Yến Nghiêu liếc qua tay anh. Bàn tay của Tề Hám rất hút mắt. Những ngón tay thon dài trông như thể dài hơn người khác cả một đốt, tuy gầy nhưng không quá xương xẩu, mu bàn tay còn nổi lên những đường gân xanh trông rất có lực.
Tề Hám lau khô những giọt nước còn sót lại trên tay, uống nốt chút nước còn lại trong chai rồi bóp bẹp chai nước. Yến Nghiêu nhìn theo hành động ấy, hỏi: “Lẽ nào anh có rồi?”
“Đây không phải là chuyện cậu cần bận tâm.” Tề Hám đứng dậy, ném chai nước đã bị bóp bẹp vào thùng rác.
Yến Nghiêu cũng đứng dậy, suy nghĩ hai giây rồi buông một câu gây sóc: “Anh họ tôi là trai thẳng.”
Tề Hám nghiêng đầu nhìn cậu. Thấy vẻ mặt nghiêm túc của đối phương, đột nhiên anh cảm thấy hơi buồn cười, khóe môi cũng khẽ cong lên.
Đối diện với nụ cười có phần trào phúng của người đàn ông, Yến Nghiêu mới ngộ ra bản thân vừa nói một câu rất ngớ ngẩn. Cậu cảm thấy hơi mất mặt, bèn nhỏ giọng lầm bầm: “Tôi còn đang tự hỏi mắt mũi anh để đâu, anh họ tôi là trai thẳng rành rành như thế mà cũng không nhìn ra được.” Yến Nghiêu sờ mũi, sau đó lại hỏi nhỏ: “Vậy rốt cuộc là anh có hay chưa?”
“Có thì sao, mà không có thì sao?”
Yến Nghiêu im lặng một lúc rồi mới quả quyết đáp: “Tôi biết là anh chưa có.”
“Ồ,” Tề Hám đáp một tiếng, ngoài ra không có phản ứng nào khác.
Một đồng đội ở cách đó không xa gọi Yến Nghiêu chuẩn bị về trạm. Thanh niên không ở lại thêm nữa, chỉ vẫy tay với Tề Hám: “Tôi về trước đây.”
Tề Hám gật đầu.
Sau khi họ về đội, Tề Hám đến tiệm xăm của Cao Thanh, vừa vào tiệm đã bắt gặp một gương mặt quen thuộc. Lâm Băng thấy anh thì hơi sững lại, sau đó mỉm cười coi như chào hỏi. Cao Thanh đang bận tìm kiếm thứ gì đó ở bên cạnh, liếc anh một cái: “Rồng đến nhà tôm là có việc gì chăng?”
Trong tiệm mở sẵn máy sưởi, Tề Hám thấy hơi bí nên cởi áo khoác, tiện tay vắt lên sofa: “Đến rủ mày đi mua đồ Tết.”
Cao Thanh lấy một hộp khuyên lưỡi, mở ra cho Lâm Băng xem rồi đáp lại một câu: “Mày tìm tao thì có ích gì, vài hôm nữa tao đóng cửa về quê rồi.” Tề Hám còn chưa kịp đáp, Cao Thanh đã chặn họng anh bằng một câu khác: “Với lại, mày một thân một mình thì mua đồ Tết làm gì? Hay về thành phố A ăn Tết đi, ở đây vắng vẻ quá.”
Tề Hám đã định sẵn thời gian, bèn nói: “Ăn Tết xong sẽ về.”
Cao Thanh ngẩn ra, “Ồ” một tiếng rồi nói: “Vậy lát nữa đi trung tâm thương mại nhé.”
Đợi Lâm Băng chọn xong một chiếc khuyên đính viên đá nhỏ màu hồng nhạt, Cao Thanh đeo găng tay vào, thành thục khử trùng và chuẩn bị dụng cụ. Thấy đối phương đang làm việc, Tề Hám lùi lại ngồi xuống sofa chờ.
