi buông ra. Sau khi cả hai cùng ngồi xuống, họ bắt đầu chào hỏi xã giao.
Người phụ nữ đối diện là Ôn Tinh, học trò của thầy Mai Mậu Bân cũng là giảng viên hướng dẫn Tề Hám. Anh chưa từng gặp cô ngoài đời, nhưng vì cô tài năng xuất chúng, lại tốt tính khéo ăn nói nên rất được lòng thầy. Những lời khen mà thầy dành cho Ôn Tinh đã sớm khiến tai Tề Hám nghe đến chai sạn.
Khi đó, Mai Mậu Bân cảm thấy hai người họ chắc chắn sẽ tâm đầu ý hợp trong âm nhạc, lại có những ý tưởng cố chấp giống hệt nhau nên đã làm cầu nối cho đôi bên trao đổi phương thức liên lạc. Quả nhiên sau khi trò chuyện, cả hai đã nhanh chóng trở thành bạn bè.
Tề Hám quen cô qua sự giới thiệu của thầy từ ba năm trước. Ban đầu vì cả hai đều bận, Ôn Tinh bận tốt nghiệp còn Tề Hám bận công việc, sau đó Tề Hám lại gặp chuyện nên cuộc gặp mặt cứ bị trì hoãn. Mãi đến sau này khi Tề Hám chuyển đến thành phố B sinh sống, Ôn Tinh cũng không làm phiền mà đợi đến khi anh ổn định trở lại mới tìm đến để thực hiện cuộc gặp đã muộn mất ba năm này.
Tề Hám giơ tay gọi phục vụ, gọi một ít bánh ngọt và một ấm trà Long Tỉnh. Sau khi nghệ nhân trà biểu diễn xong, ra hiệu rằng họ có thể thưởng thức rồi thì lui ra. Ôn Tinh cầm tách trà, đoan trang nhấp một ngụm rồi cười nói: “Thầy không lừa em, anh ở ngoài đời quả nhiên đẹp trai hơn nhiều.”
Người quen lâu ngày thì chỉ cần khách sáo vài câu là đủ. Lần gặp mặt này không chỉ đơn thuần là gặp mặt. Từ hai năm trước, Ôn Tinh đã đề nghị hợp tác. Lúc đó Tề Hám quá nhiều việc nên cứ lần lữa mãi, sau khi gặp chuyện lại lui về ở ẩn, chẳng ngờ rằng Ôn Tinh vẫn luôn chờ đợi.
Cô từng nói nếu Tề Hám không muốn quay lại thì bản thân sẽ tìm đến tận nơi, và cô đã thực sự làm được điều đó. Còn Tề Hám cũng đã đồng ý với đề nghị hợp tác của đàn em.
Tề Hám và Ôn Tinh trò chuyện rất sôi nổi, cả hai đã rũ bỏ được chút lạ lẫm ban đầu để trở nên nhiệt tình như khi nói chuyện trên mạng.
Tề Hám gõ nhẹ vào màn hình máy tính: “Theo ý tưởng ban đầu thì đây là một bản tình ca, nhưng bây giờ anh không nghĩ vậy nữa, em thấy sao?”
Ôn Tinh cười: “Vậy sao?” Cô đứng dậy, phóng khoáng vỗ bàn một cái, “Đợi em đi vệ sinh một lát, quay lại sẽ cùng anh bàn thâu đêm.”
Tề Hám mỉm cười. Sau khi Ôn Tinh rời khỏi phòng riêng để vào nhà vệ sinh, anh lấy điện thoại ra xem tin nhắn, đúng lúc này Yến Nghiêu gửi đến một tin.
Yến Nghiêu: [Video]
Yến Nghiêu: Cuộc thi diễn tập cứu người 400 mét.
Tề Hám trước tiên trả lời bằng một chữ “Được”, sau đó nhấn vào video để xem. Âm thanh nền rất ồn ào, có tiếng người la hét cổ vũ và tiếng gió rít vù vù. Nhân vật chính trong video là Yến Nghiêu. Cậu mặc bộ đồ cứu hộ màu cam, đang trong tư thế chuẩn bị trên đường chạy. Ngay khi nghe thấy tiếng súng hiệu, cậu lập tức lao đi, bắt đầu bằng một đoạn chạy không tải.
