Hôm sau, Ôn Tinh đến nhà Tề Hám. Ở chỗ anh có sẵn nhạc cụ và thiết bị chỉnh âm nên sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu vừa thực hành vừa thảo luận trực tiếp.
Dương Mai ở lầu hai lần đầu tiên thấy có phụ nữ đến nhà Tề Hám bèn ngạc nhiên chớp chớp đôi mắt hạnh tròn xoe của mình. Tề Hám và Ôn Tinh đều không đoái hoài gì đến cô ta. Thấy mình bị làm lơ, ai kia tức tối bẻ một cái gai xương rồng trong sân nhà Tề Hám rồi cắm ngược lại vào thân cây để tỏ thái độ bất mãn.
Ôn Tinh tham quan phòng làm việc của anh. Tề Hám đã dọn phòng ngủ chính ra để làm phòng nhạc, còn phòng ngủ phụ thì dùng để ngủ.
Trên bàn có mấy tờ bản thảo, Tề Hám thu dọn lại một chút rồi hỏi: “Em có muốn chơi thử một lát không?”
Ôn Tinh lắc đầu, chỉ vào cây đàn guitar treo ngay chính giữa tường, mỉm cười nói: “Đúng là bạn cũ rồi.”
Đó là một cây Fender American Standard cũ. Anh vẫn còn nhớ mình đã dốc cả một gia tài để mua nó khi mới bắt đầu kiếm tiền bằng việc viết nhạc, cũng từng để nó xuất hiện trên vòng bạn bè của mình vài lần. Ôn Tinh đã thèm muốn cây đàn này của anh từ lâu.
Tề Hám nói: “Để lộ hết cả ví tiền ra rồi kìa.”
Ôn Tinh bật cười. Sau khi tới tận nơi này cô mới thấy Tề Hám bằng xương bằng thịt, so với những gì từng nghe kể quả thật khác xa một trời một vực. Tề Hám trong lời đồn của người khác là một kẻ cao ngạo, thanh cao, lạnh lùng khó gần, một người theo chủ nghĩa lý tính lãnh đạm điển hình.
Nhưng chúng hoàn toàn trái ngược với một Tề Hám trước mắt Ôn Tinh lúc này. Sự xuất sắc của anh không hề mang theo gai góc, không khiến người khác cảm thấy bị áp chế, mà là một sự tự tin biết chừng mực, tỏa sáng nhưng không chói mắt.
Dĩ nhiên, Tề Hám cũng không thiếu tham vọng, điều đó thể hiện rất rõ trong ánh mắt của người đàn ông.
Hai người là dân chuyên, bàn chuyện chuyên môn khá hòa hợp. Kinh nghiệm của Ôn Tinh không phong phú bằng anh, tính cách cũng không trầm ổn như anh, nhưng Tề Hám sẵn lòng dẫn dắt, từ từ chỉ cho cô từng bước.
Ôn Tinh cùng anh bàn luận đến khô cả họng, cô uống một ngụm nước, vén tóc ra sau tai rồi dè dặt hỏi: “Anh không viết tình ca nữa, có phải là vì Thịnh Minh Ngôn không?”
Nói xong câu này, cô cẩn thận quan sát biểu cảm của Tề Hám, chỉ cần phát hiện anh tỏ ra chán ghét hay mất kiên nhẫn sẽ lập tức xin lỗi nhận sai.
Phản ứng của Tề Hám lại nằm ngoài dự đoán của Ôn Tinh. Anh chẳng hề có phản ứng gì, chỉ lặng lẽ hút điếu thuốc, chân mày cũng không nhíu lại, cứ như thể Ôn Tinh vừa rồi không hề nói gì.
Ôn Tinh mặc kệ, vội mở miệng trước: “Xin lỗi, em…”
Tề Hám ngắt lời cô: “Không liên quan đến cậu ta, chẳng ai để ý gì đến cậu ta cả.”
Ôn Tinh im bặt, không dám thất lễ nhắc đến chuyện này nữa. Tề Hám phủi tàn thuốc rơi trên quần, thản nhiên nói: “Cậu ta không có bản lĩnh lớn đến mức có thể khiến anh vì cậu ta mà thôi viết. Vốn dĩ bài này cũng không hợp để viết về tình yêu.”
Ôn Tinh tỏ ý đã hiểu rồi khéo léo chuyển chủ đề. Hút xong điếu thuốc, cả hai lại trở vào phòng thu để tiếp tục phối khí.