Xong việc, Cao Thanh đi cùng anh đến trung tâm thương mại để mua đồ Tết. Trung tâm thương mại đâu đâu cũng một màu đỏ rực rỡ, loa phát những bài hát chúc mừng năm mới vô cùng vui tươi. Cao Thanh nhìn Tề Hám chọn vịt muối với lạp xưởng, ngờ vực hỏi: “Mày biết nấu không đấy?” Hỏi xong lại cảm thấy không nên hỏi như vậy, bèn sửa lại: “Mày nấu xong có ăn được không?”
Tề Hám: “…”
Cao Thanh vỗ vai anh: “Nếu mày thật sự không muốn về, hay là sang nhà tao ăn Tết đi?” rồi dùng cùi chỏ huých nhẹ anh, “Mày ở đây thân cô thế cô không thấy đáng thương à?”
Tề Hám vẫn cúi đầu xem bảng thành phần của gói vịt muối trên tay, thờ ơ đáp: “Mày cứ làm cho nội tâm của mình phong phú lên một chút thì sẽ không thấy cô đơn nữa.”
Cao Thanh cảm giác bản thân đang bị thằng bạn chí cốt mỉa mai, bực bội giựt lại gói vịt muối từ tay đối phương rồi đặt lại lên kệ, không nói không rằng cứ thế đẩy người ra ngoài.
Tề Hám đứng yên không nhúc nhích: “Nói đi.”
Cao Thanh đẩy không nổi nên đành buông tay, cười nói: “Vậy thì đừng mua nữa. Tao đưa mày về nhà ăn Tết với tao, sẵn tiện cho mày ở biệt thự nhà quê luôn.”
Thấy đối phương đã nói đến hai lần, Tề Hám cũng không tiện từ chối nữa, chuyện này cứ vậy mà được quyết định.
Gần đến Tết, Ôn Tinh cũng vội về. Bài hát vẫn chưa xong, nếu cố làm cho kịp trong thời gian ngắn thì sẽ ảnh hưởng đến chất lượng nên đành phải bất đắc dĩ tạm gác lại. Dù sao thì việc trao đổi qua mạng sau này cũng không khó, vả lại phần khung sườn cơ bản cũng đã gần hoàn tất.
Tề Hám tranh thủ lúc Ân Dã chưa đóng cửa về quê mà ghé qua vài lần. Khác với Cao Thanh, y lại khuyên Tề Hám về nhà, dù sao thì ba mẹ cũng lớn tuổi rồi, họ có cằn nhằn gì thì cứ tai này vào tai kia ra, đừng để bụng là được.
Nói thì dễ mà làm thì khó. Tề Hám đặt tay lên quầy bar, lơ đãng gảy đàn Kalimba để những giai điệu du dương vang lên trong tay, vừa làm vừa nói: “Những chuyện họ cằn nhằn không giống nhau.”
Nghe vậy, Ân Dã cũng biết ý không xen vào chuyện của anh nữa. Như đột nhiên nhớ ra gì đó, Ân Dã “Ê” một tiếng, rướn người về phía trước, hai tay chống lên quầy bar, cúi xuống nhìn Tề Hám đang ngồi bên cạnh rồi hạ giọng nói: “Dạo này có một cô bé ngày nào cũng đến, lần trước gặp Cao Thanh một lần, thế là từ đó ngày nào cũng đến đây ngồi chờ.”
Tề Hám hỏi: “Có lúm đồng tiền à?”
Ân Dã thẳng người dậy, nhớ lại một chút, “Hình như có thật.”
Nghe đối phương nói vậy, Tề Hám biết ngay đó là Lâm Băng. Cô nhóc có tính tình hiền hòa, lòng dạ lương thiện nên tâm tư lẫn mục đích đều viết hết lên mặt. Nhưng xem ra Cao Thanh hiện tại vẫn chưa có ý gì, thái độ vẫn cứ lạnh nhạt như cũ.
Chẳng bao lâu sau, Ấn Dã đóng cửa về quê, trước khi đi còn đưa cho Tề Hám và Cao Thanh hai chai rượu rồi đeo balo lên máy bay rời đi. Còn lại hai người bọn họ nhìn nhau, Cao Thanh thì không giống Tề Hám phải sớm vội mua vé tàu xe, chờ đến một tuần trước Tết mới đóng cửa quán rồi lái xe chở Tề Hám thẳng về quê.