Yến Nghiêu chạy rất nhanh, sau đó giảm tốc độ và dừng lại bên cạnh hình nộm. Cậu cúi xuống, kéo hình nộm đứng dậy rồi lại khom người vác hình nộm nặng trịch lên vai và tiếp tục chạy.
Khi thấy cảnh này, Tề Hám nhướng mày. Hình nộm này nặng 60 kg, nặng trịch và không có điểm tựa, thế mà Yến Nghiêu vẫn vác nó chạy với tốc độ không hề thua kém lúc chạy không tải.
Tiếng mở cửa bất chợt vang lên cắt ngang video. Tề Hám tắt khung chat, khóa màn hình điện thoại, đợi Ôn Tinh ngồi xuống thì giơ tay ra hiệu tiếp tục. “Lúc trước anh cố tình viết bài hát này theo hướng ngọt ngào, nhưng giờ nghe lại thấy quá gượng gạo, giai điệu không còn phù hợp nữa.”
Giọng nói của người đàn ông cũng lạnh lùng như chính con người anh, ngay cả khi nói chuyện với tông giọng bình thường vẫn luôn tạo cảm giác xa cách. Thế nhưng Ôn Tinh nghe xong lại thấy sôi sục nhiệt huyết. Cô rất muốn được hợp tác với Tề Hám, đó là sự ngưỡng mộ và thiện cảm dành cho một người xuất chúng trong ngành.
Tề Hám hiện tại chưa có nhiều ý tưởng, chỉ là muốn thay đổi định hướng. Anh muốn lắng nghe suy nghĩ của Ôn Tinh nhiều hơn để cả hai cùng bàn bạc trước rồi cuối cùng mới quyết định phương hướng.
Hôm nay họ không bàn bạc sâu hơn. Ôn Tinh mới đến tối qua đã vội hẹn gặp Tề Hám vào sáng sớm nên anh bảo cô về nghỉ ngơi trước. Ôn Tinh khá bướng bỉnh, phải khuyên tới khuyên lui mấy lần cô mới đồng ý về nghỉ.
***
“Cậu định mua cái này à?”
Yến Nghiêu nhìn vào màn hình điện thoại của Hướng Văn Phi, trên đó là một đôi nhẫn vàng với giá gần 30.000 tệ. Hướng Văn Phi muốn mua một đôi cho cha mẹ vì hồi họ kết hôn chỉ bày mấy bàn tiệc rồi đi đăng ký. Sau một đời vất vả, cậu ta muốn dùng khoản tiền đầu tiên mình dành dụm được để mua tặng hai người một cặp nhẫn.
Yến Nghiêu lại nói: “Đẹp đấy, hai bác sẽ thích thôi.”
Hướng Văn Phi mỉm cười, tiếp tục lướt web. Yến Nghiêu dựa lưng vào ghế, lấy điện thoại từ túi ra mở lên, vẫn chẳng có tin nhắn mới nào. Sau khi cậu gửi tin nhắn cho Tề Hám thì chỉ nhận lại một chữ “được”, sau đó đối phương đã biến mất tăm, chẳng rõ có xem video hay không.
Yến Nghiêu nhấn vào ảnh đại diện của Tề Hám xem thử, khung trò chuyện cũng tĩnh lặng y như cái ảnh đại diện cây xanh của người nọ.
Vòng bạn bè của Tề Hám khá bình thường, chủ yếu là ảnh hoa anh tự trồng và vài bài hát chia sẻ. Yến Nghiêu nghĩ một lát rồi quay lại giao diện WeChat của mình, tự đổi một cái ảnh đại diện mới hòng thu hút sự chú ý của Tề Hám.
Cất điện thoại đi rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, Yến Nghiêu ngồi trên xe cứu hỏa khá cao nên cũng khó thấy rõ mặt người đi đường. Thế nhưng, khi đi ngang qua khu phố đi bộ, cậu vẫn tinh mắt bắt gặp một bóng người bèn lập tức nói: “Dừng xe một chút.”