Buổi chiều, Tề Hám đưa Ôn Tinh về khách sạn. Anh vốn không mấy khi ra ngoài, phần lớn đều là vì có hẹn từ trước. Khi sắp đến gần khách sạn, người đàn ông thấy khói bốc lên từ phía sau, vội vàng phanh xe lại. Nhìn kỹ lại thì mới biết không phải khách sạn bốc khói, mà là nhà hàng ở phía sau.
Tề Hám lái xe tiến thêm một đoạn, dừng lại ở vòng ngoài của đám đông đang vây xem. Ôn Tinh tò mò nghển cổ nhìn vào rồi hỏi: “Cháy à?”
Khói đen kịt bốc lên từ tấm biển hiệu màu đỏ bắt mắt của cửa hàng, thỉnh thoảng còn có ánh lửa lóe lên. Rất đông người dân hiếu kỳ đang vây xem, trong khi ba xe cứu hỏa và hai xe cứu thương đã đỗ sẵn bên đường. Vài người lính cứu hỏa đang tiến hành sơ tán đám đông. Mấy ông bà lớn tuổi mắt thì trợn tròn lên xem náo nhiệt, dù người lùi lại nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào hiện trường vụ cháy.
Ôn Tinh hỏi: “Không phải bạn anh là lính cứu hỏa sao? Có cần xuống xem thử không?”
Tề Hám ngăn cô lại: “Không cần đâu, em về nghỉ đi.”
Ôn Tinh cũng không phải người thích hóng chuyện nên gật đầu nói “Vâng”. Tề Hám đưa cô về khách sạn trước. Trên đường về, anh vẫn xuống xe để xem xét tình hình.
Dáng người Tề Hám nổi bật như hạc giữa bầy gà giữa đám đông các ông bà lớn tuổi, chẳng cần chen vào trong cũng có thể thấy rõ. Lửa và khói đen không ngừng tuôn ra từ cửa chính. Vài lính cứu hỏa đang ôm vòi nước phun vào từ bên ngoài để dập lửa. Hai chỉ huy đội mũ đỏ đang lớn tiếng chỉ đạo. Khắp nơi khói bay mù mịt, mùi rất khó chịu, lại thêm hơi nóng hầm hập phả ra từ ngọn lửa khiến không khí càng thêm ngột ngạt.
Tề Hám rút điện thoại, định nhắn tin cho Yến Nghiêu thì đúng lúc thấy hai người lính cứu hỏa từ trong biển lửa lao ra. Người chạy phía trước còn đang bế một người khác. Các bác sĩ lập tức đẩy cáng tới, người trong vòng tay được đặt lên cáng rồi đưa vào xe cứu thương.
Sức nặng trên tay đột ngột mất đi, người lính cứu hỏa lập tức khuỵu xuống, lật mặt nạ bảo hộ lên rồi nôn khan ngay trên mặt đất. Vài bà cô nhiệt tình vội chạy lại đỡ lấy đối phương.
Người lính cứu hỏa chạy theo sau kéo người ngồi xuống lề đường, đưa tay giúp đối phương cởi mũ bảo hộ rồi vỗ vỗ vào mặt cậu gọi: “Hướng Văn Phi!”
Tề Hám nhận ra đó là giọng của Yến Nghiêu, bèn chậm rãi chen vào xem tình hình. Hướng Văn Phi mềm oặt trên mặt đất, đầu óc mê man, hai mắt hoa lên. Yến Nghiêu nhanh chóng cởi bộ đồ phòng cháy cho đồng đội: “Giúp cậu ấy c** đ* ra.”
Mấy bà cô nhiệt tình cũng nhanh tay xúm vào c** đ* cho Hướng Văn Phi, chẳng mấy chốc đã lột được áo ngoài. Có người đưa tới một chai nước, Yến Nghiêu vặn nắp rồi dội nước lên mặt và cổ Hướng Văn Phi.
Dội xong một chai nước, bên trong vẫn còn người mắc kẹt nên Yến Nghiêu không thể ở lại chăm sóc Hướng Văn Phi được nữa. Thấy một bóng người quen thuộc chen vào, cậu vội túm lấy Tề Hám lại nói: “Anh trông chừng cậu ấy giúp tôi một lát, bên trong vẫn còn người.”
Giọng đối phương rất gấp gáp, Tề Hám bèn gật đầu. Ngay sau đó, Yến Nghiêu nhanh chóng đứng dậy, tìm thêm hai lính cứu hỏa khác rồi cùng lao trở lại vào đám cháy.
Tận mắt chứng kiến cảnh dập lửa cứu người thực sự rất chấn động. Trước mắt là ngọn lửa hừng hực đủ để thiêu chết người, là khói đen kịt chỉ cần hít phải quá nhiều là sẽ rơi vào hôn mê, vậy mà mấy người trẻ tuổi còn nhỏ hơn cả anh, trên người chỉ mặc bộ đồng phục cứu hỏa, lưng đeo bình dưỡng khí đã dám xông thẳng vào biển lửa.