Quê của hắn là một ngôi làng, nhưng bây giờ đã chẳng còn giống làng nữa. Sau khi nơi này được khai thác thành khu du lịch, cả làng biến thành một điểm nghỉ dưỡng, giá đất lập tức tăng gấp đôi, dưới chân núi toàn là biệt thự và nhà kiểu Tây.
Cao Thanh được ông bà ngoại nuôi lớn, nên đương nhiên là về nhà ông bà ngoại. Hắn nói là biệt thự lớn quả thật không sai, đây đúng là căn biệt thự lớn nhất trong làng, lại thêm một khoảng sân rộng được ông bà trồng đầy rau củ và hành gừng tỏi. Trong nhà tràn ngập không khí của một gia đình thư pháp, đâu đâu cũng là bút mực. Cao Thanh trước đây từng thuận miệng nhắc đến việc học thư pháp từ gia đình, không ngờ lại đúng là một gia đình có truyền thống học hành lớn đến vậy.
Ông bà vốn thích náo nhiệt, sớm nghe nói Cao Thanh sẽ đưa bạn về nên đã chuẩn bị không ít đồ ăn thức uống, lại còn thân thiết bước đến nắm tay anh niềm nở hỏi han.
Tề Hám đáp lại sự nhiệt tình của ông bà một chút, sau đó lúc ra xe lấy hành lý để dọn đồ thì vừa hay gặp một cặp vợ chồng bước vào.
Cao Thanh lập tức lễ phép chào: “Cậu, mợ ạ.” Tề Hám cũng chào theo: “Bác trai, bác gái.”
Cả hai đều tươi cười rạng rỡ. Người đàn ông trông rắn rỏi, tuấn tú, toát ra phong thái của một nhà lãnh đạo, một ông chủ lớn. Người phụ nữ tuy không phải đại mỹ nhân nhưng lại rất có duyên, khí chất hơn người.
Cao Thanh ghé tai nhắc nhỏ: “Đây là ba mẹ Yến Nghiêu đó.”
Tề Hám không mấy để tâm, nhưng vẫn rất khiêm tốn và lễ phép với người lớn tuổi. Anh tự giới thiệu: “Cháu tên Tề Hám, mấy hôm tới làm phiền hai bác rồi ạ.”
Bố mẹ Yến Nghiêu vô cùng thân thiện, vội xua tay bảo không phiền chút nào, nhà cửa có thêm người càng thêm náo nhiệt.
Cao Thanh mở cốp xe lấy ra một chiếc ba lô: “Mợ ơi, cho cậu ấy ở trên gác xép được không ạ? Chính là phòng của Yến Nghiêu, cậu ấy cũng quen Yến Nghiêu.”
Vốn dĩ anh cảm thấy Yến Nghiêu và ba mẹ không giống nhau, ba mẹ cậu ta quý khí bao nhiêu thì Yến Nghiêu hoang dã bấy nhiêu. Khi nghe Cao Thanh nói đối phương cũng quen Yến Nghiêu, bà có vẻ hơi phấn khích, nụ cười cũng đặc biệt thân thiện. Bà nói với Tề Hám: “Chỉ cần cháu không phiền là được, bác không có ý kiến gì.”
Tề Hám phát hiện khi mẹ Yến cười trông rất giống Yến Nghiêu, thậm chí ngay cả độ cong nơi khóe mắt cũng chẳng khác gì. Anh hỏi: “Yến Nghiêu không về sao ạ?”
Ba Yến xách vali từ trên xe xuống, nói: “Nó có được nghỉ đâu. Hai đứa quen nhau thì ở phòng nó cũng thoải mái hơn.”
Tề Hám hiểu ra, lại nói một lần nữa: “Làm phiền hai bác rồi ạ.”
Cao Thanh đeo ba lô của Tề Hám lên vai: “Được rồi, mau lên lầu dọn dẹp đi.”
Phải công nhận, biệt thự rộng mấy trăm mét vuông đúng là lớn thật, ngay cả gác xép cũng đầy đủ tiện nghi. Thế nhưng, căn phòng không thực sự giống như có người ở. Tuy không bám bụi và đồ đạc được sắp xếp gọn gàng, nhưng lại thiếu đi hơi người.