Đồng đội đạp phanh dừng xe lại, Yến Nghiêu hạ cửa kính xuống rồi gọi về phía hai bóng người, một cao một thấp: “Tề Hám!”
Đối phương ngẩng đầu lên. Yến Nghiêu thò hẳn người ra khỏi cửa sổ. Khi Tề Hám nhận ra là cậu, người đàn ông chỉ mỉm cười lịch sự. Yến Nghiêu sờ túi, tìm thấy thanh sô-cô-la mà mẹ của cô bé vừa cứu ban nãy nhét cho liền ném ra ngoài cửa sổ. Thỏi sô-cô-la vẽ một đường cong trong không trung được Tề Hám giơ tay bắt gọn một cách gọn gàng. Thanh niên nhếch môi, vẫy vẫy tay rồi kéo cửa kính xe lên.
Tề Hám cũng vẫy bàn tay đang cầm thanh sô-cô-la coi như chào tạm biệt. Ôn Tinh nhìn theo hướng chiếc xe cứu hỏa rời đi, nói: “Xem ra anh có không ít bạn bè ở đây nhỉ.”
Tề Hám đưa thanh sô-cô-la vị dâu cho cô, cười đáp: “Không ngờ em lại thật sự chịu đến đây.”
Ôn Tinh nhận lấy thanh sô-cô-la, nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc mà kiên định: “Em đến vì em tin tưởng anh.”
Lần này, nụ cười của Tề Hám có thêm một chút chân thành: “Cảm ơn em.”
Đúng lúc ấy tài xế tới, Ôn Tinh cất socola vào túi rồi đưa tay ra: “Hợp tác vui vẻ nhé, Hansel.”
Tề Hám cũng bắt tay cô: “Hợp tác vui vẻ.”
Sau khi tạm biệt Ôn Tinh, Tề Hám đứng nhìn chiếc xe chở cô khuất dần khỏi tầm mắt rồi mới một mình lái xe điện về nhà.
Về đến nhà, Tề Hám lại bận rộn với công việc của mình. Đến giờ ăn, anh mới ra khỏi phòng để nấu cơm. Trong lúc chờ cơm chín, người đàn ông mới lấy điện thoại ra xem. Người đàn ông lướt qua cái ảnh đại diện lạ lẫm rồi nhìn sang phần ghi chú, thì ra là Yến Nghiêu.
Bấy giờ ai kia mới nhớ ra bản thân chưa trả lời tin nhắn của cậu, thế là Tề Hám nhấn vào khung trò chuyện, gửi một đoạn ghi âm qua.
“Ban ngày bận bàn công việc nên quên mất. Xem video rồi.”
Yến Nghiêu trả lời rất nhanh: Bàn công việc với cô gái ban ngày à?
Tề Hám đáp lại một chữ “Ừ”, sau đó gõ thêm vài chữ rồi đặt điện thoại xuống.
Tề Hám: Ăn cơm đi.
Giải quyết xong vấn đề cơm nước, Tề Hám lại tiếp tục vùi mình trong phòng nhạc. Viết xong, anh tiện tay chia sẻ lên vòng bạn bè. Hai phút sau tin nhắn của Yến Nghiêu lại hiện lên.
Yến Nghiêu: Tôi đang nghe bài hát anh viết này.
Tề Hám còn chưa kịp trả lời, một tin nhắn khác lại đến.
Yến Nghiêu: Anh còn nhớ không? “Đèn Khổng Minh” ấy.
Câu nói này kéo Tề Hám trở về khung cảnh lần đầu gặp gỡ, anh gõ hai chữ trả lời.
Tề Hám: Sao thế?
Dường như người bên kia không mấy hài lòng với phản ứng này: Sao anh chẳng có vẻ mong đợi gì cả thế?
Thế nhưng Tề Hám hoàn toàn không để tâm đến lời đó của cậu, chỉ hỏi: Tổ chức vào đúng đêm giao thừa à?
Yến Nghiêu: Ừ, không chỉ có thể nhìn thấy nó, mà còn có thể nhìn thấy tôi nữa.