Tề Hám ngồi xổm xuống kiểm tra tình hình của Hướng Văn Phi. Sau khi dội hết hai chai nước, anh bắt đầu cho đối phương uống nước. Hướng Văn Phi dần tỉnh lại, từ từ mở mắt, phản ứng đầu tiên của cậu là nhìn về phía đám cháy rồi tìm kiếm xe cứu thương. Một đồng đội khác vội vàng an ủi cậu: “Đứa bé không sao rồi, đã được đưa đến bệnh viện.”
Hướng Văn Phi mơ màng gật đầu, sau một hồi ngơ ngẩn lại hỏi: “Đội trưởng đâu?”
Vừa nhắc đến Yến Nghiêu thì một người lính cứu hỏa bước ra từ trong quán, trên lưng còn cõng theo chủ cửa hàng. Tất cả mọi người đã được cứu ra ngoài, không có lính cứu hỏa nào thương vong, ngọn lửa cũng được dập tắt, kết cục xem như trọn vẹn.
Sau khi ngọn lửa lớn được dập tắt, những người lính cứu hỏa cuối cùng cũng có được một chút thời gian để thở. Từng người một ngồi bệt xuống ven đường uống nước.
Yến Nghiêu nhích người, cố ý ngồi xuống cạnh Tề Hám. Cậu vẫn chưa có sức để nói chuyện, phải uống cạn hai chai nước rồi mới bắt đầu cởi mũ bảo hộ và đồ chống nhiệt.
Một bác trai nhiệt tình lấy từ trong túi ra mấy quả quýt to đưa cho họ. Yến Nghiêu từ chối không được. Cuối cùng, đối phương đặt quýt xuống rồi vội vã rời đi, thế là Yến Nghiêu tiện tay đặt quýt lên đùi Tề Hám.
Tề Hám nói bằng giọng đều đều: “Tự bóc đi.”
Yến Nghiêu chỉ vào quả quýt vàng ươm như chiếc “lồng đèn nhỏ”: “Cho anh ăn.”
Tề Hám liếc nhìn Yến Nghiêu mình mẩy vẫn đang lấm lem, nhàn nhạt nói: “Tự giải quyết đi.”
Yến Nghiêu nhìn anh một lúc rồi đứng dậy đi đến vòi cấp nước của xe cứu hỏa để rửa tay và mặt. Sau khi rửa ráy sạch sẽ, cậu quay lại bên cạnh Tề Hám, cầm quả quýt lên bóc vỏ. Thanh niên bóc nguyên cả mảng vỏ, đặt phần thịt quả màu vàng óng lên trên. Có vẻ như vẫn sợ Tề Hám chê bẩn, cậu thậm chí còn đỡ cả vỏ quýt đưa cho đối phương, nói: “Cho anh này.”
Tề Hám nghiêng đầu nhìn cậu. Yến Nghiêu cũng không chịu thua kém, nhìn thẳng vào mắt anh, dường như có ý muốn dùng ánh mắt để phân cao thấp với người nọ.
Tề Hám lười chơi trò mắt to trừng mắt nhỏ nhàm chán với Yến Nghiêu. Một tay anh cầm múi quýt, tay kia bóp má Yến Nghiêu buộc cậu phải há miệng ra rồi nhét cả vào miệng đối phương. Nước quýt bị ép chảy ra, tràn qua chiếc cằm vừa được rửa sạch của Yến Nghiêu rồi chảy xuống tay Tề Hám.
Yến Nghiêu nắm lấy tay anh định giãy ra, nhưng sức của Tề Hám quá lớn, cộng thêm Yến Nghiêu vừa từ trong đám cháy ra còn mệt lử nên không sao thoát được. Miệng bị nhét đầy, cậu lúng búng nói: “Tôi ăn! Buông tay, buông tay.”
Nghe vậy, Tề Hám mới chịu buông tay ra, Yến Nghiêu cuối cùng cũng được giải thoát. Hai bên má cậu hằn lên vết ngón tay đỏ ửng, trong miệng bị nhét đầy cả một múi quýt. Cậu khó khăn nhai nuốt, sau khi nuốt xong bèn nheo mắt nhìn Tề Hám rồi khẽ nói: “Người cục tính thô lỗ như anh… chắc chẳng có bạn trai đâu nhỉ?”
Tề Hám đổ chút nước vào lòng bàn tay, ung dung rửa sạch những ngón tay dính nhớp, cảm thấy lời này của cậu có chút thú vị: “Cậu nghĩ vậy à?”